Cảnh Hiên

Ở trên xe nhận được một tin nhắn, Cảnh Hiên mỉm cười, Lâm Phong  ngồi ở một bên khó hiểu liền hỏi:

“Thiếu chủ đang cười cái gì a?”

Cảnh Hiên không giải thích nhiều lời, chỉ nói.

“Viện binh của ta đã đến. Lâm thúc yên tâm, kế tiếp chúng ta chỉ cần xử lý toàn bộ phản đồ, bảo hộ tốt Lan gia rồi chờ ba xuất viện mà thôi.”

Cảnh Hiên nghiêng mặt, vô cùng bình tĩnh nói với hắn, so với người vừa rồi hoàn toàn khác biệt. Thời khắc này Lâm Phong cảm nhận hắn như thanh bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, khí thế ngạo nghễ thiên hạ, gật đầu đáp ứng.

“Đúng vậy, hết thảy đều nghe theo Thiếu chủ an bài.”

Xuống xe, Cảnh Hiên thay y phục dính máu bằng tây trang màu đen quen thuộc với khăn choàng cổ cách điệu. Thiết kế đơn giản nhưng toát lên nét sang trọng, cường thế không lẫn vào đâu được.

Tiến vào phòng họp, tất cả những người mang chức vụ đều có mặt, bọn họ đã nghe được chuyện phát sinh đêm nay cho nên khi Cảnh Hiên có lệnh triệu tập không ai có lời phàn nàn. Mọi người đều chờ xem Cảnh Hiên sẽ xử lý mọi chuyện tiếp theo thế nào. Ngồi vào vị trí chủ thượng, Cảnh Hiên quét mắt một vòng.

“Chuyện đêm nay ta nghĩ không cần nói lại nữa, chúng ta vào đề chính.”

Tạm dừng một chút, Cảnh Hiên lại nói: “Đầu tiên, ta thuật lại một cái mệnh lệnh, ba của ta trước khi vào phòng phẫu thuật đã hạ lệnh từ hôm nay trở đi, Lan Cảnh Hiên ta chính là Gia chủ Lan gia cho đến khi ngài ấy xuất viện, hy vọng mọi người ghi nhớ rõ ràng.”

Câu nói tiếp theo, Cảnh Hiên cố ý lớn giọng: “Hiện tại, ai có ý kiến cứ nói ra, một lát sau khi ta bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh, ai dám chống đối hay có ý  bằng mặt không bằng lòng, vậy đừng trách ta không lưu tình.”

Nghe lời Cảnh Hiên nói, những tiếng xì xầm liền im bặt, nét mặt lạnh lùng, khí thế bức người đến nghẹt thở, không ai dám có ý kiến gì. Tuy rằng Cảnh Hiên trở về không lâu nhưng phong cách xử sự quyết đoán, thân thủ hơn người đã để lại ấn tượng rất sâu sắc, chỉ có kẻ ngốc mới tự đi tìm phiền toái.


Ngồi ở đây vẫn còn vài người của Trưởng lão hội nhưng tình huống hiện tại, ngay cả người cuối cùng bọn họ ủng hộ là Lê Nghiêm cũng nằm trong tay Cảnh Hiên rồi thì bọn họ còn dám nói thêm cái gì. Bọn họ chỉ âm thầm khẩn cầu trời phật đừng để tân gia chủ này sờ gáy dẫn đến hoạ sát thân.

Nhìn phản ứng mọi người, Cảnh Hiên hài lòng gật gật đầu.

“Ta biết mọi người cảm thấy ta còn trẻ tuổi, nhờ vào thân phận mới đạt đến vị trí bây giờ. Nhưng chuyện hôm nay xảy ra ta cũng nói thẳng, đường huynh Lan Cảnh Thuỵ muốn ám sát ta, kết quả phụ thân đỡ đạn thay ta mới bị thương, chỉ bằng điểm này, hắn cũng đã không còn tư cách cạnh tranh vị trí Thiếu chủ. Hắn ngay cả Gia chủ đều có thể mưu hại, còn có chuyện gì không thể làm? Các ngươi dám đem cả Lan gia giao cho hắn?”

Cảnh Hiên ngữ khí mềm dịu hơn mấy phần: “Ta không ngại nói ta có thể mang đến cho Lan gia những ưu đãi mà hắn không bao giờ làm được. Chỉ bằng điểm này, một khi ta thượng vị, các vị nếu có lòng đối nghịch sẽ xem như địch thủ Lan gia trong tương lai.”

Cảnh Hiên vừa nói xong, cửa phòng họp mở ra xuất hiện một đôi nam nữ,   Cảnh Hiên đứng dậy mời họ vào trong. Mọi người kinh ngạc nhìn nam tử vỗ vai Cảnh Hiên, gọi một tiếng “A Hiên”, sau đó lại càng không ngờ khi Cảnh Hiên nhẹ nhàng ôm thắt lưng nữ tử đưa họ đến vị trí ngồi đã chuẩn bị sẵn. Đôi nam nữ này không ai khác chính là Tắc Lý Kỳ và Ly Á.

Tắc Lý Kỳ mỉm cười với Cảnh Hiên, tựa lưng thoải mái thản nhiên nói.

“Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Tắc Lý Kỳ Bố Lý Nặc, về tư là Đại ca của Lan đại gia chủ các vị, về công là đối tác của Lan thị.”

Không khí phòng họp lập tức ngưng trọng, thân phận của Tắc Lý Kỳ tất cả đều rõ ràng. Nếu Lan gia có thể hợp tác cùng Mafia giáo phụ là chuyện cực kỳ tốt. Còn chưa hoàn hồn, câu nói tiếp theo của nữ tử càng làm mọi người khiếp sợ.

“Ta gọi là Thước Y Ly Á, theo cách nói của Đại ca, về công là đối tác của Lan thị, về tư chính là hôn thê của Lan đại gia chủ.”

Đến nước này, có ai còn có nói được câu phản đối, nhìn khắp trên dưới Lan gia này, trừ bỏ Cảnh Hiên, có ai có được năng lực như thế. Đây gọi là ngàn năm kỳ ngộ!

Nắm bắt thời điểm, Lâm Phong phóng một ngọn lửa cuối cùng, lập tức quỳ xuống hô lớn.


“Tham kiến Gia chủ.”

Hình đường Đường chủ đã như vậy, mọi người lần lượt làm theo, đồng dạng một lời.

“Tham kiến Gia chủ.”

Thân phận của Cảnh Hiên ngay tại phòng họp xem như đã định. Sự tình nhìn đơn giản nhưng xem như khẳng định cho sự tái vị sau này của Cảnh Hiên. Nói ra, Cảnh Hiên không muốn dùng đến thân phân của Đại ca và Ly Á để trợ giúp mình nhưng hiện tại Lan gia đã hỗn loạn, cần có đầu lĩnh mà vị trí này nhất định phải thuộc về cậu.

“Tất cả đứng lên đi, để phản loạn xảy ra là do chúng ta sơ suất nhưng ta xin hứa tuyệt đối không có lần thứ hai. Ngày hôm nay ta cũng đặc biệt nhắc nhở các vị, nếu có ý định phạm đồng dạng chuyện tình, lại bất hạnh rơi vào tay ta… vậy thật có lỗi, vô luận là ai ta cũng nhất định nghiêm trị. Phản loạn lần này sẽ giao cho Hình đường xử trí.”

Cảnh Hiên lấy ra một phần văn kiện giao cho Lâm Phong: “Lâm thúc, có một số việc ta mới vừa tiếp nhận cần thúc đặc biệt hỗ trợ. Những kẻ tham gia phản loạn đều giao cho thúc xử lý, căn cứ tình tiết nặng nhẹ đề ra hình thức xử phạt đúng đắn, ta chỉ không muốn xảy ra chuyện trái với pháp luật.”

“Thuộc hạ hiểu được.”

Cảnh Hiên gật đầu, tiếp tục nói.

“Từ nay về sau, ta không hy vọng chuyện này lại phát sinh, ta sẽ tận lực làm cho Lan gia ngày một phát triển lớn mạnh. Các vị nên nhớ rõ mình là người của Lan thị, vinh nhục họa phúc của Lan thị là cùng một nhịp thở với các vị … cho nên đừng vì tư lợi của bản thân mà làm ra chuyện hại người hại mình. Ta mong các vị trở về tự mình ngẫm nghĩ cho Kỹ. Tan họp.”

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Lâm Phong cúi chào rồi cũng lui ra, đóng chặt cửa phòng. Cảnh Hiên vì mệt mỏi sắc mặt có điểm tái nhợt, Ly Á đặt vào tay cảnh Hiên một ly nước ấm, trong lòng vẫn đầy bất mãn. Hiên vì Lan gia này làm biết bao nhiêu chuyện vẫn bị hoài nghi, còn cả chuyện của ngày hôm nay… Nhưng có lẽ vậy mới khiến cho Hiên làm hấp dẫn chính mình, Ly Á vui vẻ nở nụ cười.


Chứng kiến một màn, Tắc Lý Kỳ không khỏi trêu ghẹo: “Ta nói hai đứa các ngươi đã tình đến mức này còn chưa chịu nhanh kết hôn, sinh cho ta một đứa cháu trai để chơi đùa nào.”

Lời Tắc Lý Kỳ lọt vào tai, Ly Á nào còn giữ được vẻ tao nhã cao quý.

“Ai nói ta muốn sinh con trai, để sau này nó biến thành kẻ không hiểu chút phong tình như hai người sao? Có sinh cũng sinh một tiểu công chúa.”

Cảnh Hiên nghe mà đỏ mặt, nhớ đến nửa năm qua để Ly Á chịu nhiều thua thiệt, cậu ôm Ly Á vào lòng thì thầm.

“Thực xin lỗi, chờ ta giải quyết xong mọi chuyện nhất định sẽ làm cho công chúa của ta trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới.”

“Đại ca, Ly Á, ta cho người an bài chỗ ở cho hai người, ba còn đang trong phòng phẫu thuật, ta phải đi xem thử.”

Ly Á rất muốn đi cùng Cảnh Hiên đến bệnh viện nhưng nghĩ đến cha con hai người nhất định có chuyện phải nói với nhau nên gật đầu cười nói.

“Vậy chờ bá phụ tỉnh lại, em và Đại ca sẽ đến thăm. Hiên không cần lo lắng, chúng ta đến chỗ của mình ở là được.”

Cảnh Hiên lái xe chạy đến bệnh viện. Lan Lăng Phong đã phẫu thuật xong, viên đạn không gây thương tổn đến nội tạng, còn thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh lại. Chăm chú nhìn nam nhân nằm trên giường bệnh, so với nửa năm trước khi mình trở về nhà đã ốm đi rất nhiều, nước mắt lại tự động rơi xuống.

Cảnh Hiên quỳ gối trước giường, dù cảm thấy mệt mỏi nhưng thân hình vẫn thẳng tắp. Cậu phải đợi ba tỉnh lại, nói cho ba biết cậu đã không làm cho ông ấy thất vọng.

Đến gần sáng, Lan Lăng Phong tỉnh lại, từ từ mở mắt nhưng cổ họng rát rạt nói không ra tiếng. Nhìn thấy ba tỉnh lại, Cảnh Hiên vội vàng lấy một ly nước. 

Thấy Cảnh Hiên đang quỳ dưới sàn, Lan Lăng Phong nhíu mày hỏi.

“Con không phạm sai lầm, quỳ làm gì, mau đứng lên, về sau hạ xuống bệnh căn chỉ có mình chịu.”


Cảnh Hiên từ từ đứng lên, không khỏi oán thầm.

“Từ ngày về nhà, cũng không ít bị ba phạt quỳ đâu.”

Nhìn thấy biểu tình của Cảnh Hiên, Lan Lăng Phong cười mắng: “Đừng ở trong lòng mắng ta. Lại đây, để ba xem đầu gối, đã quỳ bao lâu, cũng không biết yêu quý thân thể của mình.”

“Không bao lâu.”

Nhìn thấy phụ thân như muốn ngồi dậy, Cảnh Hiên vội vàng đỡ lấy, đặt một cái gối tựa sau lưng.

“Ba, thực xin lỗi, bởi vì con suy nghĩ miên man ba mới…”

Không đợi Cảnh Hiên nói xong, Lan Lăng Phong đã cắt lời: “Không được nghĩ lung tung, con là con ta, bảo hộ con là chuyện nên làm.”

Cảnh Hiên mỉm cười, lúc này ánh nắng vàng xuyên qua lớp màn phòng bệnh ánh lên vầng thái dương xa xa, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

“Ba, mặt trời đã mọc.”

Lan Lăng Phong gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy đứa con vào lòng.

“Hiên nhi, hết thảy đều quá khứ.”

Tựa vào lòng ngực ấm áp, Cảnh Hiên không nói gì chỉ từ từ cảm nhận sự an tâm dàn lan toả, lẳng lặng nhìn vầng thái dương lên cao chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận