Biển Xanh Và Nắng Vàng

Cô và nàng ngồi cạnh nhau trên bãi cát vàng khi hoàng hôn đã buông xuống. Không nói gì, Khánh Vân vòng tay ôm eo nàng, ánh mắt hướng ra mặt biển sóng sánh những giọt sáng màu vàng cam. Thời khắc này yên bình quá, cô như muốn thời gian trôi chậm lại một chút.

Kim Duyên ngã đầu vào vai cô, phải chi hôm nào cũng được ngồi cạnh nhau thế này. Tay Khánh Vân vuốt nhẹ mái tóc nàng, hai ánh mắt chạm nhau, không biết vì sao hai đôi môi lại đồng thời cười lên.

- Chị có cái này cho em, đưa tay ra đi.

Một chiếc lắc bạc được Khánh Vân lấy ra từ trong túi áo. Cô nâng bàn tay xinh đẹp của nàng lên, cẩn thận đeo vào rồi hôn lên một cái.

- Đẹp quá.

Nàng hạnh phúc ngắm nghía món quà, nó thật sự rất hợp với nàng, còn có một hình trái tim nhỏ được tỉ mỉ khắc lên chữ "Duyên" nữa. Khánh Vân hôm nay sến quá là sến.

- Em phải giữ kỹ đó, mất là chị giận.

Nói xong, cô cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào ấy.

- À chị nè, sao em không nghe chị nhắc gì về ba mẹ hết vậy?

Dứt khỏi cái hôn, Kim Duyên tò mò hỏi. Từ khi cả hai chính thức hẹn hò, nàng chưa một lần nghe cô nhắc đến gia đình mình, có lẽ là do Khánh Vân kín tiếng quá.

- Họ đang ở Sài Gòn, khi nào có dịp chị sẽ đưa em đi thăm ba mẹ ha.


Khánh Vân cũng nhiều lần muốn ra mắt nàng với gia đình lắm chứ, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Do tính chất công việc của cả hai rất khó để sắp xếp, không phải cứ nói đi là đi được liền.

.

- Khánh Vân!

Tối hôm đó, Khánh Vân đang chăm chút cho vườn hoa của mình thì bỗng một tiếng gọi làm cô bỏ dở công việc.

Nụ cười đang nở trên đôi môi phút chốc tan biến. Người phụ nữ trước mặt làm cho Khánh Vân dừng mọi hoạt động, cô đứng đơ như pho tượng đá.

Quen thuộc lắm, môi Khánh Vân khẽ mím lại, trái tim cô đập nhanh bất thường. Tâm trạng rối bời, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng cất giọng:

- An Chi.

Người đó mỉm cười thật dịu dàng, bàn tay buông cả cái vali cho nó rơi xuống đất, chạy đến ôm lấy Khánh Vân.

Cô ban đầu có hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng cười nhẹ, tay vỗ nhẹ vai người kia. Hai người ôm nhau được một lúc cũng buông ra, Khánh Vân giúp chị đem đồ đạc vào trong nhà.

- Sao chị tìm được em?

Khánh Vân đặt ly nước cam xuống bàn, cô đã rời xa nơi ấy được bốn năm rồi mà chị vẫn có thể tìm tới, hay thật.

- Chị hỏi mẹ em, cũng phải mất mấy ngày chị mới tìm ra nhà của em.

Nghe câu trả lời, Khánh Vân cũng chỉ gật đầu, nhưng trong ánh mắt có gì đó rất khó nói. Rồi cô và chị đều im lặng, vì có quá nhiều chuyện muốn nói, nhưng cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Ánh mắt Khánh Vân dán lên người phụ nữ đối diện một hồi lâu. Người cô từng yêu rất sâu đậm, thuở ấy Khánh Vân còn là một cô sinh viên, chị là trợ giảng cho giáo sư ở lớp cô. Rồi mối tình sáu năm tan vỡ, chị đi nước ngoài, cô cũng chẳng tha thiết gì mảnh đất Sài Gòn ấy nữa.

Đã tưởng chị sẽ không bao giờ quay lại... nhưng tại sao? Tại sao lại là lúc này? Thật không đúng, cô rõ ràng đang yêu Kim Duyên kia mà. Cảm xúc với chị lúc này là thế nào chứ? Mong nó chỉ là nỗi nhớ nhất thời mà thôi.

.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Khánh Vân ghé nhà Kim Duyên để chở nàng đi ăn sáng, sau đó là đến chỗ làm. Ngồi phía sau xe Khánh Vân, Kim Duyên hai tay ôm eo cô, tựa vào tấm phía trước, không to lớn nhưng thật vững chãi. Khánh Vân mỉm cười vui sướng, cô xoa nhẹ bàn tay đang đặt lên eo mình. nhưng rồi lại thở dài, cô thật sợ khoảnh khắc này sẽ không kéo dài được mãi.

Đến tiệm phở yêu thích của nàng, cô gọi món cho cả hai nhưng lại không thể ăn ngon như mọi ngày. An Chi muốn ở lại nhà cô trong khoảng thời gian công tác kéo dài một tháng. Tần suất gặp nhau thường xuyên như thế, Khánh Vân sẽ điên mất.


- Chị bị sao vậy? Không khỏe chỗ nào hả?

Thấy người yêu cứ thừ cái mặt ra mà không ăn, Kim Duyên rất lo mà hỏi.

- À không sao, do hôm qua chị khó ngủ.

Khánh Vân vội tìm đại cái lý do nào đó để trấn an nàng, nhưng đúng là đêm qua cô đã thức rất khuya.

- Sao lại khó ngủ, bệnh hay sao?

Bản năng bác sĩ của Kim Duyên lúc này trỗi dậy, nàng chồm người về phía đối diện, tay xoa xoa mặt Khánh Vân xem xét một lúc lâu.

- Bé đừng lo, chị chỉ nghĩ về mấy vụ án gần đây nên hơi mệt thôi.

Cô hôn lên tay nàng rồi cười một cái cho cục bột kia yên tâm. Chán quá, cô không đủ dũng khí để nói chuyện đó cho nàng biết.

- Làm gì thì làm, phải giữ sức khỏe đó.

Kim Duyên vỗ vỗ lên hai má cô mà nghiêm nghị căn dặn, nàng không muốn sắp tới lại thấy cái người cao kiều này nằm một đống trên giường bệnh nữa đâu.

.

Hôm nay, Kim Duyên trực đêm ở bệnh viện nên Khánh Vân quyết định về sớm một chút để nấu gì đó mang vào cho nàng. Không quá lâu để cô chọn nấu món gì vì bé cưng rất dễ ăn. Đang tập trung nấu món súp gà, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, Khánh Vân hoàn toàn biết đó là ai. Không phản ứng gay gắt, nhưng cô cũng nhẹ nhàng gỡ bàn tay ấy ra.

- Khánh Vân thật giỏi, em biết nấu ăn rồi.


An Chi có hơi gượng gạo liền tìm cái gì đó nói để lảng đi, có lẽ xa nhau lâu nên cô ấy không kịp quen lại với những hành động thân mật khi xưa.

- Em sống một mình mà, phải tập tự lập thôi.

Khánh Vân trả lời qua loa rồi tiếp tục chú tâm vào công việc của mình. Hiện tại cô không dám đối mặt với chị ấy, cô sợ đủ thứ điều, cô muốn trốn tránh. Khánh Vân không kể chị nghe về Kim Duyên, cô muốn chọn một thời điểm thích hợp hơn.

- Khánh Vân có muốn cùng chị trở về Sài Gòn không? Hai bác cũng nhớ em lắm.

Đáp lại chị chỉ là sự im lặng từ Khánh Vân, ánh mắt cô trĩu xuống, hơi thở dần nặng nhọc hơn. Có lẽ như An Chi kiên quyết muốn cô trở về bên mình, đêm qua chị nói chị còn yêu, Khánh Vân cũng chỉ im lặng.

Ngày gặp lại cứ như là quen lần thứ hai, Khánh Vân nghe chị kể tất cả những chuyện từ lúc họ chia tay đến giờ. Năm ấy, hai người yêu nhau nhưng ba mẹ An Chi một mực ngăn cản, chị ấy quyết định ra nước ngoài, cố gắng ổn định sự nghiệp để tìm cơ hội được gia đình chấp nhận. Rồi chị lại sợ mình không thể trở về nên mới chia tay Khánh Vân và tự hứa sẽ cố gắng hết sức vì người yêu bé nhỏ của mình.

Hai tay Khánh Vân chống lên bệ bếp để tránh mình bị ngã sau khi An Chi đã rời đi. Khóe mắt cô lúc này cay xè, răng cắn chặt ngăn không cho bản thân mình khóc. Chị nào có biết rằng sau khi chia tay, cô đã sống khổ sở thế nào, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, đến mức cô muốn chết đi để không nhớ đến chị nữa.

Nhưng tại sao chị lại quay về ngay lúc này?

Khánh Vân ngồi gục xuống sàn, cô biết mình chưa từng quên đi chị, chẳng qua là thời gian khiến cho tình cảm ấy dần bị chôn lấp đi thôi. Khi chị trở về, ngọn lửa nhen nhóm trong tim cô như có một can dầu đổ vào, nó lại sắp bùng lên rồi.

Khó thở quá! Khánh Vân không muốn chị lại xa cô lần nữa, nhưng cô sợ mình làm tổn thương Kim Duyên. Nàng ấy không có lỗi. Cô ích kỷ. Cô thật tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận