Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy

Edit: tiểu MạcTử

Beta: Fany

♥♥♥


Yến Huyền Tiêu hối hận.

Nhìn đến thân mình gầy yếu của Ngu Điệp Hương phi lạc trên khôngtrung, máu tươi ồ ồ toát ra, nhiễm đỏ mặt, hắn rất hối hận.

Hắn nên bồi ở bên người nàng, hắn nên hảo hảo bảo hộ nàng!

Hắn không nên bởi vì dỗi, bởi vì lòng tự tôn, cứ như vậy bỏ lại nàng một, tránh không muốn gặp mặt nàng, tra tấn nàng, cũng tra tấn chính mình.

Hắn sai lầm rồi! Thật sự sai lầm rồi……

Nhìn lòng bàn tay đã được xử lý, Yến Huyền Tiêu từ từ trượt người xuống, vùi đầu ngồi ngồi dưới đất.

“Điệp nhi…… Điệp nhi……” Hắn không ngừng khinh lẩm bẩm tên của nàng.

Mấy người hầu lui tới, mắt nhìn thấy chậu đầy máu làm cho hắn kinh hãi, qmuốn vọt vào trong phòng, muốn nhìn nàng, xem nàng bị làm sao……

“A –” Đột nhiên, trong phòng truyền tới tiếng thét chói tai Ngu Điệp Hương.

Yến Huyền Tiêu sợ tới mức nhảy dựng lên. “Điệp nhi!” Hắn xúc động muốn đẩy cửa phòng ra.

Còn chưa có nhúc nhích, cửa phòng mở ra trong chớp mắt, nữ đại phu vẻ mặt trầm trọng nhìn hắn.

“Điệp nhi nàng làm sao vậy?” Cầm lấy bả vai nữ đại phu, Yến Huyền Tiêu rống lớn, khuôn mặt lộ vẻ bối rối lo lắng.

“Không tốt.” Tô Dạ Đồng lắc đầu.

Yến Huyền Tiêu thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa đứng không nổi, hắn nhanh chóng vọt vào trong phòng, đau kịch liệt, nhìn thiên hạ trên giường. “Điệp nhi!”!

Giường tràn đầy huyết, Điệp nhi của hắn nằm ở bên trong vũng máu, hình ảnh kia làm cho hắn tan nát cõi lòng.

“Điệp nhi!”

Không cần, không cần rời đi hắn!

“Tiêu……” Ngu Điệp Hương mở mắt ra, thanh âm rất nhỏ, sợ hãi nhìn hắn. “Đau…… Ta đau quá……”

Huyết không ngừng theo dưới bụng chảy ra, nàng sợ, đứa nhỏ của nàng……

“Đứa nhỏ a –” Đau đớn kịch liệt làm cho nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, nhưng thanh âm lại yếu ớt như muỗi, ngay cả tiếng kêu đều vô lực hô lên.

“Điệp nhi!” Cầm tay nàng, Yến Huyền Tiêu hoảng, lệ nóng tích tụ trong tròng mắt, “Đại phu, cứu nàng! Nàng nói đau a!”

Hắn gào thét thật lớn, tràn đầy đau lòng, thân mình gầy yếu như vậy, sao chống lại con ngựa đạp qua? Nếu là có thể, hắn tình nguyện giúp nàng chịu đựng vết thương này!


Tô Dạ Đồng rất nhanh đi vào, điểm vài huyệt đạo “Thời gian cấp bách, thân thể Điệp Hương rất yếu, lại chịu thương nữa, nếu muốn sinh con, thân thể của nàng sẽ trụ không nổi, cho nên, muốn tiểu hài tử hay là muốn mẫu thân?”

Lời nói của đại phu làm cho Yến Huyền Tiêu ngẩn ra, lại không chút nghĩ ngợi trả lời “Ta muốn Điệp nhi.”

“Không……” Nghe được của hắn nói, Ngu Điệp Hương thống khổ khóc. “Con…… Không cần……” Không cần lấy đi của nàng con, không cần……

“Điệp nhi, nghe lời, ta chỉ muốn nàng tốt, con chúng ta có thể tái sinh (sinh thêm), chỉ cần nàng khỏe, được không?” Mất đi đứa nhỏ, hắn cũng giống nhau đau; Nhưng là, hắn không thể mất đi nàng.

“Không……” Ngu Điệp Hương lắc đầu, cắn răng chống, “Con…… Đồng…… Cầu ngươi……” Cứu cứu của nàng con……

Tô Dạ Đồng mặt lạnh, không nói một câu.

“Đại phu, cầu ngươi cứu nàng.” Nhắm mắt lại, Yến Huyền Tiêu nhịn xuống lệ, không dám lại nhìn Ngu Điệp Hương.

“Không……” Ngu Điệp Hương khẽ nấc, cố gắng phát ra âm thanh. “Hận…… Ta sẽ hận…… Ngươi……”

Nói xong, nàng xem đến nước mắt trên khóe mắt của hắn, nàng sửng sốt, nhất thời cảm thấy chua xót trong lòng.

Tiêu của nàng a! Nàng như thế nào đã quên, mất đi con. Tâm của hắn cũng sẽ đau nha!

Nàng có thể nào hận hắn…… Hắn cùng nàng đau giống nhau nha!

Nghe được Ngu Điệp Hương nói nhỏ, Yến Huyền Tiêu hung hăng chấn động, nàng sẽ hận hắn…… Không sao cả, nàng cứ hận đi!

Chỉ cần nàng tốt, chỉ cần nàng còn sống, hắn cam tâm cho nàng hận.

“Thỉnh đi ra ngoài, ta muốn cứu người.” Tô Dạ Đồng nói nhỏ.

“Cầu ngươi nhất định phải cứu nàng” Yến Huyền Tiêu trầm giọng nói, không dám nhìn tới thiên hạ trên giường, liền rời đi.

“Tiêu…… không đúng…… như thế……” Nàng không phải cố ý nói câu nói kia.

Nghe được giọng nói nho nhỏ, thân thể cường tráng hung hăng chấn động, thở sâu, Yến Huyền Tiêu chịu đựng hốc mắt chứa lệ đi nhanh rời đi.

Điệp nhi, Điệp nhi của hắn, nàng biết lòng của hắn!

Mặt trời lặn xuống phía tây.

Yến Huyền Tiêu vẫn đợi.

Bên trong truyền tới tiếng than nhẹ thống khổ, nhưng một một tiếng liền làm tâm của hắn đau.

“Điệp nhi, chống đỡ đi xuống, cầu ngươi……” Không cần bỏ lại hắn một người, không có nàng, hắn không biết sẽ sống sót như thế nào.

Có thế hắn mới biết lòng mình có bao nhiêu yêu nàng, nàng lừa gạt hắn thì tính cái gì? Chỉ cần nàng có thể sống tiếp, hắn cam nguyện cho nàng lừa cả đời!

Vì sao phải dỗi? Vì sao phải chấp nhất lòng tự trọng chính mình như vậy? Hết thảy mọi việc đều do hắn qua cố chấp!

Yến Huyền Tiêu nắm chặt quyền đầu, đau kịch liệt nghĩ, thẳng đế tiếng trẻ con khóc nỉ non theo trong phòng truyền ra –


Hắn ngẩn ra, nhanh chóng vọt vào trong phòng.

“Điệp nhi –” Làm như không thấy con mới sinh ra, ánh mắt của hắn chỉ nhìn thiên hạ trên gường.

Sắc mặt tái nhợt của nàng, không có một tia huyết sắc, bộ dáng tiều tụy như là đình chỉ hô hấp, không hề có một tia hơi thở.

“Không……” Yến Huyền Tiêu lắc đầu, hắn mau điên rồi. “Không cần tàn nhẫn như vậy……”

Không cần bỏ lại hắn một người, không cần……

Hít thật sâu, hắn chậm rãi đi hướng tới giường, càng gần, liền càng nhìn thấy rõ bóng dáng gầy yếu.

Không có hô hấp, không có độ ấm…… tâm của hắn mau ngừng đập!

Ngay tại khi hắn bất động, hắn nhìn đến mắt tiệp run rẩy của nàng, hắn sanh mắt to, cảm giác tâm bắt đầu nhảy lên

“Điệp nhi!” Nhanh chóng xông lên trước, hắn ngồi chồm hỗm ở nàng bên cạnh, thật cẩn thận cầm tay nàng. “Tỉnh tỉnh! Không cần bỏ lại ta.”

Nhiệt lệ, sớm rơi xuống, nhưng hắn không cần, chỉ cần nàng mở mắt ra, chỉ cần nàng tiếp tục nhìn hắn.

“Ân……” vũ tiệp (mí mắt) run rẩy chậm rãi mở, đôi mắt đẹp dần dần ánh vào bóng dáng của hắn, thấy hé ra khuôn mặt tục tằng lại chật vật, nàng hơi hơi dương môi. “Tiêu……”

Thanh âm nho nhỏ của nàng, đây là thanh âm đẹp nhất mà cả đời này hắn từng nghe qua.

“Điệp nhi, nàng còn sống! Nàng còn sống……”

Lệ ẩm ướt khinh cọ tay nàng, hắn cao hứng nói, vui mừng vì tay nàng còn có độ ấm, vui mừng vì nàng mở mắt ra tiếp tục nhìn hắn.

“Con……” Ngu Điệp Hương rơi lệ, đau lòng nhìn hắn, nàng biết nàng đã làm hắn đau.

“Con cũng không có việc gì.” Hắn ngẩng đầu vui vẻ đối nói.

“Nha! Là cái nam oa (con trai), tuy rằng không đủ tháng, bất quá điều dưỡng một chút, sẽ mạnh khỏe.” Tô Dạ Đồng đem trẻ mới sinh đưa cho Ngu Điệp Hương xem.

Nhìn đến tiểu thân thể bị vải bao chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, làm cho lòng của Ngu Điệp Hương mềm nhũn, cánh môi hơi hơi khinh dương. “Đồng, cám ơn……”

“Biết vất vả của ta là tốt rồi.” Tô Dạ Đồng tức giận hừ lạnh, chiêu bài của nàng thiếu chút nữa đã bị Ngu Điệp Hương phá hư. “Các ngươi hảo hảo tâm sự đi!”

Nói xong, nàng thực thức thời ôm tiểu hài tử rời đi.

“Tiêu……” Tô Dạ Đồng rời tách đi, Ngu Điệp Hương lập tức mở miệng. “Thực xin lỗi, về chuyện thiết kế chàng, còn có vừa rồi thiếp nói hận……”.

“Hư……” Điểm trụ môi của nàng, Yến Huyền Tiêu không cho nàng nói, sau đó “Nếu muốn ta tha thứ cho lời nói của nàng, liền hảo hảo đứng lên, như vậy ta sẽ không tức giận.”

Ngu Điệp Hương tròn mắt, nước mắt lã chã rơi, nàng biết hắn đã tha thứ cho nàng, hắn không giận nàng nữa.

“Nàng biết không? Nàng làm ta sợ muốn chết!” Nắm tay nàng, nghĩ đến hình ảnh nàng bị con ngựa đụng vào, hắn vẫn đang kinh hãi.


“Thiếp không phải cố ý……” Nàng là bị Dương Mai Ngọc…….thôi……

“Ta biết.” Hết thảy hắn đều biết, liền nói “Ta trở về sẽ xử lý Ngọc muội sau, còn giấy hưu thư kia, không phải do ta viết, tất cả đều là Ngọc muội chính mình bịa đặt.”

Nhìn đến nàng bị thương, còn có giấy hưu thư kia, hắn cuồng nộ không thôi, tức giận đến thiếu chút nữa đem Dương Mai Ngọc giết, nếu không phải cha mẹ ngăn cản, hắn tuyệt đối sẽ không khống chế được chính mình.

“Ân, thiếp đã biết.” Tay nhỏ bé nhẹ vỗ về của hắn mặt, nàng đau lòng nhìn hắn. “Chàng xem khuôn mặt chàng hảo chật vật……”

“Ai bảo nàng làm cho ta sợ như vậy.” Hôn tay nhỏ bé của nàng, hắn nhẹ nhàng nói “Không cần rời ta đi, ta không thể không có nàng, chỉ cần nàng ở bên ta, ta nguyện ý cho nàng lừa cả đời.”

Bị nàng đùa bỡn thì sao? Chỉ cần nàng bồi ở bên người hắn, hắn vui vẻ chịu đựng.

“Đứa ngốc!” lời nói của hắn làm cho nàng nở nụ cười, “Đầu gỗ!”

“Đúng, ta là đứa ngốc, ta là đầu gỗ.” Hắn cúi đầu khẽ hôn môi của nàng. “Ta là một cái đại ngốc lại thích bị nàng đùa giỡn xoay quanh”

Đời này, hắn chỉ cần nàng!

Nghe câu nói của hắn, Ngu Điệp Hương ấm áp trong lòng, cánh môi giơ lên một chút tươi cười. “Ta cũng vậy, cái đứa ngốc, hảo yêu chàng, đại ngốc.”

Có lẽ, từ lúc hắn đưa cho nàng xâu kẹo hồ lô, nàng đã không tự giác yêu thương hắn.

Kết thúc

(Hahahaha, đọc chương cuối ta chỉ có một câu, hài vãi luyện =)), ghen với ai không ghen, đi ghen với hài tử của mình =)), thật tội tiểu Tông bảo bối )

Mắt nhìn đứa trẻ chướng mắt trước mặt, Yến Huyền Tiêu toàn bộ đều khó chịu.

Bởi vì, ngực nhũ no đủ thuộc về hắn đang bị tử tiểu quỷ kia chiếm, cái miệng nhỏ nhắn dáng giận không ngừng hút…nhũ tiêm thuộc về hắn…

Nhìn mà tức hắn máu cũng trào lên.

“Chàng xem đủ chưa a!” Đang cho con ăn, Ngu Điệp Hương giận dữ trừng hắn liếc mắt một cái, đối với sự ghen tỵ trên khuôn mặt hắn, nàng vừa thấy bực vừa buồn cười.

“Này xú tiểu tử muốn ăn bao lâu?” Thật lâu, nên đổi Lão Tử – hắn đi!

“Tông nhi cũng vừa mới ăn không bao lâu mà.” Nàng tức giận lườm hắn một cái, đối với ánh mắt của hắn vẫn đặt tại trên nhũ hoa, nàng cảm thấy xấu hổ một trận.

Con ngươi đen chứa tình dục nồng đậm hiện lên rất rất rõ ràng, làm cho nàng cũng cảm thấy một trận lửa nóng, liền liếc hắn một cái, nàng la hét “Tốt lắm! Chàng đi ra ngoài!”

“Ta làm sao có thể ra ngoài?: Yến Huyền Tiêu trừng mắt cái đáng giận tiểu tử kia, hắn nhẫn đủ rồi. “Tốt lắm, hắn đói, kêu bà vú cho hắn ăn tiếp” Nói xong, từ trong lòng nàng, hắn ôm lấy con.

“Này! Chàng như thế nào lại làm như vậy……” Ngu Điệp Hương trừng mắt hắn, tiểu hài tử vừa ly khai mẫu thân, liền khóc lớn lên. “Tông nhi khóc,” Làm nương đau lòng.

“Tiểu Thúy!” Nhưng làm cha không cảm giác, lớn tiếng gọi nha hoàn tới.

“Cô gia.” Tiểu Thúy vội vàng đi vào, còn chưa có phản ứng, đã bị cô gia nhét tiểu thiếu gia vào trong tay

“Thiếu gia đói bụng, dẫn hắn đi tìm bà vú.” Yến Huyền Tiêu mệnh lệnh, mâu quang lửa nóng nhìn thẳng nữ nhân của hắn.

“Chàng, chàng như thế nào……” Ngu Điệp Hương dậm chân , đỏ mặt, tức giận trừng mắt hắn. “Tông nhi khóc lớn tiếng như vậy……”

“Yên tâm, chờ hắn tìm được bà vú sẽ không khóc nữa.” Nói xong, bàn tay to lôi kéo, đem nàng tiến vào trong lòng. “Hiện tại, nên đổi nàng cho ta ăn.” ( = = )

Hừ! Từ có tử tiểu tử kia, hắn rất ít có thể chạm vào nàng, tử tiểu quỷ kia, động một động sẽ ôm lấy mẫu thân, cũng muốn cùng mẫu thân ngủ, nếu không thuận theo tâm hắn, liền oa oa khóc lớn.

Chỉ cần hắn vừa khóc, Điệp nhi liền đau lòng, vội vàng dỗ, thuận theo ý của hắn, mà hắn –phu quân này thì bị nàng bỏ sang một bên, hắn nghĩ như thế nào như thế nào khó chịu.


“Nhưng là……” Nghe được con tiếng khóc, Ngu Điệp Hương rất đau, nhưng vừa mới mở miệng, môi của hắn đã dán chặt nàng, không hề cho nàng cơ hội nói chuyện.

Mà tay hắn cũng đi theo cởi đai lưng của nàng, thô lỗ kéo tiết khố ra, bàn tay to ở trong đóa hoa xoa xoa vài cái.

“A!” thân mình mẫn cảm lập tức run rẩy, mấy phần ẩm ướt nhiệt tình thấm ra, cái lưỡi thơm tho cùng hắn kịch liệt giao triền

“Nàng xem, ẩm ướt……” Yến Huyền Tiêu khẽ liếm cánh môi hương nhuyễn, ngón tay đi theo tìm tòi, ở huyệt khẩu càn quấy.

“Mới lập tức liền nhiều thủy như vậy, nàng cũng muốn ta, đúng không?” Ôm lấy cười, hắn tà khí nói.

Ngón tay có một chút, lại một chút khiêu khích đóa hoa, đi theo tìm được trân châu bị che giấu kia, ngón tay khẽ kéo, vuốt ve.

“Ân a……” bị trêu chọc, hoa dịch rung động không được tiết ra, Ngu Điệp Hương di động mông trắng, chủ động cọ xát ngón tay hắn.

“Oa oa oa……” nhưng ngoài cửa lại truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

“Tiểu thư, tìm bà vú vô dụng, thiếu gia vẫn chỉ muốn tìm ngươi, không ngừng khóc đòi tìm người……” Tiểu Thúy đỏ mặt đứng ở ngoài cửa phòng, không thể không lên tiếng quấy rầy.

“Tông…… A!” Nghe được con đang khóc, Ngu Điệp Hương phân tâm, mà Yến Huyền Tiêu lại thừa dịp cởi bỏ lưng quần, di động cái mông rắn chắc, rất nhanh thâm nhập.

Lửa nóng thô dài nháy mắt đẩy cánh hoa ra, nhanh chóng bổ sung cho vách tường hoa, đột nhiên bị xỏ xuyên qua, mang đến một trận khoái ý tê dại, làm cho Ngu Điệp Hương nhịn không được uyển chuyển rên rỉ.

Di động trách mông, Yến Huyền Tiêu bắt đầu trừu cắm qua lại ở thủy huyệt, lời lẽ cũng đi theo hàm trụ một cái miên nhũ, đầu lưỡi liếm nhuyễn nộn, đem nhũ tuyết trắng mêm mại hút, tràn đầy đầm nước.

“Ân…… A a……” Ngu Điệp Hương nhịn không được nâng lên đùi phải kẹp chặt thắt lưng của hắn, làm cho hạ thể hai người dán vào càng chặt chẽ.

Mà nàng cũng chủ động di động mông trắng, đón theo ý hùa của hắn.

Hoa dịch theo động tác cắm vào rút ra qua lại không ngừng tiết ra, tiếng nước dâm mĩ lại mê người phát ra, càng kích thích tình dục hai người.

“Tiêu a……” Hắn ra vào cuồng mãnh như vậy, làm cho Ngu Điệp Hương rốt cuộc không thể tự hỏi, chỉ có thể sóng cuồng rên rỉ, rốt cuộc không thể phân thần, chú ý tiếng khóc nỉ non bên ngoài.

Mà đây đúng là ý muốn của Yến Huyền Tiêu!

Hắn đắc ý giơ lên khóe môi, tà tứ hỏi “Thích như ta vậy động sao? Ân?” Mông cường tráng dùng sức đẩy, cân chỉnh xâm nhập vào hoa tâm, lại dùng lực rút ra, dùng sức mà nhập.

Lực đạo thâm nhập mạnh mẽ, làm cho nàng liên tiếp yêu kiều. “Ân a…… Thích…… Tuyệt quá…… Ân a……”

Nghe được tiếng yêu kiều thô rống bên trong, đứng ở ngoài cửa, Tiểu Thúy mặt càng đỏ hơn, xem ra, tiểu thư cùng cô gia hẳn không đếm xỉa tới nàng rồi.

Cúi đầu nhìn tiểu thiếu gia không ngừng khóc nỉ non, nàng chỉ có thể lắc đầu. “Tiểu thiếu gia, lần này ngươi thua,” Nói xong, nàng bước nhanh rời đi, không dám ở lại nghe tiếp.

Mà trong phòng, kích tình vẫn đang kéo dài.

“Ân…… Tiêu……” Ngu Điệp Hương cắn môi, mắt yêu sương mù say đắm nhìn Yến Huyền Tiêu, ngẩng đầu, cái lưỡi chủ động cùng hắn giao triền. “Ân…… Yêu chàng……”

Nàng mút lưỡi của hắn, mà lời nói trước của nàng rước lấy sự kích cuồng tiến lên của hắn.

“Nàng yêu nữ này……” Yến Huyền Tiêu hung tợn hôn trụ nàng, đem đầu lưỡi tràn đầy dục vọng mút lưỡi nhỏ nhắn của nàng

Sau khi hắn gặp nàng, hắn chỉ biết –

Đời này, hắn là vạn kiếp bất phục!

Mà hắn, vui vẻ chịu đựng.

—Hoàn—


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận