Bỗng Nhiên Biến Thành Loli Phải Làm Sao Để Trở Lại Bình Thường Đây FULL


Hiếm có được một ngày Thời An không muốn chạy đông chạy tây hoặc đi theo Lục Thời Gia, hôm nay cô chủ động ở nhà.
Lục Thời Gia suy nghĩ, hôm nay có một hội nghị chung quan trọng của giới liên hợp sẽ được tổ chức ở tỉnh láng giềng, nếu hắn dẫn Thời An đi theo thì trái lại sẽ khiến cô rất khó khăn, chung quy thì cô vẫn còn nhỏ, thể lực còn nhiều hạn chế.
Sau khi dặn dò một số việc cần chú ý cho dì giúp việc mới vào làm, Lục Thời Gia quay lại hôn lên trán của Thời An rồi đi ra ngoài.
Cô nhóc bị dì gọi lại ăn bữa sáng, sau khi ăn sáng xong thì chân ngắn chạy đến phòng làm việc của Lục Thời Gia chơi đùa, sau khi chơi một hồi lâu lại ngủ thiếp đi, lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì chợt nghe thấy dưới lầu có một giọng nói quen thuộc.
Cô cẩn thận từng li từng tí bước từng bước xuống cầu thang, khi đi tới huyền quan của lầu một, cô nhìn thấy dì giúp việc mới và mẹ của Lục Thời Gia đang đứng đối diện nhau mắt to mắt nhỏ giằng co.
Dì giúp việc thấy cô đến giống như nhìn thấy cứu tinh, bà vội vàng hỏi cô: “An An, con có biết vị phu nhân này không? Bà ấy nói bà ấy là mẹ của Lục tiên sinh.”
Thời An đứng ở đó, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mẹ Lục Thời Gia thì mới kịp phản ứng lại, dáng vẻ hiện tại của cô vẫn là một đứa trẻ, và dì Thời vẫn chưa biết chuyện này!
Lộ tẩy…
Cô gật đầu với dì giúp việc trước, sau đó nhìn vào mẹ của Lục Thời Gia, nhỏ giọng gọi dì Thời, ánh mắt đầy chột dạ và sợ hãi, cô lí nhí nói: “Nếu con nói con là An An, thì dì có tin không ạ…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị mẹ của Lục Thời Gia ôm vào lòng, bà kinh ngạc sợ hãi nói: “Năm xưa khi con gái của ông Trần đến gặp dì để tố cáo thì dì đã đoán được, ngoài con ra thì còn có ai có thể ngủ chung giường với Lục Thời Gia, đều do dì, do dì đã không nói sớm cho mẹ con biết về chuyện của con.”
Thời An mờ mịt nhìn bà, không hiểu bà đang nói gì.
Sau khi dì giúp việc biết đây đúng là mẹ của ông chủ, thì rất có chừng mực quay về phòng bếp, làm người giúp việc, điều quan trọng nhất là không được nghe việc riêng của ông bà chủ.
Mẹ của Lục Thời Gia ôm Thời An đến thư phòng, kể cho cô nghe kỹ càng về chuyện của mẹ ruột mình.
Trở thành một đứa trẻ trong một thời gian trước khi trưởng thành là một căn bệnh kỳ lạ của gia tộc nhà mẹ Thời An.


Mọi cô gái trong gia đình họ đều như vậy, bà ngoại Thời An và mẹ Thời An đều có những trải nghiệm như thế.

Sự việc này lẽ ra phải để mẹ Thời An nói với riêng cô, nhưng đáng tiếc …
Đôi mắt của mẹ Lục Thời Gia đẫm lệ nhớ đến mẹ của Thời An, chìm đắm trong nỗi buồn về cái chết sớm của bạn mình.
Thành thật mà nói, cô không có nhiều cảm giác với cha mẹ của mình, lúc cha mẹ cô xảy ra chuyện thì cô còn quá nhỏ, nên căn bản không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, nhưng đôi lúc trong đầu cô sẽ hiện ra giọng nói và dáng điệu cười của cha mẹ mình.

Chú Lục và dì Thời đối xử với cô vô cùng tốt, cô chưa bao giờ cảm thấy thiếu thứ gì.
Bé con Thời An vươn tay lau đi nước mắt trên mặt mẹ của Lục Thời Gia, cô dùng giọng sữa dỗ dành bà: “Dì Thời, dì đừng buồn, ba mẹ con chắc đã lên thiên đường rồi.”
Mẹ của Lục Thời Gia nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc này của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, bà xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, yêu thương nói: “Cũng tại Lục Thời Gia, tại nó không nói sớm cho dì biết, hai con chắc sợ lắm phải không.”
“Cũng không sợ lắm ạ.” Thời An ngượng ngùng cười cười, “Có anh Gia ở đây nên con không sợ ạ.”
Mẹ của Lục Thời Gia nhớ lại chuyện hai ngày trước Trần Mạn Mạn khóc lóc uất ức ở nhà bà, sự nghi ngờ trong lòng bà ngày càng tăng.
Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Thời Gia từ chối một loạt bữa tiệc tối, sau đó lập tức quay sang hỏi Tống Dương xem trong nhà có xảy ra chuyện gì không.
Nói là hỏi chuyện trong nhà, nhưng trong lòng Tống Dương biết rõ hắn chỉ đang hỏi về người nào đó mà thôi.
Cậu chàng nhanh chóng báo cáo với sếp của mình: “Lúc nãy dì giúp việc có gọi đến, nói là phu nhân ghé qua.”
Khi cậu chàng nói lời này, nhóm người vẫn đang sải bước đi về phía trước, Lục Thời Gia đi đầu, hắn nghe xong thì sửng sốt, bước chân bỗng dừng lại, cả nhóm người đi theo sau lưng hắn thấy thế cũng phải dừng lại theo.


Nhóm người ấy đứng cách hắn tương đối xa, nên không nghe rõ Tống Dương đang nói gì với Lục tổng của bọn họ, bọn họ chỉ thấy phản ứng của ông chủ hơi khác, dường như có chuyện gì đó khá nghiêm trọng, khiến trong lòng họ có chút nghi ngờ.
Lục Thời Gia quay đầu nhìn Tống Dương, vẻ mặt nghiêm túc tức giận: “Sao cậu không nói sớm!”
Tống Dương: “…” Ông chủ, ngài có nhớ cuộc họp lúc nãy quan trọng đến thế nào không?
Cũng may hiện tại đã làm xong mọi chuyện, Lục Thời Gia để lại một ít tâm phúc để giải quyết chuyện tiếp theo còn mình thì vội vàng chạy về nhà, khi hoàng hôn sụp xuống, hắn cuối cùng cũng đã đứng trước cửa nhà.
Dì giúp việc đang chuẩn bị bữa tối, thấy hắn đã về thì rót cho hắn một cốc nước, sau đó nói với hắn rằng mẹ của hắn và An An đang ở trong phòng chứa quần áo trên lầu.
Đi đến nửa cầu thang, Lục Thời Gia đã nghe thấy tiếng cười của hai người phụ nữ, một lớn một nhỏ, tiếng bước chân gấp rút lúc nãy bỗng nhiên giảm xuống, sự căng thẳng trong lòng Lục Thời Gia dần dần biến mất.
Hắn nghĩ sai rồi, mẹ của hắn là ai cơ chứ, là phu nhân Thời Cẩm Du, là tứ tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy của Nam Thành, có điều lệ gì mà bà chưa thấy qua?
Lo lắng quá sẽ rối loạn.
Lục tổng phong thái tiêu sái đứng trước cửa phòng quần áo chỉnh lại cà vạt, sau đó lịch sự gõ cửa, với vào bên trong gọi một tiếng: ” Mẹ.”
Tiếng cười trong phòng đột ngột dừng lại, Lục tổng thận trọng đến gần cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên trong, nhưng không ngờ cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, là quý phu nhân Thời Cẩm Du, đuôi lông mày khóe mắt của bà hiện lên vẻ đanh đá, bà liếc mắt nhìn con trai nhà mình, làm như không biết người trước mặt mình là ai mà hỏi, ” Vị nào đây nhỉ.”
Lục Thời Gia hiểu rõ, chắc chắn là phu nhân Thời Cẩm Du đang trách hắn chuyện không nói với bà sớm về chuyện của Thời An, hắn thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt thì cười cười gọi tiếp, “Mẹ.”
Thời Cẩm Du không thể nhìn nổi con trai mình như thế này, vì vậy bà tức giận nói trong vô vọng, “Được rồi, vào đi.”
Ngay khi bước vào, Lục Thời Gia nhìn thấy một đống váy nhỏ và một đống giày cho con nít trên ghế sô pha, còn cô gái nhỏ của hắn đang ngồi ở giữa cố gắng xỏ đôi chân béo của mình vào đôi giày ba lê.

Có lẽ nhận ra rằng mình thực sự không thể mang được đó, nên cô chán nản ném đôi giày nhỏ ấy sang một bên, muốn bao nhiêu dễ thương thì có bấy nhiêu dễ thương.

Lục Thời Gia bước nhanh hai bước, cúi xuống ôm lấy người nào đó vào trong lòng, cánh tay đặt ở dưới mông của cô để cô thoải mái ngồi trên đó, hắn hôn lên đôi má múp thịt kia, dịu dạng hỏi: “Có nhớ anh trai không?”
Buổi sáng mới thấy, tính đến hiện tại còn chưa qua mười hai tiếng, nhớ gì mà nhớ, Thời An bí mật nhìn về phía Thời Cẩm Du lè lưỡi, coi như đối phó mà quay sang dỗ dành Lục Thời Gia: “Nhớ ạ!”
Thời Cẩm Du nhìn cậu con trai ngốc nghếch của bà vui vẻ ôm cô gái nhỏ xoay ba vòng liên tiếp.
Không muốn thừa nhận đây là con trai của mình, rõ ràng lúc ra ngoài là tổng giám đốc bá đạo khiến người người sợ hãi, vậy mà chẳng hiểu sao vừa về tới nhà lại biến thành cái dáng vẻ si tình bỉ ổi như thế này.
“Được rồi, đừng quậy nữa.” Thời Cẩm Du hiếm khi nghiêm túc lên tiếng, “Lại đây, ta có chuyện muốn nói với hai con.”
Sau khi nói chuyện của gia tộc Thời An cho Lục Thời Gia nghe, Thời Cẩm Du lại nói tiếp: “Các con đừng lo, trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu, có lẽ nó sẽ kết thúc khi con bé đủ mười tám tuổi.”
Lục Thời Gia xoa xoa mái tóc của Thời An, cười khẽ, thấp giọng nói với cô: “Đừng lo lắng, chúng ta cũng không vội.”
Thời An làm mặt quỷ với hắn, từ trong lòng hắn nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Thời Cẩm Du, ôm lấy cánh tay bà tức giận cáo trạng: “Dì Thời ơi, dì nhìn xem, anh trai thật là đáng ghét, cũng không phải anh ấy thu nhỏ nên anh ấy mới thấy không vội như vậy! “
Thời Cẩm Du không khỏi bật cười, Thời An vẫn còn ngây thơ không biết gì, thằng nhóc con nhà bà chắc còn phải trải qua không ít đau khổ đây, bà kiếm cớ bảo cô gái nhỏ ra ngoài, sau đó hận sắt không thành thép nói với Lục Thời Gia: ” Đừng nhìn nữa, con bé đi rồi.”
Lục Thời Gia nhéo nhéo sống mũi, cười hỏi: “Mẹ, hôm nay sao mẹ lại đến đây?”
“Còn không phải do con à, con nói với Trần Mạn Mạn gì mà truy cứu trách nhiệm pháp lý, khiến cô bé sợ hãi chạy đến chỗ mẹ cáo trạng, ríu rít mãi phiền muốn chết, Lục Thời Gia, con đừng có gây rắc rối cho mẹ nữa được không hả.”
Lục Thời Gia vội vàng chạy tới chỗ bà bóp vai xin lỗi, cười theo dỗ dành vài câu.
Thời Cẩm Du lúc này mới nghiêm túc nói chuyện với con trai của mình: “Gia Gia, con nói thật cho mẹ biết, con tóm lại muốn như thế nào?”
Động tác trên tay của Lục Thời Gia dừng lại, hắn đứng trước mặt mẹ mình, ánh mắt kiên định và cố chấp, giọng điệu như chẳng quản ngại, nhưng lại chứa đựng sự tự nguyện rõ ràng, hắn nói với mẹ mình, “Mẹ, người nhìn con trai của người đi, cả đời này của con đã nằm trong tay em ấy, con còn có thể muốn gì nữa?”
Thời Cẩm Du sửng sốt hồi lâu, sau đó thở dài, cuối cùng không thể nhịn được ấn vào cái trán xinh đẹp của con trai mình vài cái, bất đắc dĩ lại đau lòng mắng: “Ơi là trời cái tấm lòng đẹp quá cơ!”
Sau bữa tối, quý phu nhân Thời Cẩm Du cũng không có ý định rời đi, bây giờ bà đã hiểu, nhìn tình hình của con trai mình, bà đã biết hiện tại mình chưa thể có cháu ôm được, vậy bây giờ bà cùng “Con dâu thiếu nhi” của mình chơi đùa chắc không sao đâu nhỉ? Ngay sau đó, phu nhân nào đó ôm Thời An vào trong phòng của mình.
Lục Thời Gia không muốn tự mình đi khuyên bà nữa, đảo mắt đã nghĩ ra một đường vòng, hắn gọi điện thoại cho cha mình, thuyết phục cha già gọi mẹ hắn trở về.
Trong đầu con trai mình đang suy nghĩ cái gì, người làm cha sao lại không biết, cho nên ông chậm rãi nói: “Con cũng biết tính mẹ con mà, sao ta có thể quản mẹ con được hả.”

Lục Thời Gia: “… Ba, ba có nhớ chuyện năm ngoái con đã che giấu cho ba không?”
Cha Lục: “Con trai, ý con là gì?”
“Nữ diễn viên rắn rết cùng người đến sân golf…”
“Thằng con bất hiếu, trong chuyện đó chẳng phải cha mày là người bị hại sao?”
Lục Thời Gia bình tĩnh nói: “Người có phải bị hại hay không là do mẹ con quyết định, người nói có đúng không?”
“Trong vòng mười phút nữa ta sẽ khiến cho mẹ con về nhà!”
Trong phòng khách, Lục Thời Gia làm như không có chuyện gì ngồi trên sô pha, kim giây trên đồng hồ chuyển sang phút thứ bảy, thì ở cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Là quý phu nhân Thời Cẩm Du đang vội vàng xuống lầu.
“Mẹ, người phải đi sao ạ, con vốn muốn giữ người ở lại đây mấy ngày.” Lục Thời Gia mặt không chút thay đổi nói dối.
Thời Cẩm Du hoàn toàn không nhìn ra điều gì bất thường, bà nói một cách bất đắc dĩ và hạnh phúc: “Tất cả là tại bố con, ông ấy nói ông ấy đã vặn cổ tay khi đang tắm, bao lớn rồi mà cứ như một đứa trẻ, làm ta không thể đi đâu trong một thời gian lâu được.”
Lục Thời Gia nhếch khóe miệng trộm cười, hắn ho khan hai tiếng mới kìm nén được cảm xúc, sau đó nói: “Không sao, con cùng người trở về đưa cha đi bệnh viện nhé?”
“Không cần.” Thời Cẩm Du đã đi đến huyền quan thay giày, ” Cũng không phải chuyện gì lớn, trong tình hình hiện tại An An cũng không thể không có người bên cạnh, con chăm sóc tốt cho con bé là được.”
Vừa dứt lời, bà đã mở cửa rời đi, để lại cho Lục Thời Gia một bóng lưng hấp tấp.
Cũng không vội vã đi tìm Thời An, Lục Thời Gia lặng lẽ đứng một mình ở đó một hồi, muôn vàn cảm xúc cuối cùng ngưng tụ thành một tiếng thở dài, từ trong lòng phát hiện mình, có lẽ bản thân đã hết thuốc chữa.
Bốn bề yên ắng, bỗng sau lưng vang lên một giọng nói rất hay, Thời An mười bảy tuổi đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang, chỉ lộ ra một cái đầu mà cười ngọt ngào với hắn, đôi mắt cong cong, ngây thơ vô số tội.
Cô lại biến về.
Lục Thời Gia quay đầu, từng bước từng bước đi về phía cô, vừa đi vừa suy nghĩ, hết thuốc chữa thì đã sao, cho dù là sắp chết, nhưng chỉ cần cô vẫn là của hắn, thì những thứ khác có là gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận