Bố Nuôi Đợi Em Lớn Nhé! FULL


"Nhiếp Khuynh Thành, con có thôi ngay đi không hả.

Đây là vợ bố đấy, là vọ bố con có biết không hả?" Nhiếp Khuynh Ngang đứng chỉ vào mặt cái thằng nhóc mà đêm cũng như ngày cứ quấn lấy mẹ của nó.
"Anh có thôi đi không hả, con còn chưa biết nói.

Anh đừng có vô sỉ như vậy" Cô mắng anh, suốt ngày cứ càm ràm cục cưng của cô mãi.
"Quô...!xĩa" Nhóc con trong cô bập bẹ nói theo mẹ.
Cô nghe thấy vậy trong lòng cười thầm nhìn cái tên kia sau khi bị con trai nhắc lại hai từ đó thì cứng đờ.
"Đây...!đây chính là con trai của em.

Con người ta tiếng gọi đầu tiên sẽ là bố hay là mẹ, còn con trai của em lại mắng bố nó là...!vô sỉ sao?" Nhiếp Khuynh Ngang tức giận đi đến bế thằng nhóc kia lên.
Anh Lạc cũng để anh ta ôm đi, để rồi xem.
Quả nhiên chỉ vài phút sau lại nghe tiếng hai bố con cười đùa trên nhà.

Cô đỡ trán mệt mỏi, không biết còn tưởng là bản thân có hai đứa con trai luôn ấy chứ.
...
Năm Nhiếp Khuynh Thành 5 tuổi,
"Này lão cha, tối đến mẹ sẽ là của con bố đi sang phòng khác mà ngủ" Nhóc con chống nạnh bực dọc, lão cha nhà cậu cứ hễ tối đến là lại lén lúc sang bế mẹ về thật là vô sỉ.
"Chậc, lại đây..." Nhiếp Khuynh Ngang đang đọc báo nhìn xung quanh không thấy cô liền gọi nhóc con đến.
"Chuyện gì?"
"Con có muốn có em gái không?"
"Em gái sao?...!muốn" Suy nghĩ đắn đo rồi gật gật đầu.
"Thế thì từ nay phải ngủ một mình có như thế bố mới lựa em gái cho con được" Ông bố nham hiểm nào đó lại đầu độc trí tưởng tượng của con trai, em gái còn coa thể lựa chọn.
"Được, quyết định thế đi"
 
Thế là người nào đó đạt được mục đích sướng rơn nhìn vợ mình, Anh Lạc khẽ rùng mình lườm anh rồi đi mất.
***
Một năm sau
Cả gia đình Nhiếp Khuynh Ngang cùng đón chào một thành viên mới.
"Lừa đảo, em gái của con đâu hả, tại sao lại ra cái thằng này" Nhiếp Khuynh Thành nhảy đổng lên khóc lóc.
"Anh lại lừa gì nó thế?" Anh Lạc vừa sinh xong đã mệt gần chết còn bị hai bố con nhà này làm phiền.
"Không...!không có gì cả" Anh giật mình định lùa cái thằng nhóc kia ra ngoài thì nó lại chạy lại nắm lấy cánh tay cô.
"Là lão lúc đầu nói sẽ lựa em gái cho con.

Nhưng bây giờ lại lòi ra thêm cái thằng này, không được"
Cô mệt mỏi trừng mắt nhìn Nhiếp Khuynh Ngang.
Thế là từ lúc đó nội chiến bừng bừng xảy ra, nhưng anh em chung một nhà làm gì có chuyện chán ghét nhau.
Chỉ một thời gian Nhiếp Khuynh Thành đã rất yêu thích Nhiếp Khuynh Trì, hai đứa cứ phải nói là như hình với bóng lúc nào cũng kè kè bên cạnh.
Nhiếp Khuynh Ngang thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đó già như vậy rồi còn không nên nết gì cả" Anh Lạc đập mạnh lên tay Nhiếp Khuynh Ngang, cái kẻ mà xém chút nữa đã làm rạn nứt tình anh em của hai đứa con trai mình.
"Biết rồi, biết rồi mà"
Cô ngồi vào lòng anh nhìn hai đứa con trai đang chơi cách đó không xa.
"Khuynh Ngang, cảm ơn anh đã không bỏ rơi em, cũng cảm ơn anh đã yêu thương em như vậy"
"Không có gì" Anh cười khẽ trao cho cô một nụ hôn thắm thiết.
Ở phía xa xa, có đôi vợ được mãn án tù nhìn hai đứa cháu nội mà nước mắt rơi.
"Không vào sao?" Tuyết Ánh từ đằng sau cùng Lăng Hách bước đến.
 
"Tuyết Ánh..." Bạch Mai lắp bắp.
Khi thấy bà ấy dần đi xa mới lớn tiếng hỏi:
"Bà còn hận tôi không?"
"Đã không còn nữa, tôi...!đã sớm quên rồi"
Bạch Mai ôm Nhiếp Hùng khóc nức nở.
***
Tại lễ cưới,
Anh Lạc mặc một chiếc vây cưới được đặt may tinh xảo, khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng những nét đẹp, thanh tú trên gương mặt đều phô bày ra hết.


Được Nhiếp Hùng dắt lên.
Nhiếp Khuynh Ngang hôm nay cũng mặc một thân vest trắng tinh tế, đẹp trai đến không tả nổi.

Nhiếp Khuynh Thành ôm Nhiếp Khuynh Trì nhìn mẹ xinh đẹp đến bên cạnh lão cha nhà mình.
Sau khi đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn, hôn anh cúi đầu nói thầm vào tai cô.
"Cuối cùng cũng tu thành chính quả, con đường đợi em lớn đã dài, chờ em đến lấy anh còn dài hơn.

Nên em nhất định phải trân trọng người đàn ông của em đấy"
_ Thật sự yêu một người là cho họ điều mà họ cần, Chứ không phải là điều mình nghĩ là họ cần.

_ Được nhận lại đương nhiên là hạnh phúc, nhưng trong tình yêu, nhiều khi điều tuyệt vời là ngay chính khoảnh khắc bạn cho đi.
_ Có những người xuất hiện bên cuộc đời chúng ta, không phải chúng ta không biết họ tốt, nhưng vì không phải người chúng ta cần, thì tốt bao nhiêu cũng là vô nghĩa.
Nhiếp Khuynh Ngang - Nhiếp Anh Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận