Cẩm Đường Xuân


Vào đến Hồ gia, trong ngày mùa đông, Hồ Quang Thư ngồi ở ấm đình vừa pha trà, vừa trò chuyện cùng Trần Thúc
Yến Hàn rất thịnh hành đạo pha trà, là chuyện phong nhã, bất luận nam nữ, đặc biệt là thế gia cùng dòng dõi thư hương, phần lớn đều lấy pha trà làm thú tiêu khiển, cho nên trà đạo ở Yến Hàn rất nổi danh trong các quốc gia chung quanh
Hồ Quang Thư là người yêu thích pha trà, từ sau khi rời khỏi Vạn Châu dưỡng già, ngoại trừ ngậm kẹo chơi đùa cùng con cháu, thì đó là ở trong nhà pha trà.
“Hầu gia, Mậu Chi công tử.” Đợt nước trà tinh hoa nhất vừa lúc đủ ba chén, Hồ Quang Thư đưa đến trước mặt Trần Thúc cùng Mậu Chi.

Hồ Quang Thư và Trần Thúc có lời muốn nói, dù không tránh Mậu Chi, nhưng Mậu Chi rõ ràng chỉ an tĩnh ngồi nghe, không lên tiếng quấy rầy.
Hiện tại, Hồ Quang Thư vừa nói chuyện, vừa pha trà, không khí thực tốt
Uống xong vài ngụm trà, Hồ Quang Thư mới nói, “Hầu gia âm thầm thay tổ phụ, cha mẹ còn có người trong nhà báo thù, lão phu lại không nghĩ tới.”
Lúc trước Hồ Quang Thư cũng bởi vì chuyện hắn muốn cưới công chúa, đã nảy sinh tranh chấp kịch liệt với hắn
Hồ Quang Thư từng là trưởng sử Vạn Châu, tin tức truyền tới kinh thành, trong kinh mới tin tưởng Trần Thúc thật sự có tâm tư nhập kinh cưới công chúa, thậm chí còn xảy ra tranh chấp cùng lão thần Vạn Châu
Trần Thúc thở dài, “Hồ bá, xin lỗi bá, vốn hẳn nên nói với ngài sớm hơn, nhưng cần phải có tin tức truyền tới kinh thành, cho nên, chỉ có thể nhờ miệng ngài, thật sự lúc ấy là bất đắc dĩ, bây giờ Trường Doãn bồi tội cùng ngài.”
Hồ Quang Thư cười lắc đầu nói, “Đại sự không lo những việc nhỏ nhặt, hầu gia ngài đã làm rất tốt.

Thiên gia còn tại vị một ngày, Vạn Châu sẽ còn một ngày đứng ngồi không yên.

Chỉ cần có thể vĩnh trừ hậu hoạn, đừng nói là giấu diếm, chính là muốn mạng lão phu, lão phu cũng đều đồng ý.”
Trần Thúc nhìn nhìn hắn, trong mắt nhàn nhạt hơi nước, “Hồ bá, mấy năm nay đa tạ ngài……”
Hồ Quang Thư vỗ vỗ bả vai hắn, “Vạn Châu có ngày hôm nay, là bởi vì có hầu gia.”
Trần Thúc cười cười, hai người sôi nổi nâng chung trà lên.
Đợi đến khi buông chén trà xuống, Hồ Quang Thư đã đổi nước mới, “Tấn Vương, là do hầu gia thả đi?”
Hồ Quang Thư bỗng nhiên nhắc tới, Trần Thúc hơi ngưng trệ, rồi sau đó ánh mắt nhìn về phía Mậu Chi, “Mậu Chi, ta có chuyện muốn nói cùng Hồ bá”
Mậu Chi hiểu ý, cũng không hỏi nhiều.
Bên ngoài viện, có người dẫn Mậu Chi rời đi.
“Vì sao Hồ bá nói như vậy?” Trần Thúc hỏi.
Hồ Quang Thư nói, “Lão phu đoán, hầu gia, phải không?”

Lúc này Trần Thúc mới thở dài, “Không thể gạt được Hồ bá.”
“Người là ta thả.” Trần Thúc nhạt giọng.
Hồ Quang Thư nói, “Hầu gia không nhổ cỏ tận gốc, là bởi vì cảm thấy Tấn Vương rất giống hầu gia khi còn bé, trong nhà vốn an bình, lại sinh biến, thành chó nhà có tang, hầu gia vì nhớ tới mình lúc ấy nên động lòng trắc ẩn.”
Trần Thúc nâng chung trà lên, đáp, “Cũng không hoàn toàn như vậy.”
Hồ Quang Thư kinh ngạc, “Còn có chuyện khác?”
Trần Thúc trầm giọng nói, “Khi ta còn bé có một lần theo tổ phụ vào cung, ở trong cung suýt nữa đã gặp rắc rối, sau đó gặp được một cung nữ thay ta giải vây, cung nữ này sau đó là Huệ phi, cũng chính là mẫu thân Tấn Vương……”
Trần Thúc muốn nói lại thôi.
Hồ Quang Thư không có đánh gãy, Trần Thúc lại nói, “Ngày bức vua thoái vị, người của Ngụy Chiêu Đình gây ra việc gian dâm trộm cướp ở trong cung, lúc ấy ta thấy có tướng lãnh muốn làm nhục Huệ phi, liền giết người này, người này là tâm phúc của Ngụy Chiêu Đình, cũng là binh lính An Bắc theo đại ca khởi sự……”
Trần Thúc nói xong, mới uống hết trà trong ly, sắc mặt cũng không mấy tốt, “Ta biết diệt cỏ không trừ tận gốc sẽ lưu lại mầm tai hoạ, nhưng hắn có phải mầm tai hoạ hay không cũng không có gì đáng lo lắng.

Khi hắn là Tấn Vương, đối với ta không có gì uy hiếp, hiện giờ tự thân hắn còn khó bảo toàn, vì sao ta lại phải lo lắng? Ta chỉ tha cho hắn một mạng, nếu hắn tự rước lấy nhục, vậy hắn cũng sống không lâu……”
Hồ Quang Thư nhìn nhìn hắn, không nhắc lại việc Tấn Vương
Nước trà đầu tiên đã hết, Hồ Quang Thư liền lọc tiếp nước trà thứ hai, “Thiên gia rơi đài, tân đế đăng cơ, hiện giờ trong triều đã sinh ra loạn cục, chư hầu các nơi cùng tướng lĩnh biên cương, mỗi người đều ngo ngoe rục rịch, chỉ là hiện tại vừa lúc duy trì thế cục cân bằng này, tương lai như thế nào cũng không thể nói được.

Tuy rằng tân đế nhìn như liên hệ chặt chẽ với hầu gia, cũng như Vạn Châu, là châu chấu trên cùng một dây, nhưng kỳ thật không phải vậy, hầu gia, cần phải bảo vệ tốt Vạn Châu, lấy Bình Nam làm phụ cánh, để tương lai có thể ứng phó với loạn cục.”
Trần Thúc nhìn nhìn hắn, thấp giọng nói, “Được.”
Chờ uống cạn đợt trà này, thay đổi đợt trà mới, Hồ Quang Thư mới chuyển đề tài, “Hầu gia cưới vợ? Chuyện khi nào? Cũng không cho người tới thông báo ta một tiếng.”
Trần Thúc lại có chút thẹn thùng, “Sự việc đột ngột, sợ phu nhân không muốn gả cho ta, chỉ có thể thành thân trước, chờ sau này nhất định dẫn Đường Ngọc tới gặp Hồ bá.”
Nghe được hai chữ Đường Ngọc, Hồ Quang Thư dừng một chút, “Cháu ngoại của Hà trưởng sử?”
Hồ Quang Thư đã từng nghe nói chuyện trước đây, khi tổ phụ hầu gia còn sống, đã từng định thân cùng Hà trưởng sử, sau đó Vạn Châu sinh biến, dường như vẫn do nô bộc trong phủ dẫn hầu gia chạy tới chỗ Hà trường sử, hầu gia mới có thể giữ được mạng.
Sau đó cả nhà Hà trưởng sử cũng chịu liên lụy, hầu gia được người Kiến Bình Hầu phủ tìm được, đi theo bên người thái lão phu nhân, chỉ là khi đi tìm cháu ngoại Hà trưởng sử thì lại không gặp được người
Chuyện này Hồ Quang Thư biết được.
Lúc ấy, hắn còn suy đoán, hẳn là cháu ngoại Hà trưởng sử cũng đã không còn, lúc ấy hầu gia còn khổ sở hồi lâu.
Bây giờ……
Hồ Quang Thư cười nói, “Chúc mừng hầu gia.”

Trần Thúc cười nhìn hắn, “Hồ bá, ta thật sự rất cao hứng.”
Hắn cao hứng, cũng chỉ có thể nói với những người biết được tình hình thực tế như thái nãi nãi và Hồ bá.
Hồ Quang Thư cười nói, “Có phu nhân thì tốt rồi, bên cạnh hầu gia cũng có người chiếu cố, chỉ là không tham gia được hôn sự hầu gia cũng có chút tiếc nuối, ngày sau nếu có cơ hội, hầu gia ngàn vạn phải dẫn phu nhân tới Lục An thành, lão phu cùng phu nhân gặp mặt.”
“Nhất định.” Trần Thúc nâng chén uống trà, đáy lòng đều là ấm áp.
……
Gặp nhau luôn là ngắn ngủi, đặc biệt là thời gian uống trà cùng Hồ bá
Nhưng Trần Thúc và Mậu Chi vẫn không ngủ lại ở Lục An thành vì còn có những nơi khác cần đến hết trong mấy ngày này, cho nên chỉ có thể lên đường.
Hồ Quang Thư không ép bọn họ ở lại, nhưng vẫn luôn đánh xe đưa hai người đến ngoài thành.
“Hồ bá, dừng bước đi, lần sau ta dẫn A Ngọc tới gặp ngài.” Trần Thúc từ biệt.
Trong mắt Hồ Quang Thư vẫn ngầm có chút không nỡ, nhưng lại biết Trần Thúc phải đi rồi, “Hầu gia, trên đường cẩn thận, vào đông rồi cẩn thận phong hàn.”
Phàm là trưởng bối hiểu biết hắn, đều sẽ nhắc nhở hắn vào đông cần chú ý phong hàn.
Trần Thúc gật đầu, “Đi đây Hồ bá, sau này còn gặp lại.”
Mậu Chi cũng chia tay Hồ bá
Hồ Quang Thư vẫn luôn nhìn theo đến khi xe ngựa biến mất trong tầm mắt, mới xoay người rời đi.
Trên xe ngựa, rốt cuộc Mậu Chi cũng ngoan ngoãn thu đầu vào xe, “Tỷ phu, Hồ bá đi rồi.”
“Ừhm” Trần Thúc lên tiếng.
Mậu Chi liền tiến lên, “Tỷ phu, các vị trưởng bối này đều đối xử với huynh tốt thật”
Trần Thúc tấm tắc thở dài, “Có thể là do ta có duyên với trưởng bối, đặc biệt là khiến trưởng bối thích.”
Mậu Chi nhịn không được cười.
Trần Thúc lại nói, “Tỷ tỷ đệ cũng vậy, đệ chưa thấy thái nãi nãi có bao nhiêu thích nàng đâu, có vẻ còn thích hơn cả ta nữa……”
Mậu Chi lại ha ha cười rộ theo, trong lúc nhất thời, trong xe ngựa đều là tiếng cười của hai người.
“Hầu gia!” Bên ngoài xe ngựa, là tiếng Trần Hoặc
“Sao vậy?” Trần Thúc hỏi.

Trần Hoặc vén mành lên, “Vừa nhận được tin Phạm đại nhân gửi hầu gia.”
Phạm Cù? Trần Thúc ngoài ý muốn.
Phạm Cù đi theo Đường Ngọc, tính tình Phạm Cù ổn thỏa, đã nhiều ngày qua, mỗi ngày đều có bồ câu đưa thư báo bình an, hôm nay hắn cũng đã nhận được thư Phạm Cù……
Trong vòng một ngày nhận được hai lá thư, vậy đó là lá thư thêm vào
Trần Thúc dự cảm không phải chuyện gì tốt.
Quả thực, bỏ đi niêm phong thư đọc ngay, văn tự trên thư rất ít, liếc mắt một cái là có thể đọc xong.
Sắc mặt Trần Thúc ảm trầm đi vài phần.
Mậu Chi lo lắng, “Tỷ phu, chỗ tỷ tỷ xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Thúc đáp, “Phủ quan Nguyên thành xuất hiện hắc y nhân, lai lịch không rõ, không tra được manh mối, nhưng người không có việc gì, Phạm Cù nhắc nhở một tiếng, bảo chúng ta cũng cần chú ý”
Mậu Chi không khỏi run rẩy.
Trần Thúc trấn an nói, “Không có việc gì, có Trần Lỗi và Trần Nguyên, A Ngọc, tổ mẫu cùng mợ đều an ổn, chỉ là chú ý thêm một chút thôi, chúng ta trên đường cũng cẩn thận một chút là được”
Trần Thúc phân phó xong, Trần Hoặc đáp lời
Đáy lòng Trần Thúc lại suy nghĩ, đến tột cùng là ai?
Phủ quan Nguyên thành nếu trước đây từng vô duyên vô cớ xuất hiện hắc y nhân, nhất định sẽ giới nghiêm, sợ liên lụy tới Đường Ngọc; nhưng phủ quan Nguyên thành cũng không biết, vậy thuyết minh mười phần có tám chín phần là tới vì Đường Ngọc……
Hoặc có thể nói, là tới vì nàng và hắn
Chỉ là Đường Ngọc ở đó, còn hắn thì không
Cho nên Đường Ngọc thành mục tiêu.
Trần Thúc nhìn Trần Hoặc nói, “An bài thêm chút nhân thủ lên đường đi đón phu nhân, không thể lại xảy ra bất luận sơ xuất gì”
“Vâng!” Trần Hoặc chắp tay lên tiếng.
……
Từ Lục An thành ra ngoài, trong thời gian 2-3 ngày này, Trần Thúc còn dẫn theo Mậu Chi đi gặp thêm vài vị thúc bá.
Các vị thúc bá này, có rất nhiều người trước đây là quan lại Vạn Châu, là lão nhân; có rất nhiều người trước đây là quan lại trong triều, vẫn luôn giữ quan hệ mật thiết cùng Trần Thúc, Trần Thúc cũng vẫn luôn giữ gìn mối quan hệ này; còn có một số, là ẩn sĩ.
Hà Mậu Chi vẫn luôn đi theo Trần Thúc, phát hiện hắn thật sự có thể hòa hợp được với rất nhiều người, đến độ không có gì phải giấu diếm……
Đến ngày hai mươi lăm tháng chạp, Trần Thúc và Mậu Chi rốt cuộc đã đến thủ phủ Giang thành của Vạn Châu.
Xe ngựa còn chưa đi đến cửa thành, Mậu Chi đã sớm tò mò ghé đầu vào cửa sổ xe ngựa đánh giá.
Nơi này chính là thủ phủ Giang thành của Vạn Châu!
Rốt cuộc tới rồi!
Mậu Chi nhìn thấy chính là cửa Giang thành mở rộng, còn có đập vào mi mắt là tò mò cùng mới mẻ.
Trần Hoặc lại nói, “Hầu gia, Cố trưởng sử, Phùng tướng quân, còn có các vị đại nhân cùng tướng quân khác đều tới cửa thành chờ đón.”

Trần Hoặc ngồi cùng xa phu, ở bên ngoài xe ngựa, cho nên liếc mắt một cái liền thấy được rõ ràng.
Trần Hoặc nói xong, Trần Thúc duỗi tay vén mành ở một cửa sổ khác trên xe ngựa lên, quả thực nhìn thấy một mảnh đen nghìn nghịt đầu người, làm sao chỉ có vài người như Trần Hoặc vừa nói, tới ước chừng hơn ba mươi người……
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, mọi người tiến lên cung kính hành lễ, “Hầu gia!”
“Chư vị vất vả, chờ lâu rồi, ta đã bình an trở lại, đều đi về trước đi, thời tiết lạnh lẽo, đừng để nhiễm bệnh.” Trần Thúc vẫn chưa bước xuống xe ngựa, là Trần Hoặc vén mành lên, Trần Thúc nói với hơn ba mươi người trước xe ngựa
Mọi người nhốn nháo ngước mắt, hầu gia vẫn là bộ dáng như cũ, quá tốt!
Nhưng sao lại còn một người nữa ngồi trên xe ngựa?
Vẫn là một hài tử khoảng trên dưới mười tuổi
Mọi người đều kì quái nhìn về phía Trần Thúc, hầu gia tuy rằng vẫn mãi chưa cưới vợ, nhưng cũng tính là người chính trực……
Trần Thúc hiểu ý, “Đây là em vợ ta, Hà Mậu Chi.”
Em vợ?
Mọi người đều ngơ ngẩn, chuyện quá bất quá, trời ạ!
Trần Thúc lại nói, “Phạm Cù đang đón phu nhân, khoảng hai mươi tám tháng chạp sẽ về tới, đến lúc đó liền được gặp.”
Dù sao để bọn họ tò mò, còn không bằng để hắn nói thẳng.
【Thật tốt quá!】
【Ông trời mở mắt rồi a, còn tưởng rằng hầu gia thật muốn đánh quang côn*!】
*đánh quang côn: là giới LGBT ý
【Đối với em vợ còn tốt như vậy, khẳng định đối với phu nhân còn tốt hơn nữa】
“Đều về đi, lạnh lắm, chuẩn bị cho tốt, hai mươi tám tháng chạp đón phu nhân về Vạn Châu.” Trần Thúc phân phó một tiếng, thị vệ đánh xe ngựa vào trong thành.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên kinh hỉ đến sắp hỏng, Vạn Châu rốt cuộc cũng có chủ mẫu!
Giang thành rất lớn, di chuyển từ cửa thành, xe ngựa đi được một lúc lâu mới đến được Kính Bình Hầu phủ.
Mậu Chi tuổi nhỏ, trước đây đối với Kính Bình Hầu kỳ thật cũng không có khái niệm gì, chỉ biết tỷ phu rất có uy vọng tại triều đình, nhưng khi nhìn thấy Kính Bình Hầu phủ, mới biết được dòng dõi Kính Bình Hầu phủ có bao nhiêu cao.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Lê ma ma đã sớm chờ ngoài phủ hồi lâu.
Gã sai vặt canh gác cửa thấy xe ngựa, cũng đều phấn khởi
Hầu gia sau khi nhập kinh từ năm ngoái, bây giờ sắp qua năm mới, rốt cuộc cũng về!
Phạm Cù không ở đây, Lê ma ma được xem như quản sự của phủ
“Hầu gia, phu nhân có trở về cùng không?” Lê ma ma đặc biệt cao hứng, trước đây nghe Phạm đại nhân nói, lần này hầu gia sẽ về cùng phu nhân, nhưng giống như trước đây, Lê ma ma vẫn cố thu liễm ánh mắt không có nhìn vào trong xe ngựa
Kính Bình Hầu phủ cuối cùng cũng có chủ mẫu!
Trên mặt Lê ma ma treo đầy ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận