Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Tin tức truyền đến tai Hoắc Vân Thâm, y chỉ chớp chớp mắt, sau đó mang theo áp lực cùng chờ mong, mỗi ngày đón nhận tiến độ.

“Kỳ thật như vậy cũng tốt.” Sở Tuyên nói: “Hôn lễ lớn, để cho tất cả mọi người đều biết anh cùng một chỗ với em.”

Hoắc Vân Thâm giội nước lạnh: “Đến lúc đó Hoắc gia cũng tới.” Nếu như nhận ra, sẽ có đại loạn.

“Bọn họ không phải người ngu, nhận ra cũng không thể làm gì, huống chi…” Sở Tuyên cười cười, lấy ra một chiếc gương, để cho Hoắc Vân Thâm tự mình soi: “Hơn một tháng nay, em đã thay đổi rất nhiều, chỉ sợ Trần quản gia ở chỗ này cũng không nhận ra. Huống chi là Hoắc lão gia mấy năm không gặp?”

Nhìn trong gương, bản thân môi hồng răng trắng, hiện tại khắp mặt gió xuân (*hẳn là mặt mày tươi rói), đôi mắt phát sáng, cùng cái người ốm yếu trước kia tưởng như hai người.

Cái này phải quy công cho Sở Tuyên, hắn đã cẩn thận chăm sóc, lại cam lòng dùng tiền vì Hoắc Vân Thâm.

Đồ vật cho dù đắt thế nào đi nữa, mắt chớp cũng không chớp một cái liền vội lấy về bồi bổ thân thể cho Hoắc Vân Thâm.

Phần coi trọng cùng quý trọng này của hắn, có đôi khi sẽ khiến Hoắc Vân Thâm đắc ý tự hào, người đàn ông này là thật tâm a.

“Bọn họ không phải người ngốc, anh ngược lại giống như kẻ đần.” Ngón tay thon dài trắng nõn, vươn ra chọt chọt sau gáy Sở Tuyên, Hoắc Vân Thâm mang theo nụ cười tươi rói.

Sở Tuyên cực kỳ thích bộ dạng vui vẻ của y, hận không thể đưa gáy gần thêm nữa, tùy y muốn chọt thế nào thì chọt.

“Vâng vâng vâng, anh là kẻ đần, vậy em ôm anh một cái đi.” Hắn nói, nghiêng người đè tới.

“Không đứng đắn.” Hoắc Vân Thâm ngoài miệng nói vậy, thân thể rồi lại không khống chế nổi, tiến vào lồng ngực Sở Tuyên, dựa vào ngực dày rộng ấm áp của hắn.

“Em không ôm anh, anh đây ôm em một cái.” Sở Tuyên ôm y thật chặt, giống như ôm cả thế giới.

Như vậy lại qua một tháng, bọn họ chuẩn bị đón nhận hôn lễ thế kỷ nổi tiếng toàn thành đúng hạn mà tới.

Ngày ấy, Hoắc Vân Thâm mặc lễ phục đỏ thẫm, không phải đồ cưới, mà là Hán phục cách tân. Có giá trị không nhỏ, dùng sợi vàng sợi bạc thêu thành hoa văn hoa lệ phức tạp, chỉ là một bộ trang phục cho cô dâu cũng tốn mất một tháng.

Cả người y phủ trong trang phục cô dâu, mặt cũng trang điểm, dĩ nhiên không ai nhận ra thân phận của y.

Cùng ngày Hoắc lão gia dĩ nhiên cũng tới, giống như lời Sở Tuyên nói, ông ta đã hoàn toàn không nhận ra Hoắc Vân Thâm.

“Lão bà, ông ta bị mù.” Dắt Hoắc Vân Thâm vào phòng tân hôn, Sở Tuyên cười hì hì nói, hắn rất muốn ở lại chỗ này cùng Hoắc Vân Thâm, nhưng không được, hắn vẫn phải ra ngoài chiêu đãi khách khứa.

“Ai là lão bà của anh?” Hoắc Vân Thâm mang giày thêu đế bằng, vóc người rất cao, so với Sở Tuyên chỉ thấp hơn một chút.

Y ngồi xuống giường, bắt đầu gỡ trang sức trên đầu.

“Em là vợ anh.” Sở Tuyên đi qua hỗ trợ: “Lão công tới giúp em gỡ.”

“Mọi người chờ anh bên ngoài.” Hoắc Vân Thâm nói.

“Cứ để bọn họ chờ một lát, ai quan trọng hơn?” Sở Tuyên nói, dè dặt cẩn thận gỡ xuống đồ trang sức trên đầu Hoắc Vân Thâm, còn có lỗ tai, trên cổ, cổ tay nữa.

Một bộ trang sức bằng vàng khảm kim cương, đáng giá không ít tiền, về sau đều là của Hoắc Vân Thâm.

“Mẹ đối với em thật tốt, ngay cả bà cũng không đeo đồ trang sức đẹp mắt như vậy. Chờ chúng ta có tiền, cũng phải hiếu kính bà.”

“Anh phải trải qua mấy đời, mới có thể so sánh với mẹ?” Những ngày này, Hoắc Vân Thâm cùng Sở phu nhân dần dần quen thuộc, y cũng biết, Sở phu nhân xuất thân giàu có, tùy tùy tiện tiện giơ tay liền cực kỳ khủng khiếp.

“Ài, đây là sự thật.” Sở Tuyên lắc đầu, hắn đời này tối đa cũng chỉ là viện trưởng thôi.


“Đi đi đi, đừng lề mề ở đây nữa.” Hoắc Vân Thâm giơ chân đá đá hắn, bộ dạng không thèm để ý.

Sở Tuyên thuận tiện nắm chân y, giúp cởi giày thêu, còn nắm trong tay xoa xoa: “Hôm nay em đứng cả ngày, mau nằm xuống nghỉ một lát đi, chờ anh hết bận, về giúp em bóp chân.”

“Được, đi đi.” Hoắc Vân Thâm dùng ngón chân chọc chọc bụng Sở Tuyên, đã xong chưa?

“Được được được, anh đi anh đi.” Sở Tuyên rốt cuộc buông chân y xuống, lui ra cạnh cửa vẫn còn nói với vào: “Vợ, chờ anh trở lại.”

Phần dính người này của hắn, vẫn là thứ khiến Hoắc Vân Thâm yên tâm.

Quay đầu nhìn phòng cưới lộng lẫy, Hoắc Vân Thâm bình tĩnh ngã xuống giường, chờ đợi tương lai tốt đẹp thuộc về y, tương lai tràn đầy ánh sáng rực rỡ.

Tuyệt vọng từng có giống như đã đi xa, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, hắc ám khiến người bàng hoàng biến mất không dấu vết.

Nhưng Hoắc Vân Thâm vĩnh viễn nhớ rõ, trong khu nhà u ám mục nát kia, lần đầu tiên y nhìn thấy bác sĩ ngày đó, cái loại tự ti cùng không chỗ giấu mặt.

Chỉ có hiện tại, mới có tự tin trò chuyện vui vẻ với hắn, vững tin hắn là thuộc về mình, dù ai cũng không cách nào cướp đi được.

“Em vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết… em là loại người này…” Hoắc Vân Thâm thì thào, bên môi nhếch lên một tia đắc ý, còn có chút toan tính.

Y muốn mình trong lòng Sở Tuyên, vĩnh viễn là đại thiếu gia nghiêm cẩn đoan trang.

“Vân Vân…” Sở phu nhân tranh thủ chạy qua nhìn Hoắc Vân Thâm một chút.

Mang theo chút đồ ăn cho y, thấy vẻ mặt y mệt mỏi, không nói được lâu liền đi ra ngoài.

Hôm nay người tới dự hôn lễ đủ mọi tầng lớp, thân là nhân vật chính của hôn lễ, Sở Tuyên quay như chong chóng. Một chốc bị cha Sở lôi đi gặp người này, một chốc lại lôi đi gặp người kia.

Gặp xong bạn cha, bên này còn có chị em bên mẹ chờ hắn…

Cũng may mọi người thông cảm cho hắn hôm nay là chú rể, không thể quá phận, vì vậy rốt cuộc thả hắn.

Đêm mười một giờ, Sở Tuyên trở lại phòng cưới: “Vân Thâm, Vân Thâm, em ngủ chưa?” Hắn mặt mũi đỏ bừng hô hào tên vợ mình, trong đầu có một đám lửa đang thiêu đốt.

Vui sướng trong lòng hắn, chỉ có Hoắc Vân Thâm mới có thể hiểu.

Đêm tân hôn, Hoắc Vân Thâm làm sao sẽ ngủ, y nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhưng vẫn không thể bình tĩnh, đang chờ người nào đó trở về.

Hiện tại Sở Tuyên rốt cuộc quay lại, y nhỏm dậy khỏi giường, mặt mày nhu hòa.

“Em tắm chưa? Anh đi tẩy bớt mùi rượu trên người.” Sở Tuyên lúc đầu vốn muốn qua hôn y, nhưng vừa nghĩ tới cả người mình toàn mùi rượu, hắn liền buông tha ý nghĩ này: “Anh đến phòng tắm, em chờ anh một lát.”

Hoắc Vân Thâm gật gật đầu cười cười, trên người mặc áo ngủ mỏng manh, y đã tắm rồi.

Chờ sau khi Sở Tuyên tắm xong, lập tức đi ra, đến bên giường ôm chặt y, giờ phút này tâm tình khó có thể miêu tả…. chính là người ta thường hay nói, bốn chuyện vui lớn trong cuộc đời, đêm động phòng hoa chúc.

“Vân Thâm, hiện tại em có vui không?”

“Vui.”

“Anh cũng thật vui.”

Hai người giống như kẻ ngốc, anh một lời em một lời, cuối cùng nói: “Nghỉ chưa?”


Liếc nhau, dùng ánh mắt biểu đạt tâm tình: “Ừm.” Tắt đèn, cùng nhau chui vào ổ chăn đỏ hồng, một hồi mây mưa.

Cảm xúc đêm nay, khó mà hồi phục, duy trì đến sáng hôm sau, hai người vẫn toàn thân nhẹ bẫng.

Tân hôn khoái hoạt, cứ tiếp tục kéo dài một tháng.

Chữ hỉ trong nhà cũng không gỡ xuống, muốn dán đủ một tháng mới thôi.

Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm, cũng ở nhà đủ một tháng.

Một tháng sau, Sở Tuyên ở trên bàn cơm, nói với cha mẹ kế hoạch của mình: “Cha mẹ, con hiện tại chính là thời điểm lang bạt*, con nghĩ mang Vân Vân… ra ngoài một chút, ngày sau lại trở về chăm sóc hai người.”

(*闯荡: rời xa thân nhân, ra ngoài độc lập sinh hoạt phát triển chính mình.)

Cha Sở gật đầu nói: “Con mặc dù ở nước ngoài được nhìn thấy văn hóa nước ngoài, nhưng văn hóa dân tộc con hoàn toàn không biết gì cả. Ra ngoài học hỏi một chút là chuyện tốt, cha sẽ không ngăn cản con. Nhưng con phải nhớ, phải suy nghĩ mọi thứ thật kỹ, không được thẹn với lương tâm.”

Sở Tuyên cúi đầu, cha Sở là người mà hắn kính nể, trong cuộc đời này là người có sức ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

Về chuyện của mình cùng Hoắc Vân Thâm, hắn không cách nào không thẹn với lương tâm, nhưng ít nhất, hắn cũng không phụ một đoạn tình cảm chân thành tha thiết.

Có đôi khi người sống trên thế gian này, sẽ gặp phải khó khăn như vậy, không chỉ là vấn đề bỏ hay chọn.

“Lời cha nói, con sẽ khắc sâu trong lòng, cả đời không dám quên.”

“Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt cha Sở, chuyển qua trên người Hoắc Vân Thâm: “Phu thê đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim*, hai người tốt với nhau, mọi chuyện đều tốt.”

(*Hai người mà đồng lòng với nhau, thì sức mạnh sắc bén có thể chặt đứt được kim loại.)

“Đúng vậy, cha.” Hoắc Vân Thâm đối mặt với cha Sở, lập tức cúi đầu xuống. Y cũng giống như Sở Tuyên, không cách nào không thẹn với lương tâm.

Dưới bàn, hai người nắm tay, khích lệ cho nhau.

Tháng mười năm đó, sau ngày quốc khánh, một chuyến xe lửa từ nam tới bắc, mang theo tương lai của tuổi trẻ, xuất phát.

Bên chân để một cái rương màu trắng, có thể thấy được hành lý của bọn họ không nhiều.

“Áp lực thật lớn.” Sở Tuyên nghĩ đi nghĩ lại, tựa đầu trên bả vai Hoắc Vân Thâm, thở dài: “Anh nói với người nhà muốn lang bạt một phen, nhưng kỳ thật trong đầu một chút ý tưởng cũng không có, chỉ muốn đi với em.”

Nghĩ đến chỉ cần cùng với người mình yêu như hình với bóng* là đủ rồi.

(*Nguyên văn 双宿双飞 song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”.)

Nhìn bộ dạng nhăn mày nhăn mũi của hắn, Hoắc Vân Thâm hé miệng cười, nói hai chữ: “Đáng đời.”

“Chính là đáng đời a, chủ ý là của anh, ài.” Sở Tuyên ngồi thẳng lại, biết rõ Hoắc Vân Thâm sẽ không an ủi mình.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh là người thông minh như thế, không chừng còn tiếng tăm lừng lẫy.” Hoắc Vân Thâm nắm chặt tay hắn, nói ra cái nhìn của mình.

“Hả? em thật sự cảm thấy anh thông minh.” Sở Tuyên hứng thú nói, rất ít khi nghe được lời đánh giá bản thân từ miệng Hoắc Vân Thâm.


“Thông minh, còn có may mắn.”

Sinh ra trong một gia đình ấm áp hạnh phúc, có cha có mẹ hòa ái đáng kính, chính vì vậy, mới có hắn tốt như thế.

“Nói như vậy, vận của em cũng tốt a.” Sở Tuyên đùa giỡn.

“Anh nói không sai.” Hoắc Vân Thâm nắm chặt bàn tay người đàn ông bên cạnh, ngón tay chơi đùa chiếc nhẫn trên tay hắn, chiếc nhẫn giống của mình như đúc, đây là nhẫn cưới của hai người bọn họ.

“Anh là vận khí tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của em, em rất cảm ơn anh.”

“Giữa anh và em, nói cái gì mà cảm ơn, em khỏe anh mới có thể tốt.” Sở Tuyên vỗ vỗ mu bàn tay y, sau đó nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, cảm thán cảnh sắc mùa thu.

Xe lửa chở bọn họ cách Kinh Thành càng lúc càng gần, đối với tâm lý sợ hãi đã dần dần tan vào hư không.

Đến ga xe lửa, anh trai Sở Tuyên cho người đến đón.

Sở Tuyên rồi lại dẫn theo Hoắc Vân Thâm lặng lẽ rời đi, gọi điện thoại nói với anh trai mình, hắn muốn chính mình tự thân vận động.

Hai tháng sau, lại đi một vòng Thượng Hải, lúc này là chân chính đặt chân, không còn nay đây mai đó nữa.

“A, xin hỏi ngài đợi ai?”

Thượng Hải một ngày tháng ba, Hoắc Vân Thâm mang theo bữa sáng nóng hổi, đến trước cửa phòng giải phẫu ngồi đợi.

Một y tá đến đây hỏi thăm, y tháo mũ xuống nhẹ nhàng cười cười: “Đang đợi tiên sinh, anh ấy là bác sĩ ở chỗ này, đang phẫu thuật.”

Thanh niên khuôn mặt thanh nhã đoan chính, có một ngũ quan xuất chúng. Dáng người y cao gầy, mặc một cái áo khoác mỏng, khoảnh khắc cởi mũ ngoái đầu lại nở nụ cười, y tá nhìn y đến trợn tròn mắt.

Đây là một thân sĩ (*quý ông) được cuộc đời ưu đãi, vẻ anh tuấn do bản thân gọt giũa qua năm tháng.

“Vân Thâm?” Một thầy thuốc trẻ đi ra từ phòng phẫu thuật, cùng một dạng cao gầy tuấn lãng, gia thế cùng bằng cấp của hắn cực khủng, đã sớm trở thành tinh anh được toàn viện chú ý.

Chỉ có điều trên ngón tay hắn, khi mới đến đây đã mang theo một cái nhẫn cưới.

Mà hắn chưa bào giờ lộ mặt vợ mình, có rất ít người gặp qua.

Sáng hôm nay, bác sĩ Sở nở nụ cười rạng rỡ, đi qua ôm tức phụ nhà mình sớm như vậy đã đến đưa cơm.

“Anh thật hạnh phúc.” Hắn nói ra lời xuất phát từ nội tâm.

“Mau đi chỉnh trang chút đi, ăn nhân lúc còn nóng.” Hoắc Vân Thâm đẩy hắn ra, quay người đi về phòng làm việc của Sở Tuyên.

Sở Tuyên thấy y đi, quay người chỉnh trang lại mình. Sau khi nhìn thấy vợ, mệt mỏi cả đêm lập tức biến mất, cũng không buồn ngủ đến nỗi mắt mở không ra.

Trở lại văn phòng, Hoắc Vân Thâm đã bày bữa sáng ra, vẫn còn bốc hơi nóng.

“Em thật tốt.” Sở Tuyên ngồi xuống, hôn Hoắc Vân Thâm một cái trước, sau đó mới bắt đầu ăn… hắn quả thật đói thảm rồi.

Bên này không ai nhìn thấy bọn họ thân mật, Hoắc Vân Thâm cũng sẽ không nói hắn.

“Tiên sinh.”

“Hả?”

“Mẹ gọi điện cho chúng ta, hỏi lúc nào có con.”

“Phụt…”

“Kết hôn hơn nửa năm rồi.” Hoắc Vân Thâm cúi đầu.


“Kia cũng phải em có thể sinh…” Sở Tuyên liền vội rút khăn ra lau miệng, nói: “Giao cho anh, anh nói với bọn họ, em đừng để trong lòng.”

“Hay đi nhận một đứa, coi như là em sinh.” Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu, mắt mang do dự.

“Cũng… được, anh gọi người để ý, xem hiện tại có người mang thai không, hỏi xem người ta có chịu sinh hay không. Đương nhiên, người được chọn cũng phải trong sạch a, không thể là loại người không tốt kia.” Sở Tuyên lập tức liền có kế hoạch trong lòng.

Việc này giao cho hắn, Hoắc Vân Thâm yên tâm: “Vậy thì tốt, ngày mai em sẽ nói với mẹ, em có thai.”

“A, được rồi.” Sở Tuyên áp lực thật lớn, vội vàng gọi người đi tìm.

“Sao vậy, em mang thai anh không vui?”

“Không có, vui vẻ vui vẻ, anh rất vui vẻ.” Sở Tuyên liền vội vàng nói, chỉ sợ vợ không vui: “Em cứ việc nói với mẹ đi, sau đó mẹ nhất định sẽ phát hồng bao cho em…”

“Cũng không phải để nhận hồng bao.” Hoắc Vân Thâm ưu sầu nói: “Tóm lại lừa người nhà, em cảm thấy không dễ chịu.”

“A, vậy không bằng nói thẳng cho người nhà, anh không thể sinh, chúng ta nhận nuôi?”

Hoắc Vân Thâm nói: “Thân thể anh khỏe mạnh, sao sẽ không thể sinh. Huống chi bọn họ bắt đầu già rồi, chịu không nổi kích thích, đừng để bọn họ thêm kích thích.”

Chịu vợ giáo huấn, Sở Tuyên bằng lòng: “Vậy liền không nói nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghĩ thoáng một chút. Người sống bình an vui vẻ là được rồi, không cần phải so đo nhiều như vậy.”

“Ừm.”

Thương lượng xong mọi chuyện, Sở Tuyên lập tức bắt tay vào làm, rất nhanh đã liên lạc được một đối tượng.

Là một cô gái trẻ tuổi, lên thành phố làm công, không cẩn thận có con với bạn trai, thời điểm nói chuyện cưới gả bị nhà bạn trai kiên quyết phản đối.

Cô gái chí khí cao, lập tức quyết định chia tay cùng bạn trai, sau đó muốn cho đi đứa con.

Vòng vòng vèo vèo liên lạc với Sở Tuyên, làm một cuộc giao dịch.

Đứa nhỏ mới được hai tháng, lúc này Hoắc Vân Thâm báo với người trong nhà, thời gian cũng ứng đối được.

Sở phu nhân quả nhiên vui vẻ, còn nói, nếu không phải mình nhắc nhở, vợ trẻ tuổi nhỏ vẫn không biết mình mang thai.

Bà muốn đến Thượng Hải, Sở Tuyên thừa dịp còn chưa lộ ra ngoài, chấp nhận ở lại mười ngày nửa tháng.

Sở phu nhân là một người dễ ở chung, cũng không gâp áp lực cho Hoắc Vân Thâm, bà chỉ đơn thuần muốn nhìn thử hai vợ chồng sống thế nào.

“Ủy khuất em rồi.” Sau khi đưa Sở phu nhân đi, trong nhà rốt cuộc khôi phục lại cuộc sống của hai người đàn ông.

“Cái này có là gì, tất cả đều đáng giá.” Hoắc Vân Thâm là một người đơn điệu, y dường như chưa bao giờ cảm thấy vất vả.

Nhưng mà áp lực trong lòng chắc chắn sẽ không ít, Sở Tuyên sẽ không bởi vì y vân đạm khinh phong, liền xem nhẹ gánh nặng y thừa nhận.

“Về sau đã có đứa nhỏ, em phải luôn nhớ rõ, em mới là người anh muốn.” Nắm tay y, ngọt ngào giống đêm tân hôn: “Chúng ta yêu quý dạy dỗ đứa nhỏ, cũng như bảo vệ tình cảm của chúng ta, không cho em suy nghĩ quá nhiều.”

“Anh đối với em, luôn luôn cẩn thận.” Hoắc Vân Thâm có thể nói gì được nữa, hắn ngay cả cái này cũng có thể nghĩ ra được, có thể thấy được là yêu mình đến tận xương.

“Em hiểu là tốt rồi, chỉ cần em hiểu, cố gắng của anh mới không uổng phí.” Sở Tuyên ôm chặt y nói: “Anh thật vui vẻ hạnh phúc a, có em thật tốt.”

“Ừm.”

Hơn nửa năm tân hôn, vẫn ngọt ngào giống lúc trước, Hoắc Vân Thâm từ từ an ổn. Chờ đến khi bước qua làn ranh đứa con kia, cuộc sống của bọn họ sẽ nghênh đón một cục diện mới.

Đời người vụn vặt tầm thường, thứ ánh sáng rực rỡ là anh, tình yêu duy nhất là anh không thay đổi.

Dù có qua thêm một thế kỷ nữa, em cũng vẫn như cũ lựa chọn anh.

Sói: Câu chuyện cổ tích kết thúc ở đây, hoàng tử vs hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau trọn đời:))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận