Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công


Editor: Nha Đam
Đang nói chuyện thì xung quanh đột nhiên im lặng, Ôn Ngọc Thư nhìn lên và thấy một người phụ nữ duyên dáng và sang trọng trong bộ lễ phục Trung Hoa dẫn đầu một nhóm hầu gái mênh mông cuồn cuộn bước vào đình viện.

Người này chắc là Trưởng công chúa điện hạ.

Bà trời sinh xinh đẹp, dung mạo đoan trang như thiếu nữ mười tám, lời nói và cử chỉ đều tao nhã cao quý, thể hiện sự uy nghiêm của hoàng gia.

Không hiểu sao khi nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng cô lại dâng trào cảm xúc muốn lao vào ôm chầm lấy bà mà khóc.

Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, cứ như thể mình đã từng trải qua, nhưng không thể biết được đây là tư vị gì.

Cô cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, vội vàng cúi đầu không dám nhìn xem.

Bên cạnh dần dần truyền đến thanh âm hành lễ Trưởng công chúa, giọng nói càng ngày càng gần, chậm rãi dừng ở bên cạnh cô.


Trong nháy mắt, dường như không khí đang ngưng đọng.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nữ nhân tôn quý đứng trước mặt mình, vừa cười vừa khóc, đang nhìn cô một cách âu yếm.

Nói không căng thẳng là sai, Ôn Ngọc Thư cảm thấy hô hấp đều sắp ngừng lại.

Cô thực sự không biết tại sao Trưởng công chúa lại nhìn cô với vẻ mặt như vậy, như thể cô là một hậu bối mà bà yêu quý.

Nhưng trong lòng cô không hề chán ghét, ngược lại còn có một sự phấn khích và vui sướng khó tả.

Cô có thể chắc chắn rằng trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy Trưởng công chúa điện hạ, nhưng tại sao cô lại có một cảm giác kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ nguyên chủ của thân thể này có quan hệ gì với Trưởng công chúa điện hạ à?
Ôn Ngọc Thư ngây người nhìn Trưởng công chúa, ngơ ngác chào hỏi: "Dân phụ thỉnh an Trưởng công chúa điện hạ."
Trưởng công chúa, người vẫn luôn tươi cười, sau khi nghe thấy cô nói như vậy không khỏi nhíu mày, ánh mắt của bà lập tức trở nên sắc bén.

Sau đó, như đang nghĩ đến điều gì đó, bà lại khôi phục sự mềm mỏng của mình và nói, "Thư Nhi, đừng đùa với nương nữa."
Thư Nhi? Nương? Chẳng lẽ nguyên chủ của thân thể thật sự là con gái của Trưởng công chúa? Nhưng cô không phải, cô phải làm sao đây?
Ánh mắt của mọi người toàn bộ trong sân đều tập trung vào cô, cô cắn răng ngẩng đầu nói: "Trưởng công chúa điện hạ, sợ là ngài nhận nhầm người rồi, ta..." Còn chưa nói xong thì đã bị ngắt quãng.

Trưởng công chúa, người vừa rồi giống như một bức tranh tôn quý duyên dáng, lúc này dường như có chút mất khống chế, bà dùng sức nắm lấy hai bả vai của Ôn Ngọc Thư nói, "Nương biết con đang trách nương lâu như vậy mới tìm được con, con nhất định phải chịu khổ nhiều rồi..." Vừa nói vừa ôm chặt cô vào lòng như ôm bảo bối nào đó.

Bộ dáng nâng niu và chăm sóc yêu thương như vậy khiến cô nhớ đến mẹ của mình.

Dù là trước hay sau khi cô ngã bệnh, mẹ cô vẫn chưa bao giờ bỏ rơi cô.

Ngay cả khi tiền tiết kiệm của gia đình đã tiêu hết vì bệnh tật của cô, thậm chí cha cô còn ly dị vì điều này, bà ấy vẫn không bao giờ từ bỏ cô.

Chưa bao giờ cô không nhớ mẹ, chỉ có mẹ mới có thể dành tình cảm trọn vẹn cho cô mà không đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại.


Cô nuốt nước bọt và cẩn thận lấy tay mình vòng qua eo, ôm lấy Trưởng công chúa.

Mặc kệ cô có thật sự là con gái của Trưởng công chúa hay không, lúc này chỉ muốn cho bà được thoải mái một chút.

Bữa tiệc linh đình ngày đó vội vàng kết thúc, Trưởng công chúa dùng tư thế cứng rắn đưa đứa con gái thất lạc trở về giới thượng lưu.

Hoàng thất tôn quý, đương nhiên Trưởng công chúa cũng sẽ không bao giờ nghe những lời phiến diện.

Bà phải chuẩn bị đầy đủ mới nhận con gái mình trở về.

Sau đó Ôn Ngọc Thư mới biết mặt dây chuyền ngọc bích mà cô đeo trên cổ từ khi tỉnh dậy là gì.

Hóa ra đó là mặt dây chuyền ngọc bích đã được hoàng đế ban cho khi làm lễ tắm 3 ngày sau sinh cho cô, trên mặt trước của mặt dây chuyền ngọc bích cũng khắc họ của cô.

Cũng là lúc này cô mới biết mình đã có một vị hôn phu, nếu không phải gặp tai nạn thì cô đã lấy hắn ta từ lâu rồi, như vậy cô cũng sẽ không liên quan gì đến Minh Diễn.

Minh Diễn sau khi biết được sự thật này còn từng hờn dỗi vài ngày.


Lúc này, cũng không khỏi thở dài, tai nạn của cô không biết là tốt hay xấu.

Minh Diễn quả nhiên đối xử với cô tốt như hắn đã hứa, cô là người duy nhất trên cuộc đời này của hắn.

Hai người cùng nhau nuôi dạy ba đứa con trai và một đứa con gái khôn lớn.

Khi cô chết đi, Minh Diễn vẫn nắm chặt tay cô và nói với giọng điệu già dặn nhưng dịu dàng bên tai cô, "Thư Nhi chờ ta, trên đường Hoàng Tuyền sẽ không bao giờ để nàng một mình."
Nghe xong, cô lấy hết sức lực để nặn ra một nụ cười, rồi nặng nề nhắm mắt lại.

___________
Chiếc truyện này flop ngoài dự tính của tớ ???? Nên giờ edit cũng cho tớ đọc là chủ yếu thôi.

Tớ còn chưa đọc xong thế giới 1 là gì nữa cơ, chỉ biết là Thanh xuân vườn trường thôi
Chương sau sẽ giới thiệu hệ thống rồi mới bắt đầu Thế giới 1 nhé ♥.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận