Biển Xanh Và Nắng Vàng

Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã gần hai năm yêu nhau của cô và nàng rồi. Ba tháng trước, Kim Duyên đã đồng ý dọn qua nhà sống chung với cô, em trai nàng đã hoàn thành khóa du học và trở về vừa đi làm vừa giúp chị gái chăm sóc ba mẹ. Khánh Vân cảm thấy mình ngày càng già đi, còn em người yêu vẫn cứ vô tư như tuổi mười tám ấy.

Không được! Trước khi trở thành bà cô già nua, nhất định phải làm một cái gì đó để đánh dấu bước ngoặt cuộc đời mình.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Khánh Vân đã nảy ra được một ý. Chuyện này nhất định phải thành công, cô tin tưởng vào bản thân mình. Nhưng trước hết, phải huy động lực lượng mới được.

.

- Mua cái gì mà mua dữ vậy bà nội?

Cái kiểu phàn nàn này còn ai khác ngoài cô em họ Hương Ly. Mà cũng đúng thôi, tự nhiên có ngày chủ nhật để được ngủ nướng lại bị bà chị nắm đầu đi mua sắm, không quạu mới lạ á.

- Cưng thấy màu này được không?

Khánh Vân hí hửng chọn mấy cái nến rồi đưa cho em coi.

- Màu hồng sến quá.

Vậy mà Hương Ly không có chịu, liền lắc đầu. Nghĩ sao vậy trời, già rồi chứ có còn trẻ trâu đâu mà quất cái màu nhố nhăng đó.

- Còn cái này?

- Mắc gì mua con heo?

- Cái này?

- Dẹp đi.


- Còn...

- Thôi để em chọn cho.

Hương Ly đến bất lực với con mắt thẩm mĩ của người chị yêu dấu, truyền cái túi đồ qua cho cô ấy rồi đích thân mình ra tay giúp đỡ.

Được một lát, Hương Ly ưng ý được mấy lọ nến màu xanh lam nhạt, còn thêm vài lọ tím và trắng. Coi bộ được hơn mấy cái màu xanh, đỏ, hồng, vàng chói mắt của Khánh Vân ban nãy.

- Cảm ơn cục cưng nhiều~

Đột nhiên Khánh Vân ôm lấy em, nựng nựng má em còn dùng cái giọng nhão nhẹt hơn cả canh khoai mỡ nữa chứ. Ớn!

- Nổi cả da gà, giờ về được chưa?

Hương Ly nhìn lên đồng hồ đeo tay của mình, lượn lờ với chị gái cũng hai tiếng hơn rồi chứ ít.

- Chưa, đi mua hoa với chị.

Khánh Vân nở nụ cười hết sức là thân thiện với đứa em nhỏ, sau đó dứt khoát kéo em đi ra tính tiền để còn ghé chỗ khác nữa chứ.

.

Không chỉ có một mình Hương Ly mới phải chịu khổ đâu, mà cả anh Minh Khoa và Quốc Lâm cũng bị mất một ngày nghỉ. Bình minh vừa lên, còn chưa sáu giờ sáng, Khánh Vân đã phóng xe cái vèo qua nhà mỗi người và quăng cho bịch bong bóng "nhờ" thổi giúp, còn dặn dò phải đủ số lượng nữa chứ.

Chưa đâu chưa đâu, mấy anh em còn lại cũng phải "có phước cùng hưởng có họa cùng chia" mới được...


- Tự nhiên đùng cái kêu lên danh sách món ăn, Khánh Vân nó thích ăn gì?

Tuấn Phong vò đầu bức tóc, lướt lướt muốn trầy màn hình điện thoại mà chẳng chọn được món gì ưng ý.

- Em nhớ chị ấy bảo là chọn món chị Duyên thích mà?

Kế bên là người em Tuấn Hạo cũng đang căng não cùng ông anh mình.

- Hả? Vậy Kim Duyên thích ăn cái gì?

Cứu!!!

.

Sau khi gần như là chuẩn bị đủ những thứ cần thiết cho kế hoạch lớn nhất của cuộc đời mình, Khánh Vân cùng Hương Ly mới ôm hết đồ đạc đã mua qua nhà một người chị rất quan trọng.

Bác sĩ Hoàng Yến vừa mở cửa ra, mắt liền trợn tròn khi thấy hai gương mặt "thánh thiện" đang cười lấy lòng mình. Định đóng cửa tiễn khách thì cô cảnh sát đã nhanh chân phóng vào trong, ôm mấy cái túi để lên ghế sofa, tự tiện như là nhà của mình vậy đó. Ủa đâu ra?!

- Làm cái gì đây?

Hoàng Yến đảo mắt xung quanh hai người kia, đồ đạc thì lỉnh khỉnh bày đầy ra bộ bàn ghế.

- Chị cho em để nhờ mấy thứ này đi nha, em sẽ trả chị một tuần ăn sáng.


Mắt Khánh Vân long lanh lên, hai tay xoa xoa vào nhau làm vẻ khẩn thiết mong người chị sẽ rủ lòng thương.

- Nhưng mấy thứ này để làm gì?

- Để em cưới vợ đó chị, chị giúp em nha.

Khánh Vân cười hì hì, công cuộc lần này thành công, cô nhất định sẽ ghi ơn mọi người mãi mãi.

- Được rồi, cố lên.

Hoàng Yến phì cười, vỗ vai động viên con người đang tha thiết kia. Tưởng gì chứ chuyện hạnh phúc đôi trẻ là chị Yến chịu liền à. Mà sao khổ ghê, ế mà cứ bị ép phải vướn vào mấy cặp yêu đương hoài.

.

Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm, Khánh Vân liền vọt ra ngoài sân để gọi điện cho anh em chiến hữu của mình bàn bạc một vài chuyện. Đến khi Kim Duyên bước ra thì cô lại vội tắt điện thoại đi, nàng hỏi nhưng cô chỉ cười rồi chạy vào trong.

Kim Duyên nhíu mày nhìn bóng lưng ấy đã khuất sau cầu thang, gì mà cứ bí mật. Từ hôm qua đến giờ, Khánh Vân cứ bấm điện thoại rồi cười một mình như bị khùng ấy. Thấy người ta lại gần cái vội tắt đi rồi bảo không có gì. Không ổn một tí nào hết, có khi nào Khánh Vân đang lén lút với em nào không? A lại nghĩ bậy rồi, cô ấy cưng nàng như trứng vậy mà. Không có đâu.

Dọn dẹp xong ở dưới bếp, Kim Duyên vào phòng ngủ của cả hai, người kia vừa nghe tiếng mở cửa liền vội đóng tủ rồi khóa lại. Nàng biết có hỏi cũng như mọi lần nên không thèm quan tâm nữa mà nằm xuống giường, định đi ngủ sớm.

Khánh Vân lúc này đi tắt đèn rồi cũng chui vào chăn, vòng tay ôm lấy cô nàng đang quay lưng về phía mình. Cô cười rồi chồm qua hôn lên má em yêu, làm sao mà Khánh Vân này không biết nàng đang ấm ức trong lòng chứ, nhưng mà cô sẽ giả vờ ngó lơ tiếp. Em ráng chờ xíu nữa thôi nha!

- Em quay qua đây nào.

Ngón tay cô chọt chọt vào eo nàng, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích.

Ây em bé dỗi rồi. Khánh Vân chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi kéo nàng sát vào mình ôm chặt. Gương mặt vùi vào cần cổ thơm tho mà hít ngửi, không phải mùi nước hoa hay sữa tắm, Khánh Vân yêu chính mùi hương đặc trưng từ cơ thể nàng.

- Chị yêu em.


Khánh Vân nắm bàn tay của nàng mà nâng niu như bảo vật, đôi môi thủ thỉ lời yêu thương ở phía sau.

Kim Duyên rốt cuộc chịu nở nụ cười rồi từ từ xoay người lại, vùi đầu vào bờ ngực ấm áp của cô ấy cọ tới cọ lui. Hành động đáng yêu như con mèo nhỏ của nàng làm Khánh Vân không che giấu nổi nụ cười mãn nguyện, bàn tay thon thả len vào mái tóc đen mượt nhẹ nhàng xoa vuốt.

Từng cái vuốt ve dịu dàng của Khánh Vân dần dần khiến nàng dễ chịu, rồi hai hàng mi cũng rũ xuống. Kim Duyên lúc này đã vô cùng ngoan ngoãn, nằm trong lòng Khánh Vân êm ái chìm vào giấc mộng đẹp.

.

Sáng hôm sau thức dậy, Kim Duyên cảm thấy trên người mình nặng nề bất thường, nàng đã mơ bị khủng long đè nên mới giật mình mất ngủ. Mở mắt ra mới biết hóa ra không phải khủng long mà là cái đầu của chị người yêu đặt trên ngực mình, cả người đều bị tay chân cô ấy quấn chặt. Nàng cố gắng gỡ người kia ra nhưng bất thành, cứ như là dán keo vậy đó.

- Chị Vân, dậy.

Tay nàng đập đập vào gương mặt đang ụp vào giữa hai cái bánh bao của mình mà ngủ say sưa, thật biến thái.

- Ưm Duyên~ nay chị đi làm buổi chiều mà em.

Khánh Vân đã tỉnh nhưng cứng đầu không chịu thả ra, mũi còn hít hít mùi hương của em yêu vào đầy buồng phổi, thơm quá đi mất.

- Nhưng em đi làm buổi sáng.

Kim Duyên réo lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi con bạch tuột kia, còn Khánh Vân thì càng bám chặt lấy nàng nhất quyết không chịu buông.

Giằng co một hồi, cuối cùng Khánh Vân cũng chịu luyến tiếc buông tha cho nàng. Hai mắt Kim Duyên liếc cô một cái muốn cháy da mặt, đúng là cái đồ khùng điên Nguyễn Trần Khánh Vân mà.

Đột nhiên Khánh Vân bây giờ mới chợt nhớ ra hôm nay còn rất nhiều việc để làm, cô choàng tỉnh hẳn rồi ôm lấy nàng bế vào phòng tắm. Em người yêu của cô đột ngột bị bưng đi, miệng la í ới đòi thả nhưng làm gì có chuyện dễ ăn đến vậy.

Thế là bên trong phòng tắm lâu lâu lại phát ra tiếng Kim Duyên la mắng vì bị ai kia sờ soạng lung tung. Lúc nào cũng vậy, để Khánh Vân tắm giúp là một sai lầm to lớn, bởi vì ngoài chuyện tắm ra cô ấy còn tặng kèm thêm "dịch vụ" nữa.

Một buổi sáng nhẹ nhàng trôi qua...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận