Bố Y Thiên Kim

“Biểu di... Biểu tẩu..., biểu ca thi đậu đã trở lại!”

Hôm nay chạng vạng, Tần Châu Ngọc và mẹ Đông Sinh đang ở trong nhà
ăn cơm chiều, bỗng nhiên chợt nghe tiếng ở ngoài cửa, Đại Tráng nhị
cường hai huynh đệ vội vàng chạy báo.

Hai người đang ăn cơm ngạc nhiên, vẫn là Tần Châu Ngọc trước phản ứng lại đây trước tiên, đang cầmđôi đũa đang ăn cơm giơ cao, bỗng nhiên bỏ
bát đũa xuống bàn, nhảy dựng lên liền chạy nhanh ra ngoài.

”Ai! Nha đầu chết tiệt kia... Cơm còn không có ăn xong mà!” Mẹ Đông Sinh ở phía sau kêu to.

Chính là, Tần Châu Ngọc làm sao còn nghe được giọng bà kêu nữa, chạy
thật nhanh, ngay cả phản ứng của Đại Tráng cùng nhị cường đều bị quăng
ra hết đằng sau lưng.

Thở hồng hộc chạy thật nhanh ra cửa thôn, liền xa xa nhìn thấy đoàn
người đi về hướng vào rong thôn, khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt. Mà
chính giữa vị được mọi người đang tung hô, không phải Đông Sinh còn có
thể là ai?

Tần Châu Ngọc vui mừng lộ rõ trên nét mặt, miệng mở lớn, vừa chạy vừa vẫy tay kêu to: “Thư ngốc... Thư ngốc...”

Bởi vì là trúng cử nhân, huyện phủ đặc biệt phái người hộ tống Đông
Sinh áo gấm về nhà, hắn bị mọi người vây quanh, cùng nghênh đón hương
thân chúc mừng. Nghe được giọng nói củaTần Châu Ngọc, ngẩng đầu còn chưa thấy rõ bộ dáng của nàng, cũng thấy một thân ảnh chạy thật nhanh chạy
lại đây. La lớn một tiếng, người đã nhào vào lòng hắn, dùng sức ôm lấy
hắn thật chặt.

”Tiểu Ngọc, mọi người đang nhìn kìa!” Đông Sinh rất vui sướng, lại
thấy có chútngượng ngùng, chỉ phải nhẹ nhàng đem tay nàng kéo xuống
dưới, ghé vào bên lỗ tai nàng nói nhỏ.

Lúc này Tần Châu Ngọc mới chú ý mọi người xung quanh, vài người trẻ
tuổi mắc cỡ che miệng cười, còn những người lớn tuổi không còn gì ngại
ngùng nên cười ha hả.

Thôn trưởng năm nay 70 tuổi, thông cảm mỉm cười nói: “Đông Sinh a,
ngươi cũng không biết, ngươi đi mới được mấy ngày, ngày nào nương tử

tương lai của ngươi cũng đứng ở cửa thôn ngóng trong ngày ngươi về!”

”Nào có!” Dù cho da mặt có dày nhưnglúc này Tần Châu Ngọc cũng thấy
mắc cỡ, đứng giữa mọi người mở lớn mắt chối, cũng có chút thẹn thùng, từ trên người Đông Sinh trèo xuống, nhưng chỉ buông tay ôm cổ hắn ra,
chuyển xuống nắm tay hắn thật chặt.

Đông Sinh nhìn nàng, cười cười, cũng không từ chối cùng nàng mười ngón tay đan xen nắm chặt vào nhau.

Đã lâu không được nhìn thấy nàng, trong ánh mắt Đông Sinh, Tần Châu
Ngọc đen một chút, nhưng nhìn như vậy có có chút khỏe mạnh, nét mặt tỏa
sáng, rất khó nhìn rõ vẻ mặt của nàng lúc này, làm cho nàng giống như nữ nhi thường tình đang ngại ngùng

Cố gắng là thi đậu công danh, trong lòngĐông Sinh càng thêm chắc
chắn, vì thế ánh mắt và nắm tay nàng, càng kiên định và chặt chẽ hơn.

”Tiểu Ngọc cô nương...” Không khí đang ấm áp bởi vì lâu ngày xa cách
gặp lại, bỗng nhiên bị một một âm thanh kêu gào phá vỡ mọi thứ, trong
đầu Tần Châu Ngọc đã rất lâu không gặp ngừi này Trương Cẩn Trương công
tử, cứ như vậy không ngại ngùng xông thẳng chạy đến trước mặt hai người
bọn họ. Nói đúng hơn là, chạy đến trước mặt Tần Châu Ngọc. Chỉ thấy hắn
mở to hai mắt nói, “Tiểu Ngọc cô nương, ngươi không phải đi kinh thành
làm nữ nhân của hoàng đế sao? Làm sao có thể xuất hiện ở thôn Kim Viện
này?”

Nói xong, Trương công tử còn ghét bỏ liếc mắt xung quanh, nhìn nhìn mấy người quê mùa coi như là cô hương của mình.

Tần Châu Ngọc gặp lại người quen, nhếch miệng cười: “Ta không cần làm nữ nhân của hoàng thượng, ta chỉ muốn làm phu nhân của Thư ngốc.”

Nàng không biết ngại ngùng nói mấy câu trắng trợn như vậy, làm cho mọi người xung quanh được một trận cười thật lớn.

Chỉ có Trương công tử vẻ mặt đau khổ ai thán: “Ai nha! Sớm biết rằng
ngươi không đi kinh thành, ta nên tới tìm ngươi cầu hôn. Hơn nữa ta đã
quyết định đem ba người thiếp kia hưu rồi, chỉ cho nàng làm phu nhân của ta.”

VịTrương công Tử hình như đã quên mình đang đứng ở đâu, hắn này vừa
nói dứt câu, liền tao đến đây nhất thiên hư thanh, cùng hắn đồng hành
huyện phủ sai người, cũng đều ngại hắn dọa người, yên lặng ở hư trong
tiếng đừng qua mặt, cùng vị này trong thành hoàn khố phân rõ giới tuyến.


Quả nhiên, Tần Châu Ngọc trừng mắt liếc hắn, nó lời đúng đắn: “Ai
muốn làm phu nhân của ngươi. Ta chỉ muốn Thư ngốc làm tướng công của ta
thôi.”

Nói xong, quay đầu hướng Đông Sinh cười hắc hắc.

Đông Sinh ho hai tiếng, bự bội cau mày nhìn mặt của Trương công tử
nói: “Cái kia... Trương công tử, nếu lệnh tôn Trương đại nhân kêu ngài
thay mặt Trương Gia hộ tống ta hồi hương. Không bằng, chờ uống rượu mừng của ta và tiểu Ngọc rồi hãy quay về.”

Trương công tử mặt mày nhăn nhó khó coi: “Các ngươi rất tàn nhẫn, ở
sau lưng ta thông đồng với nhau lừa ghạt ta còn ccarm thấy chưa đủ, còn
muốn ta uống rượu mừng của hai người. Làm ta cảm thấy rất tức giận!”

Đông Sinh mặt không chút thay đổi liếc mắt: “Xem ra Trương viên ngoại nói đúng vậy, Trương công tử nên đi đọc thêm sách vở nhiều vào.”

”Ngươi... Ngươi... Ngươi cho là thi đậu cử nhân rất giỏi ah.” Trương
công tử tức giận nhảy dựng lên, hừ một tiếng, “Bất quá ngươi cũng chỉ là thư sinh nghèo nàn tay trắng thôi sao?.”

Sắc mặt Đông Sinh đen lại, Tần Châu Ngọc lông mi đã muốn dựng thẳng
đứng, hung dữ mở miệng: “Ngươi quần áo cao sang giàu có cũng không có
quyền chê bai Thư ngốc của ta. Thư ngốc nhà ta sang năm còn muốn đi thi
khảo Trạng Nguyên! Trở thành Trạng Nguyên, xem ngươi còn dám nói hắn là
thư sinh nghèo nàn lạc hậu không?!” Sau đó, nàng lại nghĩ tới cái gì,
lạnh nhạt nói thêm, “Nhìn ngươi cũng rất rảng rỗi, không bằng đến lúc
bọn ta kết hôn ngươi cũng phụ giúp bọn ta một tay đi “

Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Trương công tử, làm cho lời hắn muốn nói đều nghẹn lại.

Nháo loạn một hồi, đoàn người tiếp tục đi trở về, bất tri bất giác đã về đến trước cửa nhà Đông Sinh.

Tùng tùng cheng cheng một trận âm thanh sôi động. Mẹ Đông Sinh từ
trong nhà đi ra, nhìn thấy Đông Sinh cũng không biểu tình gì là vui mừng hớn hở, chính là ánh mắt bình thường nhìn hắn, quay qua trừng mắt nhìn Tần Châu Ngọc: “Nha đầu chết tiệt kia, đồ ăn trong chén còn để thừa
lại, không ăn ta mang đi choA Hoàng ăn!


”Ai nha! Đại nương.” Tần Châu Ngọc chạy thật nhanh lại ôm tay bà,“Thư ngốc hắn thi đậu trở về, người tại sao lại không vui mừng gì hết
vậy?”

”Tại sao ta phải vui mừng?!” Mẹ Đông Sinh liếc trắng mắt, “Cho dù hắn trở thành Trạng Nguyên hắn cũng vẫn là con ta.”

Đông Sinh cười hắc hắc, liên tục nói: “Phải phải! Bất luận con có trở thành người tài giỏi như thến nào, đều là nhờ công của mẹ dạy dỗ.”

Mẹ Đông Sinh hừ một tiếng, đối với lời nói của hắn cảm thấy rất vừa lòng.

Thôn trưởng dẫn đầu đoàn người, cũng vội vàng nói lời chúc mừng bà,
vì thế, mẹ Đông Sinh càng thêm đắc ý, nói thật to thông báo mọi người:“Đều nói chuyện tốt thường đi đôi, hai ngày sau Tống gia nhà chúng tôi
mở tiệc chiêu đãi hương thân, thứ nhất chúc mừng Đông Sinh thi đậu công
danh, thứ hai là Đông Sinh vàTiểu Ngọc thành thân.”

Tần Châu Ngọc sửng sốt vô cùng, ở bên cạnh tiếng hoan hô của mọi
người, nhỏ giọng lôi kéo vạt áomẹ Đông Sinh hỏi: “Đại nương, nhanh như
vậy a? Con còn chưa có chuản bị gì đâu!”

Mẹ Đông Sinh không thèm để ý tới vẻ mặt xấu hổ của nàng, một bên nhị
cường đã đi đến bên cạnh nàng, ha ha cười nói: “Biểu tẩu, ngươi cũng
đừng mắc cỡ, ta xem ngươi mỗi ngày đều ngống trông chuyện này xảy ra!”

Bị chọc quê Tần Châu Ngọc, thừa dịp mọi người không chú ý, hung hăng dậm lên chân hắn một cước.

Náo nhiệt một trận, các hương thân rốt cục thì không tình nguyện giải tán, ai về nhà nấy, bọn nhóc thì chạy đi tìm mẹ. Thôn trường dẫn theo
người của huyện phủ đi an bài chỗ ở, duy chỉ có Trương Cẩn nhất quyết ở
lại xin tá túc ở nhờ nhà Đông Sinh không chịu đi đâu.

Vì thế, đêm đã khuya, Tần Châu Ngọc trằn trọc, chung quy cũng bởi vì
quá mứn hưng phấn vui mừng mà ngủ không được, liền ngồi dậy, chuẩn bị
lén lút đi đến phòng củaĐông Sinh.

Không ngờ, vừa mới mở cửa phòng ra, chỉ thấy một cái bóng đen xuất
hiện trước mặt nàng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai lớn
tiếng, lại bị bóng đen che miệng lại, giọng quen thuộc trong bóng tối
vang lên: “Suỵt! Nhỏ giọng đừng la lớn, là ta là ta.”

Tần Châu Ngọc gỡ tay hắn ra, thở hổn hển nói: “Trương Cẩn! Hơn nửa
đêm ngươi không ngủ đàng hoàng trên giường, chạy tới ta trong phòng làm
gì!?”

Trương Cẩn cười hắc hắc: “Đừng kích động, đừng kích động! Ta chính là nghĩ đến cùng ngươi nói chuyện một chút.”


Tần Châu Ngọc xuy thanh: “Ta và ngươi có chuyện gì mà nói. Ngươi mau
cút đi ngủ cho ta.” Nàng cùng thư ngốc mới có chuyện cần phải nói, đừng
làm trở ngại nàng.

Nào biết, Trương Cẩn do dự một lát, bỗng nhiên cầm tay nàng, dưới ánh trăng hai mắt, ánh mắt mở to kiên định, trịnh trọng chuyện nói: “Tiểu
Ngọc cô nương, chẳng lẽ ngươi cam tâm cả đời ở lại nơi nông thôn nghèo
khổ này hay sao? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị mấy năm sau sẽ trở thành những
người phụ nữ đen đúa quê mùa như ở thôn này hay sao, ban ngày khiêng cái cuốc buổi tối dỗ đứa nhỏ? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi ra thế giới bên
ngoài rộng lớn sao? Không nghĩ cũng có một cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
Tiểu Ngọc cô nương, ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngươi không phải
cô nương bình thường, theo ta đi đi, chúng ta cùng đi kinh thành, đi
khắp nơi trong thiên hạ.”

Tần Châu Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn hắn nói những câu nói
nghiêm túc này, một lát sau, thực không khách khí chề môi xem thường,
vẫy tay hắn ra: “Bệnh thần kinh!”

Nói xong, chuẩn bị cất bước vòng quá hắn, nhưng mà, Trương Cẩn cũng
là không bỏ quavẫn không buông tha cho nàng: “Tiểu Ngọc cô nương, ta nói là sự thật, trước khi ngươi cùng Thư ngốc thành thân, ngươi cần phải
suy nghĩ thật kỹ.”

Tay hắn còn chưa buông ra, bỗng nhiên một đạo âm thanh lạnh lạnh lên tiếng: “Suy nghĩ cái gì? Trương công tử.”

Nói xong, chỉ thấy Đông Sinh đi từ từ tới chỗ hắn. Tần Châu Ngọc nhìn thấy hắn, lập tức bỏ tay Trương Cẩn, chạy tới nắm cả cánh tay hắn.

Con bà nó, còn muốn nói nhiều lời kích thích cho nàng yếu lòng mà bỏ
trốn theo mình? Trương Cẩn yên lặng oán thầm hai câu, bất quá dù sao
cũng là người ta trong nhà, liền ngượng ngùng cười mở miệng: “Không có
gì không có gì, ta chỉ cảm thấy đêm nay có nhiều gió, thấy có lạnh, muốn hỏi tiểu Ngọc cô nương mượn thêm mền đắp.”

”Như vậy a..., ngươi chờ một lát.” Đông Sinh gật gật đầu, đi tới một bên sài phòng, rất nhanh cầm một tấm chăn bông thật dày đi tới, đặt lên tay Trương Cẩn, “Trong nhà cũng chỉ còn tấm này, ngươi đắp đỡ qua đêm
nay đi.”

Trương Cẩn chột dạ nói cám ơn, nhanh như chớp trở về phòng của mình

Tần Châu Ngọc oai đầu nghĩ nghĩ: “Chăn bông đó không phải dùng để đắp cho A Hoàng sao?”

Đông Sinh mặt không đổi sắc gật gật đầu: “Uhn, trong nhà chỉ còn tấm đó. Thật sự không thể để khách lạnh được.”

Tần Châu Ngọc nghi hoặc im lặng, lại bởi vì rất tin tưởng bản chất thiện lương của Đông Sinh, không nghi ngờ thêm nữa.

Mà Đông Sinh lại có suy nghĩ khác, tên Trương công tử này, cuối cùng
vẫn còn chưa buông tiểu Ngọc của hắn ra, thật sự là một tên đáng ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận