Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Mưa rả rích, trời đất như hòa vào nhau, bên ngoài cửa sổ, ngọn núi xa xa càng trông rõ màu xanh trong sắc trời mờ mịt.

Kiến trúc cổ cao hai tầng đứng thẳng ba mặt, cùng cổng lớn tạo thành một
khối hình vuông, phía trên giếng giời là bầu trời xanh hình vuông, mưa
phùn Giang Nam cứ tí tách không ngừng, làm ướt một khoảng đá xanh rêu.

Lý Vi Nhiên khoảng nửa tháng trước đưa cô tới đây, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì về C. Tần Tang ở lại đây khá lâu.

Sắp đến ngày cưới, hôm qua anh đến. Đã lâu không gặp nên buổi tối anh cứ
quậy phá. Tờ mờ sáng cả hai mới ôm nhau ngủ, buổi sáng anh ra ngoài lo
chuyện đám cưới, Tần Tang ngủ tới chiều mới dậy, ăn bữa trưa đơn giản,
cả buổi chiều cô nằm trên ghế tựa trong phòng, cửa và cửa sổ đều mở, mưa réo rắt bên tai, sách trong tay, trà thơm để cạnh.

Ai từng đi
qua Giang Nam, ai đợi dung nhan như hoa sen nở trong mùa này. Tháng Tư
liễu xanh rờn đung đưa, trong thành phố nho nhỏ cô đơn này, có tiếng vó
ngựa lộc cộc. Người Tần Tang chờ đợi, là quý nhân của cô.

Lúc tối Lý Vi Nhiên trở về, gió mưa ướt người.


Người đàn ông tuấn tú mặc áo gió màu đậm, từ sắc đêm che dù đến, Tần Tang vừa đọc xong “Liêu trai chí dị”, nghe tiếng bước chân vang lên ngoài hành
lang, trong tích tắc anh vào, cô ngỡ thời gian đã chuyển dời cả ngàn
năm.

“Thấy chồng em đẹp trai chứ?”, Lý Vi Nhiên đùa, cởi áo
khoác và giày, nhảy lên giường chui vào chăn ôm lấy cô, “Bên ngoài lạnh
quá. Vợ ơi, anh không thích ở đây, ngày nào cũng ẩm ướt, gió và mưa đều
thổi xuyên vào trong xương… Còn nữa, sao không cho anh lắp máy điều
hòa?”.

Anh lại bắt đầu cằn nhằn, nhà đã mua rồi, thay mới tất cả, những thiết bị cần có cũng phải lắp chứ nhỉ?

Tần Tang biết anh sẽ không hiểu, nhưng cũng biết, cho dù anh không hiểu cũng sẽ nghe theo cô.

“Đi tắm đi”, cô gỡ tay anh ra.

Lý Vi Nhiên siết chặt cô, lồng ngực bắt đầu ấm nóng lên, anh chạy bên
ngoài cả ngày, bây giờ nằm lười biếng trong chăn, ôm vợ thơm phưng phức, không muốn nhúc nhích.

“Không đi. Nhà vệ sinh lạnh lắm, sẽ cảm mất”, anh dụi vào cổ cô, hôn hít.

Tần Tang vỗ vỗ mặt anh, “Không tắm thì không cho đụng em!”.

“Ừ, hôm nay không đụng. Để dành tinh thần cho buổi động phòng hoa chúc tối mai”.

Tần Tang biết lúc này mà quan tâm thì anh sẽ càng điên cuồng nên không nói
gì, chỉ cười và rúc vào lòng anh. Một lát sau, móng vuốt của anh vẫn
ngang ngược, nhưng động tác dần chậm lại, rồi hơi thở anh đều đều, ngủ
thiếp đi.

Vài giọt mưa lọt vào qua cửa sổ, ngọn nến trên bàn lay động, người Giang Nam đều thiết kế nhà như trong mộng. Tiếng mưa đều

đều, ôm người yêu say ngủ, Tần Tang cảm thấy chưa bao giờ có giây phút
này, có thể khiến cô yêu “cuộc sống” như lúc này.

Anh yêu, ngày mai em sẽ là vợ anh, em nguyện… nguyện cùng anh già đi…

Hôn lễ của Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly cũng cùng một ngày. Họ ở C, còn họ ở Giang Nam.

Tần Tống không thể đến tham dự hôn lễ của Tần Tang, nên cậu ta và Kỷ Nam
tham gia tiệc cưới của Trần Ngộ Bạch. Còn Dung Nham từ xa đến Giang Nam, thay mặt các anh em, đến dự tiệc cưới nho nhỏ của Lý Vi Nhiên và Tần
Tang.

Có lẽ mưa ngừng từ khuya hôm qua, gạch đá xanh trên đường
còn ẩm ướt, nhưng ánh nắng đã rạng rỡ, hôm nay lại là một ngày hiếm hoi
có nắng.

Nghĩ đến ảnh hưởng của vài chuyện trước đó mà hôn lễ
này rất đơn giản, những người đến đều là họ hàng thân thuộc. Diệp Thụ
mặc xường xám kiểu cổ thêu hoa, rất giống thiếu nữ thời xưa từ trong
tranh sơn thủy Giang Nam bước ra. Tần Uy khoác tay Vương Di trang điểm
tinh tế, ngang qua bà, mỗi người một nẻo.

Lý Vi Nhiên trước lễ

cưới chừng nửa tiếng đã chạy khắp nơi tìm máy ảnh. Dung Nham đi tìm giúp anh, vội vã đẩy cánh cổng nhà thờ khép hờ, muốn đi xuyên qua để đến
phòng nghỉ phía sau.

Ánh nắng từ trên tháp nhọn chiếu xuống,
trong veo. Cả nhà thờ chìm trong im lặng. Bên cạnh chiếc bàn lớn phía
trên cùng, một cô gái mặc áo phụ dâu màu trắng, trông không tới hai mươi tuổi, đang ngồi nghiêng trên ghế đàn dương cầm, mười ngón tay lặng lẽ
di chuyển không phát ra âm thanh trên phím đàn, đang luyện tập lại bản
nhạc lát nữa sẽ diễn tấu.

“Mộc Mộc!”, Lý Vi Nhiên từ sau lưng Dung Nham chạy tới, “Tang Tang để máy ảnh ở đâu, em có biết không?”.

Cô gái chăm chú nhìn ngón tay nhảy múa của mình, không quay lại, giọng nhỏ nhẹ đáp: “Không thấy…”

Giọng nói mềm mại lướt qua tim Dung Nham, tiếng đàn sau đó vang lên du dương.

Giang Nam hôm đó, khuynh đảo không chỉ một thành trì.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận