Bồ Đề Kiếp

Cũng may Ức Cẩn không ở xa ta lắm, nàng nói vẫn có thể dõi theo ta. Vì thế
ban đêm Ức Cẩn liền tới đây, có điều nhìn thấy hoàn cảnh của Lạc Trần
lúc này, cũng không khỏi chau mày.

“Ngươi có cách gì không?” Ta đứng bên cạnh sốt ruột hỏi.

Ức Cẩn nhíu chặt mày, sau một hồi than nhẹ rồi mới lên tiếng: “Ta tuy là
thần tiên, nhưng không chữa bệnh được. Còn phải tới núi Bình Sơn một
chuyến, hái tiên thảo ở đó mang về đây mới được“. Nói xong nàng nhìn ta, “Thời gian này vẫn phải phiền ngươi chăm sóc hắn rồi, đừng làm cho hắn
bị hết hơi, nếu không sẽ đi tong đấy“.

Ta gật gật đầu, “Ta cũng
biết độc y vương phi đó. Chỉ là ngươi đi trong bao lâu? Linh lực của ta
không cao, sợ là không kìm được lâu đâu“.

“Ước chừng bốn, năm ngày”

“Được, bốn, năm ngày thì ta vẫn giữ được”


Ức Cẩn gật đầu, rồi thân hình liền biến mất.

Mấy ngày sau không có Ức Cẩn ở đây, thân thể Lạc Trần ngày càng yếu đi, ta
cố gắng cầm cự, mà hắn cơ bản cơm cũng không ăn nổi, khiến cho bản thân
sống dở chết dở.

Chuyến này Ức Cẩn đi tận bảy ngày, ta gấp đến
mức không biết làm thế nào cho phải, liền nghĩ, qua hai ngày nữa Lạc
Trần nếu còn không khỏe hơn chút nào, ta cũng chống đỡ không nổi.

Cũng may Ức Cẩn cuối cùng đã trở về, nàng giả bộ là thần y đi du ngoạn tứ
phương, ra vẻ gay go nhìn Lạc Trần một lúc rồi mới lôi thảo dược ra đưa
cho Hoa Chiêm.

Lạc Trần ăn thảo dược rồi, hai, ba ngày sau sức
khỏe dần hồi phục, ta cùng Ức Cẩn nhẹ thở phào. Chỉ là lúc này ta đã
tiêu hao không ít linh lực, liền phải vào trong túi hương nghỉ ngơi. Ức
Cẩn cũng đồng ý lưu lại vài ngày, để tránh có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với bọn họ.

Ta ước chừng ngủ được mười ngày rồi, thời gian
này hình như đã xảy ra không ít chuyện. Đám Lạc Trần đã dọn đi nơi khác, tới ở một chỗ tên là Lạc Xuân viên.

Lạc Xuân viên này tuy không
so được với phủ Tô gia ngày trước, nhưng cũng không đến nỗi, mà nha
hoàn, người ở không hề ít, tóm lại là hơn nhiều lần so với cái khoảnh
sân nhỏ bữa trước.

Có vẻ được chủ nhân của viện này chăm sóc nên khí sắc của Lạc Trần đã khá hơn không ít.

Lúc ta tỉnh lại thì Ức Cẩn đã đi rồi. Ta chuồn ra khỏi túi hương thì thấy

cảnh Lạc Trần đang ở trong vườn cầm kiếm múa kiếm, hình như đang học múa kiếm.

Không lâu sau một người đàn ông trung niên trường bào màu
tím đi tới, hắn nhìn Lạc Trần nói: “Trần nhi, mấy ngày nữa ta sẽ dạy
ngươi kiếm pháp, thời gian này thân thể ngươi còn yếu, trước mắt không
cần sốt ruột“.

Lạc Trần hơi cúi người: “Vâng, sư phụ“.

Thì ra nam tử này là sư phụ của Lạc Trần, xem ra hắn đối xử với Lạc Trần
không tệ, vậy về sau cuộc sống của Lạc Trần cũng sẽ khá hơn nhiều, ta
cũng yên tâm phần nào.

Chỉ là ta không nghĩ tới sư phụ này không
có chỗ ở cố định, mới vừa dạy cho Lạc Trần được hai năm liền mang theo
hắn đến một nhà khác, mà thật vừa khéo, lại chính là nhà của Tương Tư,

Lúc này Tiết gia đã thăng quan, nhưng trong nhà vẫn chỉ có độc một đứa con
là Tương Tư, vì thế đối đãi với Lạc Trần như người trong nhà.

Tương Tư vẫn nhớ rõ Lạc Trần, mà nàng cũng rất thông minh, thấy tiểu công tử
đã sửa lại danh tính thì cũng không nhắc ra chuyện lúc trước. Còn Lạc

Trần dường như không nhận ra Tương Tư nữa.

Tuy vậy nhưng ta cũng
rất vui mừng, thế cũng tốt, ít nhất thì hai người đã ở chung dưới một
mái nhà, ta đỡ phải hiện thân trợ giúp.

Ta suy nghĩ tới cuộc sống sau này, Lạc Trần theo sư phụ hắn tạm thời sống tại nhà Tiết gia ở Lạc
Nguyên, mỗi ngày học sách và công phu.

Duy chỉ có một điều đáng
tiếc là Lạc Trần và Tương Tư cực ít khi đụng mặt. Tiết gia dạy dỗ Tương
Tư rất nghiêm, dù sao nàng cũng là thiên kim quý phủ, ngày thường toàn
là bị nhốt trong viện của mình hoặc là đi học tại học đường dành cho nữ
nhi ở vùng lân cận, bước ra khỏi cửa là cả nhà phải đi theo hoặc đi cùng các tiểu thư nhà khác. Mà Lạc Trần cũng thường tập luyện ở trong viện.

Cho nên Tương Tư và Lạc Trần gặp mặt còn khó nói gì đến nói chuyện mấy câu. Chuyện này thật khiến ta âu sầu. Dẫn đến hậu quả là có đêm ta hóa lại
hình người, ngồi xổm bên giường của Lạc Trần, thì bị hắn phát hiện ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận