Cảm Thụ Mập Mờ

"Lần sau không cho phép tránh mặt tôi nữa."

"Được." Mang theo lo sợ chủ động dính lại gần hơn, Phương Đồng Ân chạm khẽ lên môi cậu, mở ra đôi mắt mê mang, toát ra ánh sáng vô tội, nhìn cậu thật sâu.

"Không cho phép không để ý tới tôi."

"Được." Cô đưa tay áp lấy gương mặt của cậu, học theo hành động cậu đã từng làm đối với cô, khẽ hôn đôi mắt không còn hừng hực lửa nữa, hôn lên chiếc mũi cao thẳng, lại hôn lên môi của cậu.

"Không cho phép. . . . . . Buông tay tôi."

"Được. . . . . ." Cô thích đến gần cậu, thích cảm giác thỏa mãn khi kề sát cậu, thích cứ như vậy được cùng cậu quấn quít ở một chỗ, gắn bó không tách rời.

Xoay người, cảm giác thế giới đang xoay tròn, Phương Đồng Ân phát hiện ra lưng mình đang dựa vào cánh cửa, bị nhốt ở bên trong thế giới của cậu, hai chân vẫn quấn quanh thật chặt trên người của cậu.

"Không cho phép. . . . . . Rời xa tôi." Gương mặt của cô ửng đỏ, cảm giác gan mình lớn hơn rồi, rốt cuộc cũng hiểu rõ hành động của mình mập mờ đến cỡ nào.

"Sẽ không, tôi sẽ không lại tùy tiện làm ra loại chuyện ngu ngốc này."

Lệ Minh Kiệt đảo bị động thành chủ động, cắn môi của cô, hơi thở của cậu choán hết trong hô hấp của cô, môi cậu chiếm đoạt môi của cô, đồng thời thăm dò vào trong miệng của cô.

Không chỉ là tiếp xúc chặt chẽ, không chỉ là thâm tình dây dưa, còn có một loại lửa nóng tràn ra giữa hai người.

Khát vọng ôm lấy nhau, hai trái tim giao thoa, tiếp xúc thân mật không có khe hở . . . . . . Phương Đồng Ân phát hiện mình có ý nghĩ xấu hổ, không nhịn được nhịp tim trở nên dồn dập. Cô thế nhưng lại nghĩ đến chuyện xấu xa.

Cậu cúi đầu, hôn lên cần cổ trắng nõn, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô đang len lỏi chui vào lồng ngực của mình, không nhịn được gặm nhẹ, lưu lại ấn ký đỏ tươi ở trên người của cô.

"Minh Kiệt. . . . . ." Cô nhẹ giọng gọi, run rẩy không ngừng buộc chặt hai tay, ôm lấy cổ của cậu.

Cậu khôi phục lý trí, than nhẹ một tiếng, lui thân thể ra, con ngươi mang theo lửa nóng khóa chặt khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp của cô lại.

Đột nhiên mất đi mất đi độ ấm từ cơ thể của cậu làm cô ngây ngẩn cả người.

"Nếu bây giờ tiếp tục nữa sẽ. . . . . . Không tốt." Nếu như cậu vọng động như vậy, nhất định sẽ bị cả gia đình họ Phương đánh chết, hơn nữa có vẻ như cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

"Không tốt?" Không tốt? Tựa như một trận hỏa hoạn trong nháy mắt bị nước đá dập tắt, Phương Đồng Ân ngây ngốc nhìn chằm chằm Lệ Minh Kiệt.


Cô. . . . . . Cô không hề cảm thấy không tốt! Cô và cậu là người yêu, giữa người yêu có cử chỉ thân mật, đây không phải là chuyện thường tình sao? Chuyện này. . . . . . Đây là cái thời đại gì rồi? Bạn học của cô, đồng nghiệp của cô, chẳng có ai cho là khi yêu nhau da thịt tiếp xúc là sai cả? Không tốt? Là nói cô không tốt?

Nhíu mày, cô đột nhiên phát hiện. . . . . . Ai nói cô ngốc? Ai nói cô không thông suốt? Có cậu ấy. . . . . . Có cậu mới không thông suốt ấy, cậu định đặt cô trong tủ trưng bày sao? Cậu định chờ đến ngày nào tháng nào năm nào kết hôn với cô, rồi mới nguyện ý có cử chỉ thân mât với cô sao?

Là ý nghĩ của cô quá lớn mật? Không! Tuyệt đối không lớn mật! Đây là bình thường, người yêu nên có những cử chỉ này là sai sao?

"Không muốn." Cô cau mũi một cái, lộ ra mặt vẻ hơi bất mãn, không muốn bị đối xử như cô gái nhỏ chưa trưởng thành.

Vươn tay, kéo cậu trở lại lần nữa, cô lại quấn lên cậu, hôn lên môi của cậu.

Cậu quá lý trí, không thể nào lúc nào cũng là cô xúc động được! Không thể nào mới vừa rồi rõ ràng cậu tức giận lớn như vậy, mà cô mới chủ động hôn cậu, cậu liền hết giận.

Cô cũng muốn nhìn thấy cậu kích động, muốn nhìn thấy cậu điên cuồng, muốn nhìn cậu giống như cô, muốn là làm, không cần phải trải qua nghĩ sâu tính kỹ, không cần lý tính như vậy.

Không muốn? Lệ Minh Kiệt nhướn mày.

Cậu nghe được cái gì vậy?

Cô nói không muốn? Không muốn cậu dừng lại? Không muốn cậu lý tính? Không muốn cậu tỉnh táo? Không muốn cậu nhẫn nại? Cô hi vọng cùng cậu thân mật hơn? Cùng cậu tiếp xúc càng thêm dây dưa? Cô rốt cuộc có biết mình đã nói những gì hay không?

"Cậu muốn tôi phải chờ đến ngày nào tháng nào?" Phương Đồng Ân cắn môi của cậu, cố tỏ vẻ lớn mật.

Rõ ràng mặt đỏ đến có thể rỏ ra máu, mà cô vẫn kích động điên cuồng?

Cậu thở dài bất đắc dĩ, rốt cuộc biết tại sao mình luôn bị dắt mũi rồi. Bởi vì cậu thuộc loại người khi đối mặt với cô thì thói quen nghĩ về người ăn ba chén cơm(?), thường gọi là người đàn ông thâm trầm, coi như có nghĩ qua, cũng dễ dàng vì ánh mắt người đời, vì lý tính mà bỏ qua.

Còn Đồng Ân? Cô lại muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, buồn cười thì cười, sẽ không bận tâm ý nghĩ của mọi người xung quanh, tất cả lấy ham muốn và vui vẻ của mình làm chính.

Cho nên ở cùng một chỗ với cô, cậu có thể làm ra vẻ mình rất miễn cưỡng, làm ra vẻ là cô đang làm cậu hư, thuận theo đó giả bộ mình thật bất đắc dĩ, thật ra là mượn danh của cô để làm những việc mình muốn làm.

Chỉ cần bày ra dáng vẻ "Là cô ấy ép tôi, tôi cũng thực rất bất đắc dĩ", vậy thì toàn bộ mũi nhọn của mọi người sẽ hướng về phía cô. . . . . .Trời! Bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự cậu cũng rất mưu mô.

Dựa theo yêu cầu của cô, khóe miệng Lệ Minh Kiệt chậm rãi nhếch lên, đôi mắt ẩn chứa ý cười, mặc cho nụ hôn của cô càng lúc càng kịch liệt, mặc cho cô tách miệng mình ra, mặc cho mùi hương của hai người hòa lẫn vào nhau.


Theo ý của cô, cậu đảo bị động thành chủ động, bàn tay đặt bên hông của cô, chậm rãi dời lên phía trên, đặt lên khuôn ngực đang không ngừng phập phồng của cô.

Cách một lớp quần áo, xúc cảm xa lạ làm cho người ta say mê, ngọn lửa trong mắt cậu lại một lần nữa bùng lên.

Phương Đồng Ân sợ hãi thở dốc, rõ ràng vẫn còn nhát gan, rồi lại cố cậy mạnh, khi ngực bị đụng chạm cô cảm thấy không được tự nhiên, có một dòng điện chậm rãi lan tỏa lên tới đỉnh đầu.

Cúi đầu, Lệ Minh Kiệt hôn lên cổ, lại chậm rãi gặm mút hướng xuống xương quai xanh của cô , thuận theo ý của cô, cũng theo lòng của mình, cậu cởi nút áo của cô ra, hai mắt nhìn về khuôn ngực đầy đặn còn đang được bọc chặt.

Tiếp xúc mập mờ làm toàn thân người ta phải run rẩy, cảm nhận tầm nhìn nóng rực của cậu đang đặt trên người mình, Phương Đồng Ân được không tự được nhiên, không biết nên nhìn vào chỗ nào.

Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, vừa rồi mình đã làm ra nhiều kích động lớn mật.

Cô. . . . . . Cô dám nói không muốn, không cho phép cậu dừng lại. . . . . . Cô thật hư, lại có thể cảm thấy có chút khẩn trương và kích thích, có chút muốn chạy trốn, lại có chút mong đợi và khát vọng. C

ậu nâng cô cao lên, ôm thật chặt để chống đỡ thân thể cô, môi mỏng rơi vào trên khuôn ngực đầy đặn của cô.

Khẩn trương níu lấy tóc của cậu, cô bật ra tiếng rên khẽ, cảm giác ngực đang bị gặm mút, bị vuốt ve, một loạt rung động từ đáy lòng lên men, tạo thành tia lửa nguy hiểm, tất cả suy nghĩ của cô bị đình trệ.

. . . . . .

Cảm nhận nhưng thể nghiệm ban đầu, hai người ôm lấy nhau, cảm thụ đối phương, cả hai trái tim cùng rung động.

Không khí mập mờ tràn ngập bên trong phòng, mặc dù lý trí đã trở lại, hai người vẫn không buông nhau ra.

Nằm ở trên giường lớn, hai thân thể khít nhau không có kẽ hở, cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể người kia, tư thế này giống như hai trái tim hòa làm một, làm người ta khắc sâu cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.

Hôn môi nhau, nhìn đối phương say đắm, đôi mắt hướng về nhau, môi lưỡi dây dưa, da thịt quấn quít. . . . . . Cảm giác yêu, làm người ta yêu thích không buông tay, không cách nào tách rời. . . . . .

Kết thúc

Buổi sáng một ngày nào đó rất nhiều năm sau, Phương Đồng Ân rốt cuộc cũng thông suốt, phát hiện ra chuyện nào đó.


“Ông xã, em đột nhiên phát hiện… Mưu kế lần đó của anh thật sâu.” Cô bất mãn oán trách, cô đứng ở bên cạnh chồng mình, nhìn anh chằm chắm.

Thời gian trôi qua cực nhanh, vậy mà cô đã trở thành vợ Lệ Minh Kiệt, sinh cho anh hai cô con gái.

“Lần đó?” Anh đang vẽ tranh cùng con gái, để văn kiện trên tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô.

“Chính là lần đó! Hại em không cẩn thận mang thai…..” Lần đầu tiên của hai người.

Suy nghĩ một chút, Phương Đồng Ân cảm thấy mình thật đáng thương, rõ ràng là dưới tình huống hoan ái hai bên đều tình nguyện, nhưng khi mọi người phát hiện trên cổ của cô đầu dấu hôn khả nghi thì thậm chí đã cùng nhau chỉ trích cô không đúng.

“Con gái! Ba không có dạy con chiếm tiện nghi của đàn ông mà! Ba Phương đau lòng tuyệt vọng.

“Đồng Ân, làm tốt lắm, mẹ đã muốn làm bà ngoại từ lâu, nếu như không phải là con chủ động, chờ Minh Kiệt thông suốt, sợ rằng đến lúc tóc của mẹ bạc trắng hết vẫn chưa có gì xảy ra cả, cố gắng lên, mẹ ủng hộ con.”

“Chị hai, chị…. Chị thế mà lại sử dụng đến chiêu này? Thật sự đói khát đến vậy? Cho nên dùng sức mạnh với anh Kiệt, thật là thật mất thể diện.” mặt em trai Phương hoảng sợ, không chịu nổi đả kích.

“Em gái, chúc mừng em rốt cuộc cũng gạt được mục tiêu…. Có muốn ăn trứng gà đỏ hay không? Chị sẽ nấu cho em ăn.” Chị cả Phương cười đến mập mờ.

Lệ Minh Kiệt lộ ra vẻ mặt vô tội, nghe không hiểu cô đang nói cái gì, “Lần đó? Tại sao lần đó mưu kế anh sâu?”

“Đừng giả bộ, em phát hiện ra, tất cả đều là anh bày mưu với em…. Hại em còn trẻ như vậy đã có em bé, hại em không kịp hưởng thụ tuổi thanh xuân đã gả cho anh, hại em….. Trở thành con sói đói khát trong mắt mọi người.” Làm ơn! Rốt cuộc chỗ nào của cô nhìn giống sói chứ?

Rõ ràng cô trong sạch, nhưng vết đen lại do cô gánh.

Rõ ràng là người này lòng dạ xấu xa, đào bẫy buộc cô nhảy xuống, tại sao cuối cùng vẫn là cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích?

“Anh? Hại em?” vẻ mặt Lệ Minh Kiệt nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi lại.

“Đúng, chính là anh, anh đừng nghĩ có thể phủ nhận.” Phương Đồng Ân khẳng định dùng sức gật đầu.

“Khi đó anh có nói với em, hành vi của chúng ta không nên, đúng không?” Anh thành khẩn nghiêm túc nhìn cô.

“Đúng!”

“Là ai nói không muốn?”

“Hình như …. Là em.”

“Là ai nói phải chờ tới ngày nào tháng nào?”


“Hình như…. Hình như cũng là em….”

“Là ai không chú ý thân thể khác biệt, leo lên eo của anh, hôn lên môi của anh, ép anh đến mất trí?”

Phương Đồng Ân không nói gì nhìm chằm chằm bộ mặt phớt tỉnh của Lệ Minh Kiệt.

“Đã như vậy, tại sao nói mưu kế của anh rất sâu? Từ đầu tới cuối là ai đã dụ dỗ ai?” Lời lẽ của anh đanh thép, chính nghĩa giống như cực kỳ để ý hiểu lầm của cô đối với anh.

“Em…. Em đi nấu cơm.” Lại một lần nữa cô thất bại thảm hại, chạy trối chết.

Rõ ràng người sai là anh, rõ ràng nghĩ như thế nào, cô đều cảm thấy mình là người bị hãm hại, sao mà…. Lôi vấn đề này ra phản bác anh, ngược lại cô lại trở thành kẻ hại người? Mà anh thì…. Con sói đói nham hiểm nhất lại trở thành người bị hại vô tội?

Phương Đồng Ân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ có thể tiếp tục ngu ngốc, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ vấn đề vừa khó khăn vừa phức tạp này.

Khóe miệng không nhìn được giơ lên, Lệ Minh Kiệt nhìn khuôn mặt hoang mang của bà xã, thật muốn cười to lên.

Kết hôn bảy năm rồi, sau lâu như vậy, cô mới nghĩ thông suốt một chút xíu vấn đề nho nhỏ này?

Aizz…. Xem ra cô muốn thắng anh, cả đời này cũng không thể rồi.

“Con gái à!” Anh vươn tay, sờ sờ cô con gái cưng thứ hai của anh ngồi bên cạnh, đang cầm bút vẽ tranh, tròng mắt lóe ra ý cười dịu dàng.

Cô bé có một khuôn mặt ngây thơ đáng yêu giống mẹ, đang mở to đôi mắt trong suốt, nhìn baba luôn cưng chiều bé.

“Ba nói cho con biết, về sau nếu đứa con trai nào không biết sống chết muốn làm bạn thân của con, nhớ, nhất thiết không được đồng ý, nghe không?” Lệ Minh Kiệt nghĩ đến tâm tư thâm trầm đáng sợ của mình, rất sợ có một ngày sẽ báo ứng trên con gái bảo bối của anh, mấy ngày trước anh vừa nhắc nhở cô con gái lớn đã học tiểu học, hiện tại không nhịn được lại nói cho cô con gái thứ hai mới bốn tuổi.

“Bạn thân?” Cô gái nhỏ đáng yêu nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn baba.

“Đúng, bạn thân, so với bạn bè bình thường còn thân mật hơn chính là bạn thân.”

“Bạn thân? Bạn bè? Tại sao không được ạ?” Cô gái nhỏ nháy mắt mấy cái.

“Tại sao không được đồng ý? Bởi vì, trong tâm hồn của đàn ông luôn có một ác ma, nhất là đối với cô gái mà mình thích…. Giống như mẹ con, chính là bị ba lừa như vậy mà có được, hơn nữa cả đời cũng không thể thoát khỏi ba….” Lệ Minh Kiệt nhìn con gái, giải thích cặn kẽ, nụ cười tràn đầy âm hiểm, cả người vô cùng đắc ý.

Bắt đầu tư năm mười hai tuổi, cuộc đời của anh và cô bắt đầu đan chéo vào nhau, đã trải qua chia lìa, cảm thụ cảm giác tình yêu đầu tiên, rồi trưởng thành, lại bước vào cửa giai đoạn thứ hai cuộc sống có được hạnh phúc, có được gia đình hoàn chỉnh, trở thành vợ chồng gắn bó mãi mãi….. Những mưa gió gần hai mươi năm, đã kết thúc, và cũng là mới bắt đầu.

Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, anh hết sức tin tưởng, được nắm tay Đồng Ân, sẽ không sợ bất kỳ thử thách nào, cả đời không buông, cho đến cuối sinh mạng….

---End---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận