Biển Xanh Và Nắng Vàng

Những tháng ngày sau đó, hai họ người phải nói là có cuộc sống vô cùng viên mãn. Chỉ có điều rằng sau khi kết hôn được mấy tháng, Khánh Vân mới biết thật ra vợ của mình không có hiền như cô nghĩ.

Nhân gian có câu "Ớt nào là ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng". Ờ thì đấy, Nguyễn Trần Khánh Vân vốn hiểu rất rõ máu ghen của vợ yêu khủng khiếp đến thế nào, ấy vậy mà vẫn vô tư với mấy em ở trường học. Được lắm! Nguyễn Huỳnh Kim Duyên nàng không dạy cho tên chồng đào hoa đó một bài học thì đem tên của nàng viết ngược lại đi.

4 giờ 30 chiều, Khánh Vân sau khi xong công việc ở sở cảnh sát liền ngay lập tức trở về nhà, dọc đường còn mua một ly trà sữa nhằm mục đích dỗ ngọt vợ yêu ở nhà. Mấy hôm nay nàng ấy có thèm ngó ngàng gì đến cô đâu, thiệt là buồn muốn chết. Chuyện là vài hôm trước, Khánh Vân được một trường cấp ba mời về tham dự chương trình hướng dẫn phòng tránh tệ nạn xã hội cho các em học sinh, mà mọi người biết rồi đó, cảnh sát Vân vốn có sắc đẹp rất mê người mà nên mấy em nam sinh lẫn nữ sinh đều mê cô như điếu đổ.

Mà Khánh Vân đâu có làm gì sai đâu, cô chỉ chụp vài tấm hình với mấy em nữ sinh thôi mà... ừ thì có hơi gần gũi một chút, nhưng cô thề là họ cố tình ôm cô chứ cô không có muốn. Không lẽ hất tay mấy em ra thì kì, nên cô phải cắn răng cam chịu mà thôi.

Thế là vợ yêu suốt bốn hôm liền mặt nặng mày nhẹ với cô, ngày nào Khánh Vân cũng toàn phải ăn mì gói, tối thì bị đá ra sofa ngủ. Đến ngày hôm nay, Khánh Vân thực sự chịu không nổi nữa rồi, cô muốn ôm vợ ngủ à, cũng ngán mì gói lắm rồi. Đáng lẽ cô có thể tự nấu hoặc ăn ở ngoài, nhưng làm vậy nàng sẽ nói là cô chê đồ nàng nấu rồi cái gì đó mà "chán cơm thèm phở". Trời đất, vợ ở nhà ngon lành muốn chết, có ngu mới chán á.

Kim Duyên ngồi ở chiếc ghế trong sân vườn, mắt trông thấy chiếc moto màu đỏ láng cóng dừng trước cổng nhà nhưng vẫn điềm nhiên đọc sách, không một chút cử động. Khánh Vân mở cửa, dắt xe vào trong, sau đó chạy vèo tới chỗ nàng đang ngồi, mặt sáng rỡ chìa ly trà sữa ra. Ánh mắt Kim Duyên vẫn ở yên trên trang sách, hoàn toàn coi chồng mình như vô hình.

- Vợ à~ em để ý đến chị chút đi.

Khánh Vân đặt ly nước lên bàn, kéo cái ghế ngồi kế bên nàng, dùng ánh mắt đáng thương nhất để mong cầu sự chú ý.

Nhưng không, Kim Duyên gấp quyển sách lại rồi từ tốn đứng dậy, không nói không rằng đi thẳng vào trong. Bỏ lại một Khánh Vân ngơ ngác nhìn theo, lòng đau như cắt. Sao lại có thể vô tình vậy chứ?

.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Khánh Vân bụng đã đói cồn cào, lon ton chạy xuống bếp khi ngửi thấy có mùi thức ăn thơm phức. Tạ ơn trời! Sau mấy ngày chiến đấu với mấy gói mì tôm chán ngắt, cô cuối cùng đã tìm lại được sự sống.

- Vợ yêu~ em nấu gì cho Vân ăn đó?


Hai chân Khánh Vân thoăn thoát chạy đến chỗ người con gái đang nêm nếm gì đó ở bếp, hai tay vòng qua ôm eo nàng, dụi mũi vào hõm cổ thơm tho hít một hơi thật sâu.

- Tránh ra chỗ khác.

Kim Duyên lạnh lùng xua đuổi, tay đánh đánh Khánh Vân mấy cái nhưng cô ấy nhất quyết không buông.

- Chồng xin lỗi mà.

Vòng tay càng siết chặt eo nàng, cô cọ cọ mái đầu lên vai nàng bắt đầu nũng nịu.

Mặc kệ, nàng cóc thèm quan tâm. Kim Duyên tắt bếp, nhấc cái nồi thịt kho tiêu xuống rồi khó khăn di chuyển đến tủ lạnh. Trên lưng còn vất vả vác theo con thằn lằn Khánh Vân, thật nặng nề.

Cơm nước nấu xong, Khánh Vân mới chịu buông tay ra để giúp nàng dọn chén đũa. Kim Duyên ngồi xuống ghế, từ nãy giờ vẫn không thèm mở miệng nói với cô một câu, Khánh Vân ngồi đối diện nhìn gương mặt lạnh hơn tảng băng của vợ mà rùng mình mấy lần.

- Bà xã, đừng có lơ chị nữa mà.

Khánh Vân bĩu môi đáng thương, gắp vào chén nàng một miếng thịt.

- Lo ăn.

Vẫn cái ánh mắt lạnh lùng đó và tông giọng trầm lắng đến đáng sợ, Khánh Vân không dám mở miệng thêm một lời nào nữa.

Suốt bữa ăn, cả hai đều im lặng, không khí ngột ngạt khiến Khánh Vân thực sự bức rức. Ăn xong, cô tự biết thân biết phận thu dọn bàn ăn rồi đi rửa chén, chứ thử không làm, vợ yêu đá cho một cái cắm đầu liền.


Làm xong nhiệm vụ, Khánh Vân lon ton xách túi quýt lên phòng khách, ngồi xuống kế bên vợ. Nàng dán mắt vào chương trình biểu diễn thời trang trên TV, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của chồng. Khánh Vân trề môi, mấy cô chân dài đó thì có gì mà mê chứ, mê chồng em đi nè.

- Vợ em ăn đi.

Bóc sạch vỏ quýt xong cô đưa đến cho nàng. Kim Duyên cũng chẳng từ chối, cầm lấy mà ăn ngon lành, có người phục vụ tận nơi, ngu dại gì mà không nhận.

Thấy vợ yêu hôm nay đã chịu để ý đến mình một chút, trong lòng Khánh Vân vô cùng vui vẻ mà chăm chỉ bóc từng quả quýt cho nàng. Cô bóc bao nhiêu thì nàng ăn hết bấy nhiêu, rốt cuộc mình thì chẳng bỏ vào miệng được một múi nào. Thôi kệ, dỗ vợ hết giận trước rồi tính sau.

.

Nguyên cả buổi tối hôm đó, Khánh Vân nhất quyết phải dỗ vợ cho bằng được chứ cứ như vậy hoài, cô sống sao nổi. Hễ Kim Duyên đi tới đâu, cô đều lẽo đẽo theo sau, miệng ríu rít nói xin lỗi rồi nài nỉ đủ điều, mà nàng ấy vẫn trơ ra như cục đá ấy. Ghét ghê!

Đến khi nàng vào phòng ngủ, Khánh Vân liền nhanh chân chạy theo trước khi bị nhốt ở ngoài. Kim Duyên ở trên giường cố gắng nhắm mắt ngủ, mặc kệ chồng mình cứ lải nhải kế bên. Thật là muốn đấm cho vài phát ghê, ồn ào.

- Chị có im đi được không?

Kim Duyên mở to hai mắt, nàng cáu gắt nhìn qua Khánh Vân làm cô ấy phải cúi đầu rụt cổ như con rùa sợ sệt.

- Vợ~

Nhưng mà cái tên cảnh sát này dai như đĩa ấy, bàn tay vẫn chung thủy nắm vạt áo nàng mà kéo kéo.

- Nhích lại đây.


Cuối cùng Kim Duyên cũng chịu hạ giọng xuống, hai chân mày thả lỏng ra, gọi cô lại gần mình.

Chỉ chờ có thế, Khánh Vân liền hớn hở giở cái mền lên chui tọt vào trong, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Kim Duyên vuốt vuốt tóc cô, đúng là không thể giận lâu thật lâu được mà, ai mượn Khánh Vân yêu nàng quá làm chi.

- Vợ, chị xin lỗi, chị chỉ yêu một mình em, chị thề là chưa từng để mắt đến bất cứ một cô nào hết á, em đừng bơ chị nữa mà.

Khánh Vân vùi mặt vào mái tóc thơm tho của nàng, hết sức chân thành mà nói ra. Ở bên nhau lâu như vậy, Khánh Vân yêu nàng ngày một nhiều hơn, trái tim cô cũng chật chỗ mất tiêu, hơi đâu mà để tâm đến ai khác chứ. Với lại vợ cô đẹp như vậy nè, đáng yêu như vậy nè, giỏi giang như vậy nè, còn thật là thơm nữa, làm cô chỉ muốn quấn lấy nàng mãi thôi.

- Biết rồi, đồ ngốc.

Nàng mỉm cười vùi vào lòng chồng yêu như một con mèo nhỏ, thú thật là mấy ngày qua nàng ngủ đâu có ngon, thiếu vòng tay Khánh Vân thật là trống vắng chết đi được.

- Vậy sao giận người ta, có biết là chồng em buồn lắm không hả?

Khánh Vân uất ức, vòng tay càng ôm chặt lấy nàng, cô sẽ không buông đâu, có chết cũng không buông.

- Ai mượn chị đào hoa quá làm chi.

Nói xong, Kim Duyên vỗ vỗ lên gò mà của cô ấy ra vẻ trách móc, nàng ích kỷ muốn con người này chỉ thuộc về mình mãi mãi thôi, cho nên rất sợ chồng yêu vì bị ong bướm cám dỗ mà rời xa nàng mất.

- Chị chỉ yêu em.

Khánh Vân bật cười vì sự ngốc nghếch của vợ, sau đó lật Kim Duyên lên nằm trên người mình, nhẹ nhàng để đầu nàng tựa lên ngực mình, một tay mền mại xoa vuốt tóc nàng dỗ ngọt, tay còn lại cưng nựng cái má đáng yêu ấy.

Ừ đúng, Khánh Vân chỉ được yêu mỗi một mình Kim Duyên mà thôi.

Nàng nhoẻn miệng cười rạng rỡ, Kim Duyên ngóc đầu dậy, môi hôn nhẹ nhàng lên má chồng một cái.


Khánh Vân từ nãy giờ bị mùi hương quyến rũ trên cơ thể nàng làm cho rạo rực hết trong người. Bàn tay bắt đầu hư hỏng luồng vào trong váy ngủ mỏng manh, xoa nhẹ lên bờ mông căng tràn sức sống, sao lại mềm mại đến thế chứ. Hơi thở của Kim Duyên dần trở nên rối loạn khi ngón tay xấu xa kia chạm đến đáy quần lót của mình miết nhẹ lên khe hẹp nóng ẩm bên trong. Khánh Vân thật biết cách kích tình nàng, chưa gì đã bị cô ấy làm cho ướt nhem rồi, thật xấu hổ.

- Vợ à~ hôm nay em phải đền bù hết cho chị.

Thả chất giọng trầm khàn vào tai nàng, vừa nói, ngón tay cô ấn mạnh một cái làm cho nàng giật bắn cả mình, cơ thể run bần bật như có dòng điện chạy ngang.

Nghe đến đấy, mặt Kim Duyên bỗng chốc xanh rờn, giẫy giụa muốn thoát khỏi vòng tay rắn rỏi của cô ấy. Nhưng xin lỗi em, Khánh Vân với mười năm kinh nghiệm đã thuần thục mọi tư thế bắt giữ tội phạm rồi, vả lại, "con mồi" hôm nay thật béo bở, chả dại gì mà cô ấy buông tha đâu.

- Tha cho em đi mà, mốt em không dám giận chồng nữa... Á!

Vừa dứt lời, ngón tay đó đã thành công đi vào bên trong, chạm đến từng điểm nhạy cảm làm nàng phải hét lên.

- Chị yêu em.

- Ưm~ em cũng yêu chị... nhẹ thôi~

Đêm nay Khánh Vân sẽ trả đủ cả, chắc chắn ngày mai Kim Duyên sẽ không đứng dậy nổi cho mà xem. Thôi kệ, cô sẽ xin nghỉ một ngày để chăm vợ cũng được.

............

~ Kết ~

Và thế là chiếc fanfic ngẫu hứng đầu tay của mình về Vân Duyên phải kết thúc tại đây thôi. Thật ra lúc viết truyện này mình không hề vạch ra cốt truyện gì cả, nghĩ tới đâu thì viết tới đó thôi cho nên nó cũng còn thiếu sót nhiều. Nhưng dù sao cũng cảm ơn mọi người người rất nhiều trong thời gian vừa qua.

Mình sẽ trở trở lại sớm thôi, có thể là cuối tuần sau, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình. 🤗
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận