Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Cho dù là Vệ Đông Li, Bách Lí Phượng hay Ân Tà Ma Quân và Hồ Li đều đã nảy sinh ra một sự ăn ý tên là “hận ngươi không chết” trong cuộc ác chiến trường kì.

Trong khi ba người đấu trí đấu dũng thì đã xảy ra hai chuyện bất ngờ như sau.

Thứ nhất, Tiểu Ban Điểm thành ma, hóa thành hình người, chuẩn bị cho Tử Viết một “niềm vui bất ngờ”.

Thứ hai, Tiểu Bảo trải qua chín kiếp luân hồi, lịch kiếp thành công, cuối cùng trở về Thiên đình, tiếp tục đội cái mũ của Thái tử điện hạ rồi đối chọi với Thanh Dực Đại Đế. Chẳng bao lâu sau liền mượn cớ trải nghiệm phàm tình, rồi chạy xuống nhân gian tìm Tử Viết, muốn cho cô một “niềm vui bất ngờ”.

Dùng lời của Thượng tiên để nói thì là: “Chớ có thấy Vương mẫu nương nương bao che cho đệ đệ của mình, nhưng so với con trai thì đệ đệ cũng vứt!”

Tối hôm ấy, Tử Viết và Hồ Li đã già cùng ngay đơ, sau đó cả hai quay về địa phủ trong tiếng vỗ tay của Vệ Đông Li và Bách Lí Phượng.

Đám đàn ông tươi cười như hoa, lôi kéo Tử Viết uống rượu, bảo là phải tụ tập một bữa. Thực ra bọn đều đã động tay động chân vào thức ăn và hoa tươi. Muốn hạ thuốc đối phương trước, sau đó ân ái triền miên với Tử Viết để giải nỗi khổ tương tư.

Chén qua chén lại, đám đàn ông đều ít nhiều trúng phải ám chiêu khó lòng phòng bị của nhau.

Lúc này, Tiểu Ban Điểm tới tìm Tử Viết.

Tiểu Ban Điểm ngưỡng mộ Tử Viết, sau khi nó hóa thành đàn ông thì gương mặt lại bắt chước theo Tử Viết. Cơ thể của đàn ông kết hợp cùng gương mặt quyến rũ của Tử Viết lại trở nên cực kì mê hoặc.

Tử Viết nhìn mà choáng váng.


Đám đàn ông thì hoa mắt cùng nhau “cười”.

Tử Viết bảo Tiểu Ban Điểm ngồi cạnh cô.

Cũng không biết Tiểu Ban Điểm vô tình hay cố ý, lúc nào cũng thích như ngày trước mà cọ cọ vào người Tử Viết.

Tử Viết cũng không giận, chỉ nói: “Cọ cũng được, Tiểu Ban Điểm giờ rụng hết lông rồi….Ha..ha…ha ha ha….” Rõ ràng là đã say.

Tiểu Ban Điểm 囧.

Trước khi bị đám đàn ông kia chuốc say ngã gục, Tiểu Ban Điểm còn nhìn Tử Viết bằng đôi mắt thâm tình.

Đám đàn ông thấy đã trừng trị được Tiểu Ban Điểm, tâm trạng liền thả lỏng. Thế là lại “cùng” say.

Lúc Tiểu Bảo tới tìm Tử Viết liền nhìn thấy cảnh mọi người cùng say rượu. Nó vốn định gọi “Tử Viết” dậy, nhưng thấy dù “Tử Viết” đã hóa thành bộ dáng đàn ông, nhưng dáng vẻ say rượu hết sức quyến rũ, cứ lắc lắc lư lư muốn chui xuống gầm bàn, Tiểu Bảo bèn đưa tay ôm “Tử Viết” vào lòng.

Đã ôm rồi thì không thể nào buông ra được nữa. Xuân dược trong hương hoa, cộng thêm động lòng phàm trần làm Tiểu Bảo suýt nữa không kìm được. Tiểu Bảo hít sâu một hơi, bế “Tử Viết” hơi nặng đến phòng kế bên nghỉ ngơi, còn đám đàn ông say bí tỉ kia thì ai thèm quan tâm đến sống chết của bọn họ chứ?!

“Tử Viết” hình như thấy hơi nóng, bèn đưa tay kéo vạt áo ra, sau đó ôm cổ Tiểu Bảo rồi cọ cọ như con mèo làm nũng.

Nay Tiểu Bảo đã quay về tiên giới, đã là người đàn ông trưởng thành từ lâu. Tiểu Bảo đỏ bừng mặt, nói với “Tử Viết” bằng giọng điệu khát khao: “Tử Viết, chúng ta hãy tiếp tục tiền duyên đi.”

Tiểu Bảo hi vọng “Tử Viết” tin rằng Tiểu Bảo thích cô, muốn ôm cô, Tiểu Bảo sẽ không vì cô đã biến thành đàn ông mà thay đổi tấm lòng. Nên Tiểu Bảo nghiến răng rồi dâng hiến mình cho “Tử Viết”!

Ôi…quá trình rất đau đớn, nhưng kết thúc thì rất hài lòng.

Sáng sớm hôm sau.

Tử Viết tỉnh lại liền phát hiện bọn Vệ Đông Li cũng vừa tỉnh. Còn cô thì đang nằm trên giường. Tử Viết thấy rất lạ, nghĩ bụng: Tối qua uống nhiều thế, cô còn nhớ mang máng hình như mình đã chui xuống gầm bàn, sao sáng nay lại ở trên giường nhỉ?

Đám đàn ông đều có vẻ vừa say rượu tỉnh lại, là ai đã bế cô lên giường nhỉ? Chẳng lẽ là…Tiểu Ban Điểm?

Ơ? Tiểu Ban Điểm đâu nhỉ?


Tử Viết vừa nhớ ra Tiểu Ban Điểm thì phòng kế bên đang vang lên một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc!

Tử Viết vội xỏ giày, kéo cửa phòng ra chạy sang, đạp tung cửa phòng kế bên!

Cùng lúc ấy, cửa phòng bị kéo ra, Tiểu Bảo vù một cái “bay” ra ngoài.

Thôi được rồi, trùng hợp xảy ra thôi.

Tử Viết đạp trúng bụng Tiểu Bảo làm nó “bay” trở lại trong phòng.

Tiểu Bảo run rẩy bò dậy, ngơ ngác nhìn Tử Viết rồi lại quay qua nhìn “Tử Viết” đang nằm trên giường không thể ngồi dậy, hận không thể lột da nó kia, cuối cùng nó ngửa mặt nhìn trời thở dài một tiếng, sau đó nghiến hàm nói: “Ta không hiểu gì cả!”

Quy tắc là âm âm thành dương. Tương tự có phải dương dương chính là âm rồi hay không? Chắc chắn là thế rồi! Không thì hai cái “niềm vui bất ngờ” sao lại biến thành “hoảng sợ bất ngờ” thế này chứ?*

Tử Viết cười, Tiểu Bảo khóc, Tiểu Ban Điểm tức suýt chết! Đương nhiên, nó muốn đi đâu thì cũng phải đợi vài ngày nữa. Bây giờ nó muốn xuống giường cũng không được nữa là.

Hồ Li nói: “Dùng hẳn một bộ mười ba chiêu, tự dưng lại may áo cưới cho người khác.”

Vệ Đông Li mỉm cười nhìn Tử Viết, nhả ra hai chữ: “Chưa chắc”.

Bách Lí Phượng nói: “Này, đó là ai thế, nàng phải bắt hắn phải chịu trách nhiệm với Tiểu Ban Điểm! Nhất định phải lấy nó làm vợ!” Mau lấy đi, giải quyết được một tai họa!

Ân Tà Ma Quân nói: “Bổn tọa sẽ làm chứng, hôm nay bái đường thành thân luôn đi.”

Tiểu Ban Điểm gào lên: “Con-mẹ-nó, ta không gả!”


Tiểu Bảo nói: “Tử Viết, ta muốn lấy nàng.”

Tử Viết nói: “Thời đại đã khác, nam nữ đều giống nhau cả.”

Nửa tháng sau, Tử Viết phát hiện cô đã mang thai.

Cha đứa bé cười trộm.

Nửa tháng sau, Tiểu Ban Điểm phát hiện ra nó cũng mang thai.

Tiểu Bảo khóc lóc.

Tử Viết: “Ta rất tò mò sao Tiểu Bảo gieo giống được.”

Vệ Đông Li: “Ta còn tò mò Tiểu Ban Điểm sẽ sinh con thế nào hơn.”

Chú thích: * quy tắc toán học, hai số âm nhân với nhau sẽ thành số dương, ở đây tác giả cố tình nói hai số dương nhân với nhau thành số âm để gây cười.

HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận