Biển Xanh Và Nắng Vàng

Vậy là một tháng nghỉ phép của Khánh Vân cứ nhẹ nhàng mà trôi qua, cô bây giờ lại đã trở lại với guồng quay công việc của mình ở sở cảnh sát. Mới sáng sớm, Khánh Vân đã phải giải quyết một đám nhóc đua xe gây mất trật tự nơi công cộng. Ngồi trước viên cảnh sát nghiêm khắc, mặt đứa nào đứa nấy xanh như tàu lá chuối, khác hẳn với vẻ háu thắng cách đây hai mươi phút.

- Gọi phụ huynh mấy đứa đến đây hoặc là chịu bị bắt giam?

Khánh Vân nói với tông giọng không thể nào đáng sợ hơn, ánh mắt như ngàn khối băng làm lũ trẻ phải run cầm cập. Thực sự cô đâu có muốn hù dọa con nít, nhưng phải cứng nhắc như vậy chúng nó mới chừa.

Sau gần một tiếng, vụ việc đã được giải quyết đâu vào đó. Lúc này mấy anh em đồng nghiệp xung quanh mới được thở phào nhẹ nhõm, Khánh Vân trong lúc nghiêm túc làm việc hoàn toàn khác hẳn với tính cách thường ngày. Cô ấy kiên định, đanh thép, nói một là một, hai là hai, nhiều khi cũng dọa cả đội thất kinh hồn vía. Nhưng một phần vì Khánh Vân là con gái, nên ai cũng cưng chiều cô ấy cả.

- Nhìn cái gì. Uống cà phê không? Em mời.

Ngữ điệu thay đổi bất thường, Minh Khoa đứng đó vừa bị Khánh Vân xoay cho hoa mắt chóng mặt.

- Gì tôi có nghe nhầm không? Bà bao á?

Quốc Lâm mắt chớp chớp, không tin vào tai mình.

- Người ta có tình yêu vào cái khác hẳn.

Tuấn Phong cười khà khà gấp tập hồ sơ lại, nghe nói dạo này cảnh sát Vân tâm tình rất vui vẻ.

- Các anh có uống không?

Cô lườm nguýt họ, đúng là mấy tên đàn ông miệng rộng.

- UỐNG CHỨ!

- Chào mọi người.


Mọi sự chú ý lúc này đều dồn về phía cửa chính của văn phòng, bọn họ đều bất ngờ rồi cười cười vì sự xuất hiện của một cô gái. Không biết có cơn gió lạ nào thổi ngang mà Kim Duyên hôm nay lại đích thân đến sở cảnh sát.

- Em~

Vừa trông thấy hình dáng thân thương, cô gái duy nhất của đội liền bật dậy như cái lò xò, chạy ào ra cửa.

- Mê gái!!!

Mấy ông con trai đồng loạt reo lên, gì mà thấy em yêu là thay đổi thái độ liền. Hứ, dại gái bỏ bạn.

- Em có mang bánh tới cho các anh đây.

Kim Duyên rời khỏi vòng tay Khánh Vân, đặt hai túi bánh lên trên cái bàn gần đó. Sáng nay có chút thời gian rảnh nên nàng quyết định đến thăm họ, sẵn tiện coi Khánh Vân đi làm lại có dòm ngó em nào không.

- Cảm ơn em nha, Khánh Vân cục tính như vậy mà có bạn gái dễ thương ghê.

Tuấn Phong vui vẻ phát bánh cho mọi người, còn không quên xỉa cho đồng nghiệp mình một câu.

- À thôi em đến bệnh viện đây, gặp lại mọi người sau.

Nàng chào bọn họ rồi quay ra ngoài, Khánh Vân cũng đi phía sau, trông theo cho đến khi nàng đã đi khuất, bệnh viện và sở cảnh sát cũng gần nhau thôi.

.

Tối hôm đó, trời bỗng đổ cơn mưa, đường phố bên ngoài hối hả dòng người cùng dòng xe tấp nập. Khánh Vân xong việc, cô lấy cái ô được bố trí sẵn ở sở cảnh sát rồi ra về.

Bỗng dưng có gì đó hối thúc cô không được về nhà ngay. Thế là Khánh Vân đi chưa được nửa đường đã quay đầu, tìm tới bệnh viện nơi nàng đang làm.

Đúng như trực giác mách bảo, Kim Duyên chưa về, nàng đang ngồi ở hàng ghế chờ trong sảnh lớn.

- Duyên, mình về thôi.

Cô bước tới, dịu dàng nắm lấy bàn tay đang dần lạnh buốt của nàng mà truyền hơi ấm.

Kim Duyên luôn xao xuyến bởi những hành động giản đơn mà ấm áp từ Khánh Vân, cô ấy chính là mẫu người yêu lý tưởng, nhưng chỉ dành cho mình nàng mà thôi. Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi cửa trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, ai cũng ước rằng mình sẽ có được mối tình ngọt ngào như vậy.

- Chị làm sao biết em còn ở bệnh viện mà tới đón vậy?

Cả hai đan tay vào nhau rải bước trên con đường mưa lất phất từng hạt, có cơn gió thổi qua làm Kim Duyên run người, càng nhích lại gần cô hơn.

- Vì chị có cái mũi rất thính, có thể đánh hơi được em đang ở đâu.

Khánh Vân nửa đùa nửa thật, do cái ô không đủ lớn để che hết cho hai người nên cô đã đẩy nó về phía nàng nhiều hơn để một bên vai áo mình ướt sũng.

Đi được một đoạn, lúc này cả hai bắt gặp hình ảnh hai bà cháu đang ngồi trú mưa dưới mái hiên của một cửa tiệm, thật ra nó chẳng che được bao nhiêu cả. Khánh Vân bỗng nhiên thấy xót trong lòng, cô quay sang nhìn nàng. Hiểu ý, Kim Duyên nhanh chóng kéo cô đi đến chỗ họ.

- Bà ơi, cầm lấy ô rồi dắt cháu về đi, ở đây lâu sẽ cảm lạnh đấy.


Khánh Vân mỉm cười đưa cái ô qua cho bà cụ.

- Rồi hai đứa thì sao?

Bà có hơi ngập ngừng không dám nhận.

- Bà yên tâm, tụi con còn trẻ mà, khỏe như trâu.

Cô lại bông đùa rồi đặt chiếc ô vào tay của bà, lúc này bà cụ mới nhận lấy còn nở nụ cười hiền hậu với cả hai.

Rồi cả hai bà cháu đã rời đi về hướng ngược lại, Khánh Vân cởi cái áo khoác da của mình đang mặc, che lên đầu mình và nàng. Kim Duyên tũm tĩm cười, nép sát vào người cô đi tiếp, trời mưa mà nàng vẫn thấy ấm quá. Mới lúc sáng Khánh Vân còn nổi quạu vì chiếc xe của mình giở chứng, báo hại cô phải đi bộ đến chỗ làm, nhưng giờ thì cô lại phải cảm ơn sự cố ấy để mình được một buổi tối lãng mạn thế này.

Một lát sau đã tới nhà nàng, mẹ nàng trông thấy đôi trẻ dắt nhau về, đứa nào đứa nấy ướt nhẹp thì liền sốt sắng chạy ra đón.

- Vào nhà mau mau.

Bà nhanh chóng mở cổng, hối thúc hai đứa nhỏ vào trong.

Nàng dắt cô lên phòng để thay quần áo, lúc nãy đột nhiên mưa trở nặng hạt, cô hoàn toàn chỉ che cho nàng mà để mình ướt như chuột lột. Thay xong quần áo, Khánh Vân kéo Kim Duyên ngồi lên giường rồi lấy cái máy sấy trên bàn, làm khô tóc cho nàng.

- Chị xoay lại đây.

Sau đó, Kim Duyên cũng lấy lại cái máy sấy từ tay Khánh Vân, dịu dàng chăm sóc cho cô.

Cộc cộc

- Dạ mẹ vào đi.

- Trà gừng nè, hai đứa uống đi kẻo mai cảm lạnh hết bây giờ.

Mẹ nàng vào phòng với hai ly trà nóng vừa mới pha, nhìn đôi trẻ, bà chợt nhớ về hồi thanh xuân của mình cũng từng dầm mưa vài lần, nhờ vậy mà mới quen được ba Kim Duyên.


- Dạ con cảm ơn dì.

Khánh Vân hôm nay thấy thật khác, không còn bị mẹ nàng hù dọa nữa rồi.

- Tối nay con ngủ lại đi Vân, mưa lớn như vậy không về được đâu.

- Dạ? Ngủ lại hả dì?

Cô hết sức bất ngờ trước lời đề nghị của mẹ nàng.

- Ừm, dù gì cũng là thân con gái, đi một mình vào buổi tối không tốt.

Bà nở nụ cười trìu mến với Khánh Vân, đi tới vỗ nhẹ lên vai cô. Với linh cảm của một người mẹ, bà hoàn toàn thấy được cô gái này thật sự thương con mình rất nhiều.

- Đúng rồi đó, chị ở lại đi.

Kim Duyên xoa xoa mặt cô nói, Khánh Vân cũng vâng lời mà gật nhẹ đầu.

- Khi nào đói thì xuống ăn cơm.

Nói xong, mẹ Kim Duyên rời khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai người trẻ yêu nhau.

Đợi cánh cửa đã khép lại, Khánh Vân mới hôn cái chóc lên môi nàng. Cô hôm nay thật hạnh phúc. Kim Duyên lại muốn hôn nhiều hơn nữa, thế là nàng đè cô xuống giường, môi chạm môi thật sâu. Khánh Vân ôm lấy gáy cô nàng bên trên mình, cánh môi hé ra để cho nàng mặc sức mút mát, ngấu nghiến lấy mình. Nàng hung hăng nút chặt môi dưới của cô tạo ra âm thanh chóc chóc vui tai. Hai chiếc lưỡi mềm dẻo vươn ra, chúng tìm thấy bạn mình mà không ngừng quấn quýt, chơi đùa. Khánh Vân ấn lưỡi mình vào sâu trong khoang miệng của người yêu, tinh nghịch luồng lách khắp nơi, cô còn nghe thấy âm thanh ư ử nho nhỏ từ nàng phát ra.

Đến khi buồng phổi gần cạn kiệt oxi, cô và nàng mới ngừng hôn, nhưng vẫn ôm nhau thật chặt. Kim Duyên nằm qua một bên, gác đầu lên cánh tay cô mà thủ thỉ:

- Em yêu chị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận