Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta


Thẩm Thần Hi cảm thấy mình sinh ra đã gặp nhiều tai nạn.

Bốn năm trước khi cậu phải chịu sự tra tấn từ cách viết tên phức tạp của mình, lúc còn nằm trong tã lót, hẳn trời cao đã bày ra cuộc đời nhiều chông gai.

Theo hồi ức, đó là vào lúc cậu vừa qua trăm ngày, trong đại trạch Thẩm gia mở tiệc để cậu chọn đồ đoán tương lai.

Thẩm gia mời rất nhiều khách tới xem lễ.

Thẩm Thần Hi là con vợ cả của Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Thẩm Yến Thẩm đại nhân cùng công chúa Lưu Linh, nên không thể nói là không tôn quý.

Không riêng gì tình yêu của cha mẹ, gia gia nãi nãi cũng cười đến không khép được miệng, mỗi ngày đều đến nhà, ngắm tôn tử quý báu thế nào cũng ngắm không đủ.
Yến tiệc hơn trăm ngày của nhi tử Thẩm Yến, Trường Ninh quận chúa Tần Ngưng cùng phu quân Nguyên Chiết Lâm cũng tới cửa thăm hỏi.

Mấy năm không gặp, Tần Ngưng sớm đã được sự cho phép của cha mẹ, gả cho người mình yêu.

Khi nàng ấy cầm tay cùng xuất hiện với thanh niên đeo mặt nạ đỏ, đã khiến một trận rối loạn xảy ra.

Lúc Lưu Linh còn trẻ, chưa gả cho Thẩm Yến, đã từng gặp mà cũng phải liếc mắt nhìn vị phu quân này của Tần Ngưng một cái.

Mấy năm gặp lại, lại cảm nhận được hơi thở trên người chàng thanh niên này không quá giống như ngày xưa, bất giác nhìn nhiều thêm hai lần.

Chỉ là Nguyên Chiết Lâm trước nay chưa từng gỡ mặt nạ xuống, cũng không lộ ra phương diện đến chết cũng không biết xấu hổ khi theo đuổi Tần Ngưng ngày đó, gần như làm cho Lưu Linh nghi ngờ, người này và người mấy năm trước có phải cùng một người không.
Nhưng Tần Ngưng nói cười khanh khách, không thèm để ý.
Khiến phu thê Thẩm Yến kinh ngạc chính là, Tần Ngưng cũng dẫn nhi tử bảo bối của mình tới.
Hai đứa bé đều chỉ lớn hơn tí tẹo, đặt song song trong tã lót, hai cục tuyết tròn tròn khiến người ta phải yêu thương.
Người lớn vây quanh đùa cho hai đứa bé cười, xem cục tròn nhỏ xíu bọn chúng phun bong bóng, thật sự đáng yêu.
Tiệc trăm ngày rất thuận lợi, điều không thuận lợi là ở phía sau.
Mọi người đi hết, bọn thị nữ mang đứa trẻ sơ sinh xuống ngủ.

Sau khi chủ trì tiệc trăm ngày, Lưu Linh sốt mấy hôm rồi, Thẩm Yến chăm sóc nàng.

Bởi vì có bệnh, sợ lây cho trẻ sơ sinh, trước sau Lưu Linh đều không đi gặp con của mình.

Một tối nọ, sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện ra Thẩm Yến lại không ngủ bên cạnh nàng.
Lưu Linh khoác áo bước xuống giường, giơ đèn, đi ra ngoài tìm Thẩm Yến.
Nàng tìm được Thẩm yến trong căn phòng sắp xếp cho Tiểu Thần Hi.

Thẩm Yến ngồi xổm bên mép giường, cúi mắt nhìn đứa bé, chống cằm, như đang suy tư gì đó.
Lưu Linh đứng ở cửa, giơ đèn, nhìn một màn ấm áp trước giường trong phòng, rất là cảm động.

Thẩm Yến rất hiếm khi biểu lộ một mặt dịu dàng như vậy, đêm nay chàng không vào ngủ, mà lại đứng ở mép giường trông con mình ngủ, Lưu Linh rất thỏa mãn.

Qủa thực không muốn quấy rầy, định để thời gian lại cho hai phụ tử bọn họ.
Nhưng Thẩm Yến lại nhận ra nàng đã đến, nhỏ giọng, “Đi vào rồi đóng cửa lại.”
Được rồi.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lưu Linh đứng phía sau người đẹp Thẩm, cùng người đẹp Thẩm thưởng thức dung nhan khi ngủ của nhi tử bảo bối.

Đứa bé này có đôi mắt đen nhánh, trong veo thuần khiết, miệng nhỏ như đấm vào phấn hồng, bọt nhỏ phun ra từ trong miệng.

Lông tơ của nó nhỏ mà mềm, làn da vừa non vừa trắng, giơ cánh tay nhỏ mềm mềm, quơ chân múa tay đuổi theo ngọn đèn dầu, tự mình chơi với mình đến là vui vẻ… Lưu Linh vừa thấy, lòng mềm rũ.
Vật nhỏ như vậy, dù muốn mạng của nàng, nàng cũng cho.
Nhưng mà lòng mềm… lại cảm thấy không đúng.
Thẩm Yến nói, “Nàng cũng nhìn ra rồi?”
Lưu Linh nghi ngờ, “Thần Hi nó, đôi mắt nó là mắt hoa đào à? Ta và chàng, hình như đều không phải là mắt đào hoa mà?”
Trái tim nàng bắt đầu run rẩy.
Thẩm Yến nhìn chằm chằm đứa bé, im lặng không nói.
Lưu Linh vội thề, “Ta không có vụng trộm với nam nhân sau lưng chàng!”
“…” Thẩm Yến liếc mắt với nàng một cái, quả là không thể hiểu được tư duy nhảy vọt của nàng, thong dong nói, “Nàng cũng phải có cái gan đó đã.”
“…” Lưu Linh nhìn chằm chằm nhi tử, nhìn thế nào cũng không đúng.

Có ánh mắt đầu tiên không đúng, sau đó càng nhìn lại càng cảm thấy không giống.

Thẩm Yến nói, “Ôm nhầm rồi.”
“…” Trời nắng có một tia sét đánh xuống, thiếu chút nữa đã bổ Lưu Linh ngất xỉu.
Thì ra suốt buổi tối Thẩm mỹ nhân không ngủ được, đứng ở mép giường ngắm nhi tử, là nghi ngờ nhi tử không phải của mình, chứ không phải là phụ tử ôn nhu nàng tưởng lúc đầu?
Nhưng, nhưng sao lại ôm nhầm chứ?
Thì ra là yến tiệc trăm ngày đó quá loạn, đứa bé của chủ nhà và đứa bé Thẩm gia bởi để cầu may mắn, nên cả quần áo cũng giống nhau, lại bởi vì thị nữ sơ sẩy và cha mẹ sơ ý, hai đứa bé lại bị ôm nhầm.

Mà sau đó Lưu Linh bắt đầu bị bệnh, Thẩm Yến chăm sóc nàng, cũng không đi xem nhiều.
Thật ra đứa bé sơ sinh nhỏ như vậy, rất khó để nhìn ra là người nhà ai.
Lần đầu tiên Lưu Linh cảm ơn mình có một trượng phu nhậm chức chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, năng lực quan sát của Thẩm Yến siêu mạnh, khiến chàng nhìn thấy đứa bé sau khi bị tráo, cho dù trẻ con đều giông giống nhau, chàng vẫn phát hiện ra không đúng.

Nhưng sợ Lưu Linh lo lắng, chàng vẫn luôn không nói.

Mà vào buổi tối không ngủ được, đứng trước giường nhỏ, quan sát đứa bé này.
Thẩm Yến và Lưu Linh mười phần xác nhận ôm nhầm con rồi, vội vàng liên lạc thư từ với Tần Ngưng, hi vọng Tần Ngưng hồi kinh để đổi con về.
Ai biết Tần Ngưng hồi âm: Con á, thật ra đều không khác biệt lắm.

Ta thấy con nhà cô so với con nhà ta ngoan ngoãn hơn, lại không quấy khóc, ta rất thích.

Dù sao chúng còn chưa nhớ được gì, ôm nhầm thì ôm nhầm thôi, cứ để vậy mà nuôi đi.
Phu thê Thẩm Yến quả thực là bị cặp phu thê không đáng tin kia làm cho tức hộc máu.
Sau khi Thẩm Yến dưỡng thương xong, lần đầu tiên chàng rời kinh, lại không phải để chấp hành nhiệm vụ, mà là đi đổi nhi tử của mình về.

Theo trình độ nào đó mà nói, sự trùng hợp như vậy rất thú vị.
Khi từ từ trưởng thành, Thẩm Thần Hi biết được từ miệng người lớn, vào lúc cậu chưa ghi nhớ được, lại từng trải qua chuyện li kì kiểu này.

Trừ việc cậu kính ngưỡng với đôi phu thê Tần cô cô có tư tưởng thoáng đến lạ kia, cậu còn thấy may mắn vì cha mẹ mình: May là cha mẹ rất có nguyên tắc, vào lúc còn nằm trong tã lót không có tùy tiện đổi cậu cho người khác làm nhi tử, cha mẹ vẫn là rất yêu mình.
Đúng là dựa vào sự tin tưởng này, vào lúc 4 tuổi, khi các tiểu đồng bọn đồng tộc đã viết xong tên mình đi ra ngoài, Tiểu Thần Hi vẫn còn ngồi trong thư viện, khắc khổ luyện tập, tranh thủ viết tên mình cho thật đẹp.

Chỉ có niềm tin vững chắc là cha mẹ yêu mình, cậu mới có thể chịu đựng không rớt nước mắt – tên của cậu khó viết quá à!
Mỗi lần viết thành Hắc Ngật Đáp đều bị gõ tay.
Mà vào buổi tối khi ngủ, cậu lại nghe lén được đoạn đối thoại của cha mẹ:
Lưu Linh: “Đến tận giờ Thần Hi vẫn không viết được tên mình, không phải đầu óc con có vấn đề chứ?”
Thẩm Yến: “…”
Lưu Linh than: “Hầy, cho dù Thần Hi là đứa ngốc, chúng ta cũng phải nuôi con nó cho tốt, không được kỳ thị nó.”
Thẩm Yến: “…”
Thẩm Thần Hi 4 tuổi bị đã khích: “Bởi vì không viết được tên mình, cha mẹ lại nghi ngờ trí lực của cậu xảy ra vấn đề.

Thẩm Thần Hi không biết nên trách nương nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu, hay là nên cảm động dù mình là đứa ngốc, nương cũng không định bỏ rơi mình.
Trằn trọc, buổi sáng còn phải đi học.
Chỉ là mỗi ngày đi học, viết tên mình, cậu nhóc đều rớt nước mắt trong lòng ––– Thật là muốn đổi tên! Thật là muốn đổi tên!
Thẩm Thần Hi đương nhiên không bị thiểu năng trí tuệ, cậu thông minh lại nghịch ngợm, sau khi quen kiếp sống đi học, tiềm chất leo lên nóc nhà lật ngói gây sự lập tức được thể hiện ra.

Cả ngày ở học đường đấu trí đấu dũng với tiên sinh, vung tay hét một cái, một đám tiểu đậu đinh đi theo sau cậu, mọi chuyện xấu đều muốn khiêu chiến một lần, quả là muốn đại náo thiên cung.
Tiên sinh tìm đến nhà phu thê Thẩm Yến cầu xin, đứa nhóc nghịch ngợm như vậy, họ dạy không nổi đâu.
Lưu Linh lạnh mặt tiễn tiên sinh đi, quay đầu đối mặt với nhi tử đang ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai của mình, tâm tình phức tạp.

Trước tiên để Tiểu Thần Hi úp mặt suy nghĩ, nàng nắm chặt thời gian để trao đổi với Thẩm đại nhân, “Con nó như vậy là bình thường sao? Nghe nói còn đốt cháy cả râu của tiên sinh.

Lúc ta còn nhỏ đâu có như vậy đâu.”
Thẩm Yến uống ly trà, không nói gì.
Lưu Linh bừng tỉnh, “Lúc nhỏ chàng cũng như vậy đúng không?” Nàng nhớ tới Thẩm Yến từng nói qua với nàng, lúc chàng còn nhỏ rất là nghịch ngợm.
Lưu Linh nghiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy làm sao bây giờ?”
Thẩm Yến nói, “Đánh.”
“…” Lưu Linh tạm ngừng một chút, sau đó lui ra một khoảng, “Ta phải làm mẫu thân hiền từ, ta sẽ không đánh Thần Hi.

Muốn đánh thì chàng đánh đi.

Chàng đã đồng ý với ta, chàng là người phụ thân nghiêm túc!”
Thẩm Yến nhìn nàng liếc mắt một cái, cười, “Được.”
Chàng chậm chạp uống trà, trong ánh mắt phức tạp vừa căng thẳng vừa chùn bước của Lưu Linh, chàng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Lưu Linh ngồi trong phòng, nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Thẩm Yến bên ngoài, “Thẩm Thần Hi, ra đây tới ta.”
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng khóc kêu của con nít.

Mày Lưu Linh nhảy nhảy, tim xoắn lại thành một cục, nước mắt lăn dài trong mắt.

Nàng cắn tay, cố gắng để mình bình tĩnh, không được lao ra.
Thì ra Thẩm Yến, sẽ ra tay thật… Chàng chưa từng động tay với nàng, ở mức độ nào đó, khiến Lưu Linh luôn sinh ra một loại hiểu lầm, Thẩm Yến sẽ không động thủ.

Giờ nàng mới biết, chàng chỉ sợ khiến nàng sợ hãi thôi, không có nghĩa là chàng trở nên mềm mỏng nhã nhặn.
Sau khi Thẩm Yến về, nhìn thấy thê tử của mình đang nước mắt lưng tròng, như người chàng đánh chính là nàng vậy.

Chàng dừng một chút, đi qua, “Bây giờ nàng có thể đi an ủi nó.”
Lưu Linh ngẩng đầu, nước mắt lăn dài.
Thẩm Yến thở dài, cười ôm nàng vào lòng, “Khóc cái gì? Ta cũng đâu có đánh nàng.”
“Thân con bị thương, lòng nương đau.”
“À,” Thẩm Yến nói, “Vậy ta đi dỗ nó nhé?”
“Không!” Lưu Linh lập tức phản đối, “Đây là vai diễn của ta!”
Để nhi tử thành tài, một trưởng bối dạy dỗ nghiêm khắc, một phụ thân lợi hại đến nỗi khiến ngươi phải nhìn lên, luôn cần phải có.
Lưu Linh còn sợ Thẩm Yến hung dữ với Tiểu Thần Hi như vậy, Tiểu Thần Hi sẽ ghi hận cha nó, lúc đi nhìn nhi tử, nàng còn nói một tràng dài lời hay lẽ tốt về Thẩm Yến với Tiểu Thần Hi.

Tiểu Thần Hi nằm bò trên giường, chống cằm chớp mắt, “Nương, cha con thật là lợi hại.

Lúc con đi học, mọi người đều nói cha con rất lợi hại, muốn bắt ai thì bắt, muốn đánh ai thì đánh.

Con còn chưa tin, bởi vì con chưa từng thấy cha ra tay… Nhưng hôm nay lúc cha đánh con… Con leo tường, cha đã đứng ở trên tường chờ con.

Con nhìn thấy cha nhảy lên tường! Rất nhanh! Như một cái bóng đen, xoẹt một cái đã đến trước mặt con! Con chạy trốn nhanh như vậy, cha duỗi tay ra đã túm được con.

Con cắn cha, tay cha nhấn hai cái, con lập tức không thể động đậy.

Cha thật sự thật sự lợi hại!”
“…” Lưu Linh không còn lời gì để nói.
Nhi tử nàng kích động ngồi dậy, “Nương, con cũng muốn học võ! Sau khi con lớn lên cũng muốn làm người như cha! Muốn bắt ai thì bắt! Muốn đánh ai thì đánh!”
“…” Tiểu Thần Hi rất có giác ngộ, Lưu Linh cảm thấy mình không còn gì để nói.
Trong lòng con trẻ, cha nó là một đại anh hùng siêu cấp.

Không gì không làm được, bất kì chuyện gì cũng không nói giỡn.

Cho dù bị cha đánh, Tiểu Thần Hi vẫn thấy cha là người lợi hại nhất thiên hạ.
Trong lòng Lưu Linh ghen ghét: Ta đối xử tốt với con như vậy, con chưa từng thấy ta là người lợi hại nhất thiên hạ.

Cha con đánh con, con còn cảm thấy chàng tốt.

Trình độ thưởng thức này của con, thế là đủ.
Lưu Linh luôn xác định vị trí của mình và Thẩm Yến vẫn luôn là nghiêm phụ từ mẫu.

Nhưng Thẩm Thần Hi thật sự quậy phá quá kinh khủng, có đôi lúc, Lưu Linh nhìn tư thế leo lên nóc nhà lật ngói của nó, lập tức muốn tự ra tay đánh nó.

Nàng cố kìm nén cơn xúc động này xuống, chỉ sai đám người hầu nhốt nó lại, chờ Thẩm đại nhân về dạy dỗ nhi tử.
Nhưng Thẩm Yến là chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, thường xuyên có nhiệm vụ quan trọng, chàng cần phải rời kinh đi chấp hành.

Thời điểm này, toàn bộ vấn đề giáo dục Thẩm Thần Hi, đành giao vào tay thê tử.
Lưu Linh chưa bao giờ muốn nghiêm mặt với nhi tử, làm ra dáng vẻ lạnh lùng, bất đắc dĩ là nhi tử nàng thật sự quá hiếu động.

Nàng cười tủm tỉm nói chuyện với cậu, cậu không để trong lòng; nàng muốn cậu đóng cửa ăn năn, cậu đều có thể lừa gã sai vặt trông cửa, chuồn êm ra ngoài chơi…
Lưu Linh uy hiếp cậu, “Con mà còn như vậy, đợi khi cha con về sẽ để cha con đánh con.”
Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Thần Hi tràn đầy vẻ không quan tâm, “Biết rồi.

Nhưng mà nương, con cũng có làm cái gì đâu.”
“…” Trời ơi! Không phải Thẩm Yến lúc nhỏ cũng vậy chứ?
Khó trách chàng nói khi còn nhỏ luôn bị trưởng bối Thẩm gia trừng phạt! Nghịch ngợm như vậy, không phạt thật sự chịu không nổi.
Thẩm Thần Hi không biết bản chất tính tình nương mình không tốt, bởi vì Lưu Linh luôn đối xử với cậu bằng vẻ ôn hòa, nên cậu vẫn luôn cho rằng nương là loại người miệng dao găm tâm đậu hũ.


Nhưng trên thực tế, Lưu Linh thật sự không phải.

Lúc nàng tàn nhẫn, tức giận, không cần phải so độ tệ hại với Thẩm Yến.

Chỉ là muốn giữ gìn ấn tượng hiền từ dịu dàng của mình trước mặt nhi tử, Lưu Linh luôn chịu đựng không nổi giận.
Chỉ là Thẩm Yến đi một tháng cũng chưa có tin tức, Lưu Linh đã sắp không chịu nổi Thẩm Thần Hi.
Lại một lần nữa, lúc chạng vạng tan học, tiên sinh của học đường mang theo một đứa bé đến Thẩm gia, đứa bé kia trốn phía sau cha mẹ, vẫn luôn khóc lóc.

Lưu Linh hỏi ra, lại là Thẩm Thần Hi gây sự, ném pháo dọa nó, đứa bé bị dọa đến tinh thần không bình thường.
Sợi dây khống chế trong đầu Lưu Linh, rốt cuộc bụp một tiếng, đứt đôi.
“Gọi Thẩm Thần Hi tới cho ta!” Nàng trầm mặt, cắn răng.
Bọn thị nữ không đi gọi, ấp úng nói, tiểu thiếu gia nghe thấy tình thế này, cư nhiên chạy trốn.
Lưu Linh chịu đựng, nhịn nửa ngày, không tức giận tại chỗ.

Sau khi nàng bồi lễ nạp thái với cha mẹ đứa trẻ nọ thì ngồi trong chính đường, chờ nhi tử mình trở về.

Nàng không tin, Thẩm Thần Hi có bản lĩnh đến nỗi cả đêm không về.

Một đứa bé năm tuổi, nó có thể trốn đi đâu?
Lưu Linh sai Dương Diệp, “Đóng cửa, đi mượn chó săn tới.

Ta không tin ta không đối phó được một thằng oắt hư hỏng.”
Đêm đó, Thẩm Thần Hi được nhận ra thực lực khủng bố của nương cậu.

Cậu đi bộ cả đêm bên ngoài, khi trở về, cửa phủ đã đóng, gõ cửa nửa ngày, cậu phải xác nhận thân phận của mình bằng mọi cách mới bước vào được cửa phủ.

Kết quả vừa vào cổng lớn, đã thấy nương đứng trước chính đường, lạnh mắt nhìn cậu.

Cậu vừa định mở miệng nói chuyện, tiếng gâu gâu điếc tai vang lên, một con chó săn phóng vụt qua từ bên cạnh, phóng như bay về chỗ cậu.
“A!” Thẩm Thần Hi sợ tới mức tè ra quần, vội vã chạy trốn.
“Nương! Nương! Nương cứu con!” Thằng bé vừa chạy, vừa cầu cứu.
Lưu Linh đứng trước chính đường, căn bản không để ý tới.
Thằng bé khóc kêu, “Dương thúc thúc! Dương Diệp thúc thúc! Cứu mạng với!”
Dương Diệp nóng vội nhìn về phía công chúa, bị công chúa hung tợn liếc mắt một cái, “Không được cứu.”
Thị nữ Linh Tê Linh Bích nhìn tiểu công tử đáng yêu lanh lợi bị công chúa dạy dỗ, vừa khóc vừa chạy như vậy, lòng vỡ thành từng mảnh, nôn nóng vô cùng, đồng thời cầu cứu.

Nhưng công chúa nhà các nàng ý chí đã sắt đá lên, là thật sự sắt đá.

Cuối cùng khi Tiểu Thần Hi nhảy vào hồ lớn trong phủ, mới tránh được cuộc rượt đuổi của chó săn.
Từ ngày ấy về sau, Thẩm Thần Hi quả nhiên ngoan hơn rất nhiều.
Nhưng nhi tử nhà Lưu Linh thuộc về loại trẻ con thông minh hồn nhiên.

Nếu thật sự muốn khiến cậu thay đổi tính tình trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, căn bản là không thể nào.

Vì thế cứ cách một khoảng thời gian, Lưu Linh sẽ phải đánh Tiểu Thần Hi một lần.

Chờ sau khi Thẩm Yến hồi kinh, phát hiện thê tử luôn tự xưng là hiền lương của chàng, khi đối mặt với nhi tử nghịch ngợm gây sự, cuối cùng cũng không còn một mặt nhường nhịn nữa.
Thẩm Yến nhịn cười.
Còn nữa, Thẩm Thần Hi đúng là giống cha nó như đúc.

Cậu không chỉ quậy phá giống như cha hồi nhỏ, còn kế thừa tật xấu kén ăn.

Hiện giờ Lưu Linh rất hiểu nỗi đau đầu của cha mẹ Thẩm Yến khi chàng còn nhỏ: trẻ con không giống người lớn, trẻ con sẽ không biết tự chăm sóc mình, luôn kén ăn, dinh dưỡng sẽ không theo kịp.

Thẩm Thần Hi đã rất nhiều lần chảy máu mũi, chính là vì nguyên nhân này.
Dưới tình huống này, dù biết nhi tử không thích, Lưu Linh cũng một hai kéo nhi tử qua dùng cơm.
Nàng nói, “Tiên sinh các con dạy con thế nào? Lương thực mà bác nông dân vất vả làm ra, vì sao con không biết quý trọng?”
Thẩm Thần Hi ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt sáng ngời như nho đen nhìn chằm chằm nương mình, “Biết rõ con sẽ không quý trọng, vì sao nương còn muốn đặt lương thực mà bác nông dân vất vả làm ra trước mặt con? Người đang lãng phí đó người biết không?”
“… Phụt.” Lưu Linh ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Yến đứng ở cửa cười.
Chàng mới từ bên ngoài trở về đã nghe thấy tiểu nhi tử và thê tử đấu võ mồm, lập tức bị chọc cười.
Thái dương của Lưu Linh giật thẳng lên: Được rồi, Thẩm Thần Hi không chỉ kế thừa tật xấu kén ăn của cha nó, còn kế thừa tài biết ăn nói của cha nó.

Lần nào cũng chặn miệng nàng không còn lời gì để nói.
Nhưng Lưu Linh đã không còn là Lưu Linh không có cách gì với nhi tử của mấy tháng trước, nàng lạnh lùng cầm chén đẩy sang bên cạnh, nói với Thẩm Thần Hi, “Con chuẩn bị một chút, mười lăm phút sau sẽ đánh con.”
“… Đừng mà nương!” Thẩm Thần Hi kinh hãi, quay đầu nhìn cửa, cha cậu khoanh tay đứng ở cửa, không nói một lời, thằng bé lập tức khiếp đảm.
Mười lăm phút sau, Lưu Linh quả nhiên bắt lấy nhi tử, đánh nó một lúc.

Nhưng đánh xong, nàng lại bắt đầu đau lòng.

Ôm bé đáng thương vào lòng lau nước mắt, Lưu Linh trách cứ, “Sao con không chạy đi?”

Thẩm Thần Hi rũ mày: “Sao mà con chạy được? Cha con đứng ở cửa chặn con rồi.”
Thẩm Yến đứng ở cửa thưởng thức nửa ngày khẽ cười một tiếng, “Ta đã vào nhà từ trước, thấy hai người rất náo nhiệt, nên dừng ở đây một chút, không có ý gì khác.” Chàng nói ta cũng đâu có chặn cửa, không cho con chạy đi.
“……” Thẩm Thần Hi há hốc mồm.
Lưu Linh vui vẻ, sảng khoái hơn nhiều.

Qủa nhiên Tiểu Thần Hi biết ăn nói khi đứng trước mặt Thẩm mỹ nhân, thì vẫn không bằng.
Thẩm mỹ nhân vừa rời kinh là rời hai tháng, Lưu Linh rất nhớ nhung chàng.

Mấy ngày sau, hai người họ đều ở cạnh nhau, không để ý đến chuyện khác.

Thẩm Thần Hi rất vui, bởi vì cha đã về, cuối cùng nương cũng thả lỏng quản thúc với cậu, không còn cả ngày nhìn cậu đề phòng như phòng cướp.

Cậu lại có thể làm xằng làm bậy rồi!
Trong hậu viện Thẩm phủ, Lưu Linh và Thẩm Yến cùng ngồi xổm ở phòng bếp nhỏ, chơi đồ ăn.

Nàng dùng cá trích mân mê ra một loại đồ ăn, chỉ là màu sắc nhìn qua không được đẹp.

Lưu Linh tự nếm một miếng, mặt lập tức xanh lét.

Qủa nhiên nàng không có thiên phú nấu nướng.
Từ xa liếc mắt nhìn đồ mình nấu, không muốn ăn miếng thứ hai.
Lưu Linh dụ dỗ Thẩm Yến, “Chàng nếm một miếng đi.”
Thẩm Yến cự tuyệt.
Lưu Linh giả vờ tức giận, “Chàng không thể như vậy.

Đây là cơm canh ta vất vả làm ra, cho dù không ăn được, ít nhất cũng nên giả bộ chứ.”
Thẩm Yến nói, “Nếu như ta bị cơm canh của nàng làm ghê tởm đến mức phun ra, thì là rất thành công sao?”
Hai người hai mặt nhìn nhau nửa ngày.
Lưu Linh bỗng có linh cảm, “Cho Thần Hi ăn đi.”
Thẩm Yến nói, “Ý kiến hay.”
Chờ khi Thẩm Thần Hi tan học trở về, phát hiện ra cha mẹ lại đều đang chờ cậu.

Loại thịnh yến cùng lúc xuất hiện này, thật là khiến cậu được sủng mà lo.

Dù sao nhà họ, vì tính chất đặc thù của chức vụ của cha cậu, nương chỉ lo cho cha ăn xong sớm, còn cậu, trong nhà không hạn chế thời gian.
Lưu Linh thân thiết mà đẩy một mâm đồ ăn đen tuyền cho Thẩm Thần Hi, “Đây là cơm ta và cha con đích thân làm cho con, ăn rất ngon, không tin con thử hỏi cha con đi.”
Thẩm Yến nói, “Nương con nói rất đúng.”
“…” Tiểu Thần Hi dù thông minh cũng chỉ là một đứa nhóc.

Cha mẹ cố ý hố cậu, cậu lại hãy còn cảm động, nghĩ là cha mẹ yêu cậu, đối xử tốt với cậu.
Cậu nhỏ nhăn mặt, ăn sạch sẽ bàn đồ ăn khó nuốt kia.
Lưu Linh hài lòng cùng Thẩm Yến nhìn đối phương, đắc ý với sự thông minh tài trí của mình.
Bởi vì đồ ăn kia thực sự khó nuốt, Thẩm Thần Hi khó chịu vô cùng, tức giận đến nỗi rời nhà trốn đi.

Kết quả đến khuya khoắt, cậu đi dạo trên phố, bỗng nhận ra cha mẹ căn bản không phát hiện cậu đã rời nhà đi ra ngoài, đành phải xám xịt đi về.
Có lẽ là bởi vì đôi vợ chồng Lưu Linh Thẩm Yến này, thường thường lấy đồ ăn khó ăn cực kì gài bẫy Tiểu Thần Hi, trước khi học được bản lĩnh khác, Thẩm Thần Hi đã thể hiện ngộ tính siêu cao với nấu nướng.

Lần đầu tiên làm đồ ăn cho cha mẹ, nhận được sự khích lệ của hai người, Thẩm Thần Hi còn chưa đắc ý bao lâu, trong phủ đã mời ngự trù chuyên nghiệp tới, dạy kèm nấu nướng chuyên nghiệp cho cậu.
Thái độ của Lưu Linh và Thẩm Yến rõ ràng là: Chờ con học xong, hai người chúng ta sẽ thật có phúc.
“…” Thẩm Thần Hi giật giật khóe miệng.
Thẩm Yến và Lưu Linh khi thì giáo dục Thẩm Thần Hi, khi thì bắt nạt Thẩm Thần Hi, có đôi khi cáu kỉnh, có đôi khi cùng lạnh mặt, nhưng vô luận thế nào, Thẩm Thần Hi đều xác nhận, giữa cha mẹ cậu, tình cảm vô cùng tốt.
Trẻ con năm tuổi lên lớp nghe lão sư giảng bài, lão sư để mấy đứa trẻ nói về tình thân trong nhà mình.

Khi đến phiên Thẩm Thần Hi, Thẩm Thần Hi đưa ra một ví dụ, vừa hình tượng vừa sinh động mà miêu tả tình hình nhà cậu ––––
“Cha ta và nương đang cãi nhau, ồn ào dữ dội, bọn hạ nhân nghe được rất sợ hãi.

Nhưng ta chưa bao giờ sợ họ cãi nhau.

Bởi vì chỉ cần ta vừa đứng ở cửa, vỗ tay reo hò hai lần cho họ, họ sẽ cùng lúc quay đầu tới đánh ta.

Cha ta kéo ta, nhà mẹ đẻ ta sẽ đưa gậy gộc.

Chỉ cần ta ở đó, ta nghĩ cha mẹ sẽ vĩnh viễn đồng tâm hiệp lực… mà đánh ta.”
Cuộc đời của tiểu bằng hữu Thần Hi, sắc màu rực rỡ, đầy sức sống, sống rất vui sướng.
Càng vui hơn chính là, sau sinh nhật năm tuổi của cậu, nương đột nhiên té xỉu.

Sau đó cha nói cho cậu, nương mang thai, cậu có thể có đệ đệ hoặc muội muội.
Thẩm Thần Hi rất mực vui vẻ: Có đệ đệ hoặc muội muội, cậu sẽ có thể như cha mẹ bắt nạt cậu vậy, được bắt nạt tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội sao?
Đời người, thật là tuyệt.
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận