Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Lúc xe bà đến trước cổng rào, vừa hay nhìn thấy xe chồng bà, ông Lục Hoài Cố cũng đang quẹo vào trong.

Tài xế chạy vào khuôn viên, bà bước xuống xe rồi đứng đợi Lục Hoài Cố đang rảo bước đến cạnh mình. Thấy ông đến rồi bà mới quay người vào trong, cả hai vừa bước song song bên nhau vừa bàn về Lục Vân.

"Anh có nghĩ giống em không?" Hoàng Nhã Phương hỏi nhỏ chồng mình.

Lục Hoài Cố nhìn bà đầy khó hiểu: "Nghĩ gì? Em lại suy diễn gì nữa đấy?"

Bà Phương huých cùi chỏ vào ông, giận dỗi bước nhanh bỏ ông lại đằng sau, mỗi bước đi còn cố tình giẫm thật mạnh gót giày.

Lục Hoài Cố cười xòa, từ tốn bước theo bà xã nhà mình.

Giờ thì biết gen cưng vợ của hai anh em nhà này hưởng từ ai rồi.

Lục Vân đã ngồi sẵn trong phòng họp mặt chuyên dụng của Lục gia chờ ba mẹ về. Không lâu sau, cánh cửa đã được mở ra, Hoàng Nhã Phương hùng hổ xông vào, vừa bước đến vừa nhìn chằm chằm vào bụng cậu.

Lục Vân: ?


Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cậu vẫn chủ động lên tiếng gọi: "Mẹ."

Hoàng Nhã Vân ôm cậu: "Cục cưng của mẹ."

Lúc này ông Lục Hoài Cố cũng vào đến, ông đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai mẹ con.

Đợi khi cả ba đã ngồi vào bàn, Lục Vân mới nghiêm túc tường thuật lại mọi chuyện cho ba mẹ.

Nhưng cậu không để lộ chuyện mình có hệ thống đến từ nền văn minh cấp cao, mà đưa ra một nguyên nhân an toàn và dễ được Lục gia chấp nhận hơn, đó là 'Truyền thừa'

Lục Vân từ tốn nói: "Trong đêm con thành niên, con đã nhận được truyền thừa từ tổ tiên. Các ngài đã truyền lại cho con một quyển tâm pháp và một không gian để tu luyện. Các ngài cho phép con chia sẻ truyền thừa cho người con tin tưởng, mong con có thể dẫn dắt Lục gia trở lại thời huy hoàng. Nhưng tâm pháp đầu tiên con được nhận lại chỉ phù hợp cho giống cái tu luyện. Các ngài nói rằng truyền thừa được chia làm nhiều ngăn khóa, muốn mở khóa con cần làm nhiệm vụ tương ứng với ô khóa đó. Cho nên con đã bí mật tu luyện và mở khóa được ô khóa đầu tiên, bên trong có một quyển tâm pháp thích hợp cho cả Lục gia tu luyện."

Hai ông bà Lục liếc nhau, bọn họ nhìn thấy được sự mừng như điên trong mắt đối phương.

Lục Vân thấy ba mẹ đều tin lí do này, cậu cũng thầm thở phào rồi nói tiếp: "Tâm pháp chỉ là bước đầu, sau này sẽ còn nhiều thứ tốt hơn nữa. Hiện tại anh cả và anh hai đang trong không gian của con tu luyện, đây là lần đầu bọn họ dẫn khí nhập thể nên sẽ mất khá lâu, có thể là một tuần cũng có thể là một tháng. Con nhờ ba mẹ bù vào các khoảng trống mà hai anh ấy để lại trong thời gian biến mất này. Đợi khi bọn họ xuất quan, sẽ tới phiên bọn họ lo liệu mọi chuyện, còn con sẽ dẫn dắt ba tu luyện..."


Lục Vân áy náy nhìn Hoàng Nhã Phương: "Mẹ, công pháp này không hợp cho người thường tu luyện, chỉ có thú nhân của Lục gia mới có thể... Đợi con hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ có công pháp phù hợp cho mẹ."

Đúng vậy. Hoàng Nhã Phương là con người bình thường, không phải thú nhân. Lục gia chỉ có một mình Lục Vân là giống cái, các giống đực còn lại đều sẽ kết hôn với phụ nữ loài người, em bé sinh ra đều là giống đực.

Hoàng Nhã Phương biết Lục gia đều không phải người thường, cho nên bà không bất ngờ cũng không hụt hẫng mà chỉ cười nói: "Ừm, mẹ chờ con. Cứ từng bước từng bước mà làm, đừng áp lực quá."

Lục Hoài Cố và Hoàng Nhã Phương đều là người từng trải, nghe Lục Vân nói đến đây là bọn họ đã hiểu, thậm chí còn nghĩ xa hơn.

Hoàng Nhã Phương hai mắt ngấn lệ nhìn Lục Vân, bà gửi gắm hy vọng của mình với cậu: "Con là người được tổ tiên chọn lựa, con là niềm tự hào của gia đình ta, của toàn bộ Lục gia. Tiểu Vân, nếu con đã quyết định chia sẻ với mong muốn phát triển Lục gia, con phải hiểu rằng một khi con làm vậy thì trách nhiệm của con sẽ nặng hơn trước rất nhiều, con không còn chỉ là giống cái bảo bối mà còn là trụ cột tinh thần của Lục gia."

Lục Vân nắm lấy tay mẹ mình: "Mẹ, con không một mình, con có Sâm và Nghiêm che chở, con không sợ."

Lục Hoài Cố gật đầu: "Chuyện ở quân bộ và Lục gia cứ để ba lo, còn công ty của Sâm thì giao cho mẹ con." Sắp xếp xong, ông lại hỏi: "Nhiệm vụ hiện tại của con là gì?"

Lục Vân thành thật đáp: "Một là tu luyện đến luyện khí tầng mười hai, hai là hướng dẫn hai người có độ thân mật với con hơn 80 bước vào luyện khí tầng mười hai. Hiện giờ con đã luyện khí kỳ tầng sáu, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, con tin hai tháng nữa con sẽ hoàn thành cả hai."


Khỏi cần nói cũng biết hai người kia là Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm. Hai vợ chồng trầm ngâm một lát, cả hai đều là người thông minh nên dễ bắt kịp được tình hình. Lục Hoài Cố chợt nhớ có một sự kiện vốn theo kế hoạch sẽ có sự hiện diện của Lục Cảnh Sâm nhưng với tình hình hiện tại, chắc chắn thằng nhóc này không thể có mặt.

Ông nói với Lục Vân: "Con cũng biết chuyện nhà ta thường xuyên tài trợ cho trẻ em mồ côi. Thứ bảy này sẽ có buổi lễ nhân ngày thành lập ngôi trường thứ 100 tài trợ bởi hệ thống tập đoàn nhà ta. Vốn là anh hai con đi, nhưng giờ nó không đi được thì đành nhờ con thế nó vậy. Đừng lo, ba sẽ cử thành viên trung tâm của gia tộc đến giúp đỡ cho con."

Lục gia là thế lực khổng lồ cỡ nào, bọn họ phát triển mạnh mẽ ở rất nhiều lĩnh vực, nếu chỉ sử dụng nhân lực là con cháu của Lục gia thì không đủ để phân cấp. Lục gia sẽ không để con cháu mình ở mãi những chức vụ thấp và không quan trọng, mà thay vào đó là tuyển nhân lực bên ngoài. Nhưng dù là vậy, vị trí này vẫn được tranh giành khốc liệt.

Lục gia nghĩ đến nhân quả tuần hoàn, bọn họ thu được nhiều tiền lời thì cũng phải bỏ ra một khoản tương ứng để làm việc mà Thiên Đạo cho là đúng đắn, thế nên kết hợp giữa lòng tốt và lợi ích, bọn họ luôn chú trọng giúp đỡ các bé mồ côi. Những ngôi trường mọc lên như nấm qua từng năm, các quỹ học bổng dư dả. Thậm chí có em còn xem "học bổng" là cách kiếm tiền để lo cho gia đình*, từ đó cố gắng học hành hơn nữa.

*Các bé có thể chỉ mồ côi ba hoặc mẹ, hoặc vẫn còn ông bà hay anh em nương tựa nhau

Từ tiểu học đến đại học, học xong có thể thi tuyển vào làm việc cho công ty của Lục gia, hệ thống giáo dục hoàn chỉnh đến mức tuyệt vời khiến nhiều người phải mơ ước.

Nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ từ nhỏ này, rất nhiều đứa trẻ mồ côi đã thần tượng Lục gia, bọn họ đặc biệt trung thành và xem việc phục dịch cho dòng chính Lục gia là vinh hạnh.

Nếu Lục Vân vẫn chỉ là giống cái bảo bối thì cậu không cần nhọc lòng vì những vấn đề này, Nhưng giờ cậu là người được nhận truyền thừa, chức thánh tử luôn bỏ trống sớm muộn cũng sẽ có chủ, cậu cần tham gia các sự kiện và dần bước vào vòng quyền lực trung tâm của gia tộc. Chính cậu tự nắm quyền sẽ dễ khiến người tin phục và truyền thụ công pháp hơn là thông qua Lục Cảnh Sâm hay Lục Cảnh Nghiêm.

Lần đầu xuất hiện trước công chúng, Lục Vân chắc chắn không tránh khỏi hồi hộp, nhưng cậu vẫn tự tin mình sẽ làm tốt, nên đã thản nhiên cười: "Dạ, con sẽ làm tốt, ba cứ yên tâm."


Chuyện truyền thừa này tạm thời chỉ có gia đình nhỏ năm người bọn họ biết, đợi khi nào Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm thức tỉnh thì cả ba sẽ thông báo tường tận cho các nguyên lão trong tộc và đưa ra cách phát triển đúng đắn nhất.

Lục Hoài Cố và phần lớn người ở Lục gia đã qua tuổi đẹp nhất để tu luyện, cơ thể không còn như lúc trẻ cho nên bọn họ cần trải qua bước luyện thể trước khi luyện khí, không thể trực tiếp luyện khí như ba anh em Lục Vân. Cậu cần chuẩn bị một "chương trình học" cho bọn họ...

Sau khi bàn việc xong xuôi, cả ba ai về phòng người nấy, Lục Vân nhảy ùm lên giường, cười gian manh khều cục bông đang ngủ yên trong thức hải của mình.

"Hệ thống à, cục cưng ơi, tình yêu ơi ~"

Hệ thống đang yên lặng hấp thu năng lượng thì bị tiếng gọi ma quỷ đánh thức. Nó rùng mình, thầm nghĩ 'chủ nhân lại định xin xỏ cái gì đây...'
2

----------------------------------------

Mấy honey dọn nhà đón Tết tới đâu ròi. Nguyên nhà tui lu bu hai ngày trời mà mới dọn được 70%. Lưng tui không chịu nổi mấy pà ơi huhu
9

Chương này hơi ngắn, mấy pà đọc đỡ i. Tết tui lì xì cho chương 3k chữ. Nếu vote lên đủ 500 thì 4k chữ luôn👉👈
5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận