Bông Hoa Cao Ngạo


Nhưng mà Diệp Lệ Lan đã sớm tải App này về, thậm chí mang điện thoại ra cho Diệp U nhìn một chút.

"...!A! Rất tốt "
Diệp U đáp lại, bước đến bàn ăn, kéo ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống.

Dì giúp việc vừa vặn bưng đồ ăn ra, Diệp Lệ Lan rửa tay xong rồi ngồi xuống cùng Diệp U ăn cơm.

Chưa ăn được hai miếng, điện thoại để trên bàn của cô khẽ " đinh đinh đinh " vài tiếng.

Diệp U liếc mắt nhìn thì biết là Cao Giai Vũ nhắn cho mình.

Cao Giai Vũ: Diệp tổng, đang ăn cơm sao? Mình ăn không nổi? [ mỉm cười ]
Cao Giai Vũ: Kiếm được nhà đầu tư đâu rồi [ mỉm cười ] rồi có làm tiếp trò chơi hay không? [ mỉm cười ]
Cao Giai Vũ: Còn nữa Trình Cảnh lão sư ấy, lúc nào giao bản phối nhạc [ mỉm cười ] đi kiếm hắn hắn cũng không có ở nhà [ mỉm cười ]
Cao Giai Vũ: Mình đường đường là làm bên phần mỹ thuật, giờ còn muốn phải quản cả chuyện của bên phối nhạc sao? [ mỉm cười ]
Cao Giai Vũ: Mỗi ngày bản thân đều muốn từ chức không dưới một trăm lần, sau đó chợt nhớ vẫn còn có cậu [ mỉm cười ]
Diệp U: "...."
Diệp U:....Cao tổng, bình tĩnh! Bên phía đầu tư mình đã gặp gỡ, bọn họ đều biểu thị hài lòng với trò chơi của chúng ta, nhưng ý tứ là muốn trực tiếp mua bản quyền trò chơi.

Mình đương nhiên không thể đồng ý được.

Cao Giai Vũ: A [ mỉm cười ] lời này hai ngày trước cũng nghe thấy qua.

Diệp U:....!Cao tổng, cậu yên tâm, sáng nay mình vừa mới cầu được chữ cho mẹ mình vô cùng thuận lợi, hiện tại tâm tình mẹ mình cực tốt, giờ mình nhắc đến việc đầu tư, này là mười phần chắc chắn.

Diệp U: Về phần Trình Cảnh, mình sẽ nghĩ cách bắt hắn tới!
Cao Giai Vũ: Được, vậy liền phải xem bản lĩnh của cậu rồi, Diệp tổng [ chụp vai ]
Diệp U: "...."
" Đã nói với con bao lần rồi, lúc ăn cơm không được nghịch điện thoại "
Diệp Lệ Lan trách cứ.

Diệp U khoá màn hình điện thoại lại, cùng Diệp Lệ Lan nói:
" Không có nghịch, là Gia Vũ tìm con, bàn chuyện công việc "
Câu cũng đã đến nước này, Diệp U liền chuẩn bị cùng Diệp Lệ Lan nói về vụ đầu tư, bỗng một giọng nam từ ngoài cửa vọng vào, đánh gãy lời của cô.

" Mẹ, con về rồi "
Tiêu Tư Thành vừa tốt nghiệp đại học kia tay đang xách hai túi vật phẩm chăm sóc sức khoẻ, bước đi như bay vào phòng ăn.

Trông thấy Diệp U ngồi trên bàn, bước chân chợt dừng lại.

" Chị, hôm nay lại trở về nhà ăn cơm trưa à? "
Tiêu Tư Thành cùng Diệp U là hai chị em ruột, bất quá Diệp gia đời này lại để con trạ theo họ cha, còn con gái thì theo họ mẹ.

Diệp U đánh giá cậu em trai, nhìn thấy cái túi đỏ rực đựng đồ chăm sóc sức khỏe thuận miệng nói:
" Làm cái gì vậy? Lại muốn ăn Tết? "

" Chị nói gì vậy, chả nhẽ cứ phải ăn Tết thì mới được hiếu kính mẹ? "
Tiêu Tư Thành ân cầm đem đồ bỏ lên mặt bàn, đồ chồng chất để trước mặt Diệp Lệ Lan.

Diệp Lệ Lan cười một tiếng, buông bát xuống nhìn.

" Tự nhiên lại mang quà về, nói đi, bên ngoài lại gây ra cái hoạ gì rồi? "
" Con làm gì có gây ra tai hoạ gì "
Tiêu Tư Thành kéo ra một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Diệp U, lại hướng Diệp Lệ Lan cười hai tiếng.

" Con chỉ muốn cùng với Hạ Phong Thành lập một cái đấu trường về đua xe "
" À ", Diệp Lệ Lan nghe xong, hơi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

" Không phải gặp rắc rối, mà là về xin tiền "
" Mẹ, con nào có xin tiền "
Tiêu Tư Thành sửa lại.

" Này là đầu tư "
Diệp U lúc này đối với hai chữ ' đầu tư ' vô cùng mẫn cảm, nghe Tiêu Tư Thành nói xong, trước tiên đem hắn đẩy qua một bên, chính mình hướng Diệp Lệ Lan nói:
" Mẹ, đây không phải là đúng dịp sao, cọ vừa định bàn với mẹ về việc đầu tư về trò chơi của con "
Tiêu Tư Thành không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, sửng sốt một chút bèn mở miệng.

" Chị, này là phải có trước có sau.

Rõ ràng là em nói trước "
Diệp U quay đầu liếc cậu một cái.

" Trước sau? Em quản được chị, em xem hai chúng ta ai tới trước, ai tới sau? "
"...!Này sao có tính? "
Tiêu Tư Thành dứt khoát rướn cổ lên, cùng Diệp Lệ Lan bàn chuyện.

" Mẹ, cái game kia của chị cũng quá tốn kém, mẹ nhìn xem chị ấy từ trước tới giờ đã bỏ vào đó bao nhiêu tiền rồi? Vẫn là đầu tư bãi đua xe của con thoả đáng hơn"
" Bãi đua xe của em mà đáng tin cậy? Nhìn lại xem trên người em có chỗ nào đáng tin cậy? "
Diệp U đối với đứa em trai này, nói không một chút lưu tình nào.

Tiêu Tư Thành lập tức phản bác.

" Em làm sao mà không đáng tin cậy? Chị hồi bé đánh nhau không phải cũng là em tới hỗ trợ sao? "
"..." Diệp U dừng một chút.

" Đừng có mà ăn nói lung tung, chị hồi bé đánh nhau khi nào? "
Đúng vậy a, người xông vào đánh cũng là hắn, về nhà bị mắng cũng là hắn, người em trai như hắn cũng thật khổ ạ.

" Mẹ, công ty của con mẹ cũng biết, chúng con làm là game Ất nữ, 90% công ty con cũng là nữ "
Diệp U không muốn lãng phí thời gian vào thằng em trai kia, toàn bộ tập trung vào việc thuyết phục mẹ cô.

" Toàn nhân viên nữ, mẹ cũng biết công ty toàn nhân viên nữ đối với việc này cũng khá chật vật, mặc kệ như nào, mẹ cũng lên xem xét đầu tư vào chỗ con "

"?? ", Tiêu Tư Thành không ngờ bà chị này lại ra chiêu này.

" Chị làm sao lại mang giới tính ra để nói chuyện? Dự án mà chị nói kia, bên em cũng có, bên em có rất nhiều cổ đông viên nữ đấy, một bên giúp con gái thoát khỏi thế yếu,một bên tuyên bố con gái không hề yếu đuối "
Diệp U kinh thường a một tiếng.

" Em nghĩ đem bãi đua mở ra thì nó thực sư mở ra được? "
Tiêu Tư Thành: "..."
" Còn nữa, tính tình của Hạ Hải Phong ấy, hắn ta lại đem phụ nữ ra để giúp đỡ mình, trước hắn hại con gái người ta, giờ lại bảo là cổ vũ cho phụ nữ "
Tiêu Tư Thành: "..."
Tốt, cãi nhau với bà chị một trăm làn thì chính là thua thảm hại một trăm lần.

" Mẹ, con đường đường là em trai, người đường đường là chị gái không phải nên nhường cho em "
Tiêu Tư Thành lại một trận ầm ĩ, khóc lóc om sòm.

Diệp U làm sao lại để cho nó được toại nguyện, cũng học theo hô.

" Mẹ, con là chị gái, mẹ giúp em ấy mà không giúp con chính là đang trọng nsm kinh nữ "
"..."
Diệp Lệ Lan đầu óc đều bị đau, đưa tay đè huyệt thái dương, nhíu mày.

" Đi ra, chớ có ồn ào, đau hết cả đầu "
Cả hai đồng loạt im bặt, Diệp Lệ Lan nhìn một chút, không còn khẩu vị để ăn tiếp.

" Lúc trước mẹ kêu hai đứa về công ty làm, hai đứa không chịu, bây giờ trở về liền xin tiền "
Tiêu Tư Thành không dám nói chuyện, Diệp U lại ở bêm cạnh phụ hoạ.

" Mẹ nói không sai, Tiêu Tư Thành vừa lúc tốt nghiệp đại học, liền mang nó vào công ty rèn luyện bản thân đi "
Tiêu Tư Thành ngẩng đầu lên, không tin nhìn cô.

" Diệp U, chị thật đúng là chị gái tốt của em, chị vậy mà lại muốn đẩy em vào hố lửa "
" Mẹ, em ấy kêu Diệp gia ta là cái hố lửa kìa "
Tiêu Tư Thành: "..."
Mệt mỏi:)
Diệp Lệ Lan day day thái dương, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

" Các con xem lại tính tình của mình đi, công ty chứa chấp nổi hai đứa? Ta bây giờ liền muốn ném hai đứa đến suối nước nóng Lộc Minh, thật tốt học một chút thế nào là tu tâm dưỡng tính "
Nói đến lời này, bà cảm thấy cũng không tệ, mở mắt nhìn hai đứa con.

" Ý này cũng không tệ, hai đứa đến đó trước đợi mẹ, mẹ cũng tính đến đó thanh tịnh chút.

Đứa nào đợi lâu hơn ta liền đầu tư cho đứa đó "
" A? "
Diệp U ngây ngẩn cả người, cô không hề tính đến mọi chuyện lại thành như thế này.


" Này, cũng quá qua loa đi? "
" Đúng vậy đúng vậy "
Tiêu Tư Thành cũng hùa theo nói.

" Vậy cũng không thể cứ ở trên núi mãi "
" Con không có công việc, sao lại không đợi được? ", Diệp Lệ Lan cắt đứt lời của con trai.

Tiêu Tư Thành: "..."
" Con có công việc ", Diệp U tranh thủ nói.

" Làm qua mạng đi "
Diệp U: "..."
" Cứ quyết vậy đi, không muốn đi thì thôi ", Diệp Lệ Lan đứng dậy.

" Dì Vương, giúp ta đem cơm vào trong phòng, ta nhìn hai đứa nuốt không trôi "
"..."
Diệp Lệ Lan đi rồi, hai chị em vẫn ngồi ăn cơm.

Tiêu Tư Thành cầm đũa, mắt nhìn sang bà chị đang uống canh.

" Chị thực sự tính đi đến sơn trang kia? "
Diệp U bưng bát liếc.

" Chị mày cảm thấy mày vãn là không nên đi, mày không đi thì chị mày cũng không cần phải đi, không phải lúc đó cả hai cùng có lợi "
"..."
Cả hai cùng có lợi!
Diệp Lệ Lan đêm đó đã chuẩn bị tốt, dự tính ngày thứ hai liền đem hai người đuổi tới sơn trang.

Buổi tối, Tiêu Thiều thừa dịp Diệp Lệ Lan đang tắm, vụng trộm chuyển qua cho con gái một khoản tiền.

Diệp U nhìn thấy thông báo từ ngân hàng, liền nhắn qua cho cha một dấu chấm than.

" Ba, tiền này ở đâu mà có thế! "
Tiêu Thiền: [ xuỵt ] tiền riêng của ta để ở đây, mặc dù không nhiều nhưng vẫn có thể xài tạm.

Diệp U: Cảm ơn Tiêu Tổng! Chờ con kiếm được tiền từ chỗ kia, nhất định sẽ chia hoa hồng cho ba!
Tiêu Thiều: Tâm ý ba nhận, nhưng muốn giải quyết triệt để thì vẫn phải dựa vào mẹ con.

Diệp U: Dạ, con hiểu, thằng bé kia khẳng định không trụ được ở trên núi lâu đâu.

Tiêu Thiền: Cứ vậy đã, mẹ con tắm sắp xong rồi.

Nhớ kỹ xoá phần chuyển khoản này đi.

Diệp U: Tuân chỉ!
Số tiền kia của ba đưa cho cô có thể giải quyết được vấn đề trước mắt, trong lòng cô cũng an tâm một chút.

Sáng hôm sau, Diệp gia lái xe đem hai người ném đến sơn trang.

Diệp U biết phải leo núi, cho nên đặc biệt đi giày thể thao, Tiêu Tư Thành ngay từ đầu không ước tính được tính nghiêm trọng của vấn đề, thẳng đến khi lái xe mời bọn họ xuống.

" Đến rồi? "

Tiêu Tư Thành bước xuống xe, phát hiện chỗ này căn bản nhìn không thấy sơn trang đâu.

Diệp U đóng cửa xe lại, hướng em trai cười đầy thâm ý.

" Đến được một nửa rồi, một nửa còn lại phải tự mình leo lên "
"..." Tiêu Tư Thành lâm vào trầm mặc.

Cả nhà đều biết đi sơn trang là phải leo núi, tại sao không ai nói cho hắn biết!!
" Vậy hành lý thì phải làm sao? "
" Thiếu gia, hành lý liền giao cho ta "
Lái xe bước xuống, đem hành lý trong cốp lấy ra.

" Bên trong sơn trang có người phụ trách việc thu dọn hành lý "
Diệp U nhìn đống đồ của Tiêu Tư Thành, nhíu mày.

" Mang nhiều như vậy? Chuẩn bị ở chỗ này ở luôn? "
Tiêu Tư Thành liếc cô một cái.

" Chị mang cũng có ít, đừng để đến hai ngày lại khóc nháo đòi về "
Lần trước, Diệp U đọc không kỹ tấm bảng gỗ, lần này dừng lại cùng Tiêu Tư Thành đọc.

>
1.

Trong sơn trang cấm hút thuốc, muốn hút vui lòng tìm đúng chỗ quy định để hút.

2.

Cấm chỉ lớn tiếng gây ồn ào, cấm say rượu, ấm ẩu đả, phải giữ tâm bình tĩnh, không được nóng nảy.

3.

Khoảng thời gian từ mười giờ tối đến bốn giờ sáng hôm sau sẽ tắt toàn bộ đèn, ngắt kết nối toàn bộ internet, hãy giữ đúng quy tắc làm việc và nghỉ ngơi cho bản thân.

4.

Bữa sáng ở sơn trang quy định vào sáu giờ đến sáu rưỡi, chú ý ăn đúng giờ.

5.

Trong thời gian ở đây, sơn trang cung cấp đủ ba bữa trong ngày, thức ăn thanh đạm, không được mang đồ ăn về.

6.

Vui lòng đọc kỹ nội quy, nếu gây ảnh hưởng mời rời khỏi sơn trang.

※ Nếu mọi người không thích ứng được, có thể trả phòng để rời đi, chúng tôi không chịu trách nhiệm.

"..."
"..."
Hôm nay cũng thật thanh tịnh, phá lệ trầm mặc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận