Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Khương Hằng bị người ta bắt trên đường cái cách quán rượu Trường Phong không xa… Chuẩn xác mà nói là bị cưỡng ép đưa đi.
 
Người hành hung chính là tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn, vì cắt đuôi sự lùng bắt của quan binh mà ép buộc một chiếc xe ngựa đi ngang qua --- Thật vừa đúng lúc, chính là chiếc xe Khương Hằng ngồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện đột nhiên xảy ra, lại là tai bay vạ gió, Nguyệt Viên vẫn luôn ở bên cạnh Khương Hằng giữ chức thị vệ mặc dù đã phản ứng lại rất nhanh nhưng vẫn không thể cứu Khương Hằng được, ngược lại vô ý bị tội phạm truy nã kia gây thương tích, cả người lăn xuống từ trên xe ngựa.
 
Mà thuộc hạ kia của Lục Quý Trì vốn chỉ đi ngang qua xem náo nhiệt, nhìn thấy Nguyệt Viên mới phát hiện ra việc lớn không tốt --- Hắn ta biết quan hệ của Lục Quý Trì và Khương Hằng, cũng quen biết Nguyệt Viên, do đó mà kinh hãi đến biến sắc, lập tức để đồng bọn đuổi theo, bản thân thì gấp gáp quay về báo tin.
 
“Đi gọi người… Có bao nhiêu gọi bấy nhiêu! Gọi hết cho ta, cùng ta ra khỏi thành cứu người!”
 
Lục Quý Trì mang khuôn mặt trắng bệch rống xong lời này thì lật người leo lên lưng ngựa, vọt về phía cổng thành.
 
Bọn người Ngụy Nhất Đao theo sát phía sau.
 
“Cái gì? Người ngồi trong xe ngựa kia là cô nương của Vinh Quốc công phủ?”
 
“Chính xác mà nói là ngũ cô nương tam phòng của Vinh Quốc công phủ! Nha hoàn mập vừa rồi lăn ra từ trong xe ngựa ấy, ta từng gặp qua nàng ta ở bên cạnh ngũ cô nương trong phủ kia!”
 
“Đúng đúng, ta cũng từng gặp! Khương ngũ cô nương từng mang theo nàng ta tới cửa hàng nhà ta mua đồ đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mọi người nói xem vị ngũ cô nương này, có phải là vị trước đó mới từ hôn với Vĩnh Yên hầu phủ không?”
 
“Đúng vậy đó chính là nàng ta! Đáng thương, mới trải qua chuyện buồn hôn vị hôn phu và nữ nhân khác gian díu, đảo mắt lại gặp phải tai bay vạ gió như vậy… Ôi, cũng không biết các quan gia có thể cứu nàng ta trở về không, nếu như không thể… nghe nói tặc tử vừa rồi là thủ lĩnh đạo phỉ đốt giết cướp giật, không có chuyện xấu nào là không làm, nếu như Khương ngũ cô nương rơi vào trong tay hắn thì sợ là lành ít dữ nhiều!”
 
“Còn không phải sao, cái loại liều mạng đó không có nhân tính! Nghe nói dáng dấp của Khương ngũ cô nương đó rất xinh đẹp, đây… chỉ sợ là tai kiếp khó thoát!”
 
“Đừng nói nhảm, không phải các quan gia đã đuổi theo rồi à, nha hoàn mập kia cũng đã mang theo viện binh của Tần gia đi rồi! Tần Tướng quân của Tần gia là người lợi hại thế nào, có hắn ở đó, kẻ tặc kia có lợi hại hơn nữa thì nhất định cũng chạy không thoát…”
 

Bởi vì chuyện xảy ra trên đường cái người đến người đi, chưa được một lúc mà tin tức đã truyền ra rồi. Khắp nơi trên đường đều là tiếng nghị luận bát quái, xen lẫn tiếng thở dài hoặc đồng tình hoặc tiếc hận hoặc cười trên nỗi đau của người khác, Lục Quý Trì nghe đến mức một mạch chạy như điên trong lòng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, lại giống như có hàn băng ngàn năm đang không ngừng rơi xuống, cả người khó chịu hoảng hốt không nói ra được.
 
Tiểu thư khuê các một thân một mình bị kẻ xấu bắt cóc, nếu như lập tức được cứu về thì còn tốt, nhưng nếu bọn quan binh không ra sức, để tên tội phạm truy nã kia bắt lấy Khương Hằng chạy trốn đi…
 
Cho dù chỉ rơi vào tay giặc nửa ngày thì thanh danh của nàng cũng bị đả kích mang tính hủy diệt.
 
--- Không có một ai sẽ tin tưởng một cô nương xinh đẹp mảnh mai có thể giữ được sự trong sạch trong tay một đạo phỉ không việc ác nào không làm, bọn sẽ chỉ đồng tình với nàng, đồng thời hung hăng trùm cái gông xiềng đối với nữ tử trong thời đại này lên cổ nàng, khiến nàng từ đây không còn cách nào thẳng lưng, cũng không còn cách nào sống yên bình.
 
Nhưng thứ Lục Quý Trì sợ hãi lại không phải chuyện này.
 
Người ngoài nhìn thế nào nói thế nào đối với hắn mà nói không quan trọng chút nào, dù Khương Hằng thật sự vì việc này mà thanh danh bị hao tổn thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không để nàng bởi vậy mà chịu uất ức.
 
Thứ hắn sợ chính là tên tội phạm kia sẽ thật sự ra tay làm tổn thương nàng, dùng chuyện này để ép lui đám quan binh đuổi theo.
 
“Điện hạ! Là ký hiệu Vương Thắng để lại! Bọn họ đi về phía bên kia!”
 
Một đường chạy như điên ra khỏi thành, đuổi theo dọc quan đạo rộng lớn một lúc, Ngụy Nhất Đao bỗng nhiên chỉ vào một ký hiệu nhỏ trên đồng cỏ cách đó không xa kêu lên.
 
Lục Quý Trì đột nhiên hoàn hồn, thở sâu, chịu đựng hai chân cứng ngắc đau đớn mà vung mạng rơi ngựa: “Đuổi theo!”
 
Bởi vì chuyện xảy ra không bao lâu là Lục Quý Trì đã nhận được tin tức rồi đuổi theo, lại một đường ra roi thúc ngựa, chưa đầy một lúc, bọn họ đã đuổi kịp đám quan binh phía trước.
 
Bọn quan binh đã bắt được tên tội phạm kia, đang trói gô cổ trên mặt đất. Nhưng Lục Quý Trì nhìn bóng dáng của bọn họ, không chỉ có không thể trầm tĩnh lại mà trong lòng càng ngày càng trầm xuống.
 
Tặc nhân đã sa lưới, lẽ ra bọn họ nên chuẩn bị dẹp đường hồi phủ mới phải, nhưng những quan binh này lại cùng nhau vây quanh ở một chỗ bên bờ sông với dòng nước chảy xiết…
 
Quan trọng nhất chính là, hắn không nhìn thấy Khương Hằng.
 
Mắt đều trừng đến nhức mỏi rồi cũng không nhìn thấy.
 
“Tấn… Tấn vương điện hạ?! Sao ngài lại tới đây?”

 
Nhưng quan binh dẫn đầu kia nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau lưng thì quay đầu nhìn lại. Hắn ta nhận ra Lục Quý Trì, nhìn thấy hắn thì đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thì lập tức vội vã chạy tới.
 
“Khương ngũ cô nương đâu?!”
 
Thiếu niên trở mình xuống ngựa nhanh như chớp, giọng điệu vội vàng, hơi thở nặng nề, trên trán là mồ hôi tinh mịn dày đặc, làm nổi bật lên vẻ trắng bệch trên sắc mặt xanh lét, hết sức khó coi.
 
Người kia sửng sốt, rõ ràng là không nghĩ tới hắn vội vàng chạy đến như vậy là vì Khương Hằng, nhưng rốt cuộc cũng đã lăn lộn nhiều năm trong Kinh Thành như vậy, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, rất nhanh hắn ta đã tỉnh táo lại, mang sắc mặt phẫn nộ lại tự trách mà chỉ vào đạo phỉ bị đánh ngất đi kia: “Vừa rồi ở trên đường, tặc tử này xông vào xe ngựa của Khương ngũ cô nương nói Khương ngũ cô nương lại làm con tin, chúng thần sợ ném chuột vỡ bình, nhất thời không dám vọng động, để hắn chạy một đường ra khỏi thành, may mà nửa đường gặp gỡ Hoài Dương hầu ra ngoài du ngoạn, được Hầu gia trượng nghĩa tương trợ, lúc này mới thành công bắt được tặc tử. Chỉ là tặc tử này âm hiểm, mắt thấy bản thân không địch lại, lại dùng dám chiêu đẩy Khương ngũ cô nương xuống sông, ý đồ gây ra hỗn loạn, mượn cơ hội chạy trốn. Hoài Dương hầu vì cứu ngũ cô nương mà vô tình trúng mưu đồ của hắn, không thể cứu ngũ cô nương mà ngược lại cùng nàng ấy rớt xuống sông. Sau khi chúng thần bắt tặc tử này thì cũng lập tức phái các huynh đệ xuống nước tìm ngũ cô nương và Hầu gia, nhưng… đến nay không thấy bóng dáng.” 
 
Lục Quý Trì lúc này mới phát hiện ra bên cạnh đám quan binh còn có hai người trẻ tuổi ăn mặc phú quý và ba hay năm tùy tùng, đều mang vẻ mặt nôn nóng nhìn nước sông chảy xiết, trông rất lo lắng.
 
Nghe nói hai người này là là bằng hữu của Hoài Dương hầu Đường Quân, Đường Quân đã hẹn bọn họ đi ra ngoài thành chơi, lại không nghĩ tới mới vừa đi được một nửa thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
 
Lục Quý Trì không có thời gian quản bọn họ, cũng không có tâm tư để suy nghĩ đến cái tên Đường Quân vô cùng quen tai này, chỉ dùng lực nắm chặt nắm đấm trắng bệch, hắn quay đầu nói với đám người Ngụy Nhất Đao sau lưng: “Tìm kiếm dọc theo đường sông của con sông này, không bỏ sót một tấc một phân nào! Ngoài ra nếu nhân thủ không đủ thì phái người đi truyền tin cho Tần Tranh, để hắn mang nhiều người tới!”
 
“Rõ!”
 
Đám người vừa dứt lời, mặt nước liền vang lên vài tiếng ào ào lớn, trái tim Lục Quý Trì nhảy lên một cái, hắn đột nhiên quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy mấy quan binh và thuộc hạ Vương Thắng của hắn với toàn thân ướt đẫm.
 
“Điện hạ!” Vừa nhìn thấy Lục Quý Trì, Vương Thắng nhanh chóng bò lên bờ bẩm báo: “Nước sông này chảy quá xiết, hiện nay chỉ sợ Khương ngũ cô nương đã bị cuốn đi xa, chúng ta không thể ở đây lãng phí thời gian nữa…”
 
Trong lòng giống như bị đâm mạnh nhói lên một cái, Lục Quý Trì dùng sức cắn răng: “Đi!”
 
***
 
Lục Quý Trì tự mình đi dọc theo đường sông tìm kiếm, nhưng hơn nửa ngày trôi qua, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi rồi nhưng đám người vẫn không thu hoạch được gì.
 
Ngồi giữa đống đất đá hỗn loạn với cỏ dại rậm rạp, nghe tiếng nước chảy xiết ở bên cạnh, Lục Quý Trì ngửa đầu nhìn ánh nắng ráng chiều dần dần bị đêm tối bao trùm, trong lòng giống như bị người ra nhét đầy băng, lạnh đến mức hắn run lập cập.
 

Từ sáng sớm đến bây giờ, hắn không ăn không uống, trèo đèo lội suối tìm Khương Hằng một ngày, thân thể đã mệt mỏi đến cực hạn.
 
Nhưng ý thức cũng rất tỉnh táo.
 
Tỉnh táo đến mức hắn hận không thể lập tức xông lên trời đánh chết ông trời khốn kiếp.
 
Có việc gì thì nhằm vào ta này đồ ngu xuẩn! Làm khó một tiểu cô nương người ta thì tính là gì?!
 
“Ăn một chút?”
 
Bỗng nhiên một mùi thịt từ bên cạnh bay tới, Lục Quý Trì theo bản năng quay đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tranh.
 
Buổi sáng sau khi nhận được tin tức, hắn cũng lập tức mang theo người tới. Chỉ là con sông này có đường thủy quanh co, hạ du càng có nhiều núi rừng hoang dã, đám người không có cách nào đoán được Khương Hằng sẽ bị trôi tới đâu là có khả năng nhất, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất là tìm kiếm từng tấc đất một, bởi vậy mặc dù số người tăng nhiều như thu hoạch vẫn không lớn.
 
“Ừm.” Gọi tên Khương Hằng cả một ngày, giọng nói của Lục Quý Trì vào lúc này vừa thấp vừa khàn, hắn đưa tay nhận lấy thịt nước mà Tần Tranh đưa tới, bắt đầu ăn giống như ăn tươi nuốt sống.
 
Đám người xung quanh vẫn còn đang lui tới gọi tên của Khương Hằng và Đường Quân, làm kinh động chim chóc ở bờ sông.
 
Tần Tranh nghiêng đầu đánh giá thiếu niên đang rầu rĩ không lên tiếng, dáng vẻ nhếch nhác, đột nhiên mở miệng hỏi: “Điện hạ thích A Hằng sao?”
 
Lục Quý Trì dừng lại, nuốt xuống miếng thịt gà rừng dù rất thơm nhưng không có chút mùi vị nào: “Thích.”
 
Hắn lau miệng, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh một cái: “Nàng sẽ là vương phi của ta.”
 
Giọng nói rất nhẹ, giọng điệu lại như đinh đóng cột. Khóe mắt Tần Tranh giật một cái, hắn quay đầu nhìn thiếu niên đột nhiên thống suốt, lại ngay thẳng đến mức khiến người ta muốn đánh này: “Dù cho muội ấy…”
 
“Dù cho tất cả mọi người đều nói không thể thì nàng cũng sẽ là vương phi của bổn vương.” Không đợi hắn nói hết, Lục Quý Trì không chút do dự mà tiếp lời.
 
Tần Tranh dừng lại, đột nhiên cũng có chút hiểu rõ biểu muội gần giống yêu quái, ánh mắt cao hơn đầu nhà mình vì sao lại thích Tấn vương rách trông không có gì khác này. Ánh mắt hắn ta hơi sâu nhìn hắn một cái, nhất thời cũng không biết nên cảm thấy vui mừng cho củ cải trắng nhà mình cuối cùng cũng tóm được heo hay là nên đồng tình cho cái đầu heo sắp rơi xuống hố này, chỉ có thể im lặng một lúc sau đó hỏi hắn: “Tiếp tục tìm?”
 
“Tìm!” Lục Quý Trì lau cái miệng dầu mỡ đột nhiên đứng lên, chỉ về phía bụi cỏ dại đã bắt đầu tối xuống ở phía trước nói: “Chia ra tìm, ta dẫn người qua bên đó, ngươi dẫn người qua bên kia.”
 
“Được.”
 
Hai người nói xong liền tự mình mang theo thủ hạ tìm kiếm về phía bụi cỏ dại cực kỳ tươi tốt ở cách đó không xa, vừa đi vào chưa được một lúc thì một thủ hạ của Tần Tranh ở cách đó không xa bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ! Tướng quân! Tìm được Hoài Dương hầu rồi! Hoài Dương hầu ở đây!”
 

Lục Quý Trì kinh ngạc đến mức đã giẫm vào một cái hố to, suýt nữa ngã sấp xuống.
 
“Điện hạ cẩn thận!”
 
“Không sao, đi!” Sau khi giữ vững thân thể, thiếu niên chịu đựng toàn thân đau nhức nhanh chân chạy.
Nhưng mà…
 
“Đây, sao chỉ có Hoài Dương hầu? Ngũ cô nương đâu?!”
 
***
 
Hoài Dương hầu Đường Quân năm nay khoảng ba mươi tuổi, chiều cao tầm trung, hình thể hơi gầy, dung mạo được cho là tuấn lãng. Lúc đám người tìm thấy hắn ta thì hắn ta đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bụi cỏ dại vô cùng tươi tốt bên bờ sông, nửa người dưới là một mảng đỏ sẫm, tất cả đều là máu.
 
Lục Quý Trì kinh hãi, vừa muốn nói cái gì đó thì Tần Tranh đang xoay người điều tra tình hình của Đường Quân đã mang mặt mày lạnh lùng thẳng người lên: “Dưới sông nhiều đá ngầm, Đường Hầu gia đây là vô tình đụng vào đá ngầm, mệnh căn bị thương.”
 
Cái gì cái gì?
 
Mệnh căn?!
 
Trứng của Lục Quý Trì tê rần đồng thời cả người đều ngây ngốc.
 
Cái này… Sao lại bị thương ở chỗ đó? Chẳng lẽ lúc hắn ta trôi trong dòng sông thì hai chân mở ra?
 
Đang mờ mịt, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét đến khuôn mặt của Đường Quân, Lục Quý Trì sững sờ, ngay sau đó sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
 
Đường Quân…
 
Hắn đã nói sao cái tên này nghe quen tai thế!
 
Đây không phải chính là cháu trai thích chơi trò ngược đãi nhà của cô cô Phụ Dương trưởng công chúa sao?!
 
Thiếu niên trước đó một lòng nhào vào Khương Hằng, hoàn toàn không chăm chú lắng nghe chuyện liên quan đến Đường Quân, đương nhiên cũng không nhớ tới thân phận của hắn ta lập tức hô to một tiếng trời ạ, sau đó trừng hai mắt nhào về phía đũng quần của Đường Quân.
 
Tất cả mọi người ở đây: “... ??!!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận