Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân


"Nói thế nào?" Thương Quân Lẫm đương nhiên sẽ không đặt sự chú ý vào chuyện này.

"Nhiều biện pháp để sử dụng như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác, Hạ Thừa Vũ lại chọn cách khiến người khác hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Giang Hoài Thanh là quan hệ kia?" Thẩm Úc chỉ vào một đoạn trong bức thư.

Thương Quân Lẫm không thể phủ nhận được: "Nhưng không thể phủ nhận rằng cách này là cách gây ảnh hưởng nhỏ nhất."
Thẩm Úc gật gật đầu: "Quả thật là vậy, nếu giữ vững sự hiểu lầm này thì sau này có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết."
Nhất là những lúc đối phương muốn sắp xếp gián điệp ở bên người bọn họ, chí ít trước khi mối quan hệ thật sự của bọn họ bị lộ, hành vi của mấy người kia sẽ không quá lộ liễu.

Hai người đoán không sai, sau bữa tiệc hôm đó, ông chủ Tôn đã kiếm một cái cớ để mang cặp song sinh kia đi, vào những lúc khác cũng sẽ không cố ý sai người đến hầu hạ bọn họ.

Ở Đại Hoàn, chuyện hai nam tử thích ở bên nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ông chủ Tôn đã buôn bán nhiều năm, đã nhìn thấy nhiều chuyện nên sẽ không ngạc nhiên vì chuyện này, ngoại trừ việc không còn đưa vũ cơ đến chỗ bọn hắn thì mấy chuyện khác vẫn rất bình thường.

Lúc đôi song sinh kia bị mang về Tôn phủ, ông chủ Tôn đã gặp riêng bọn họ.

"Các ngươi có phát hiện gì ở nhà họ Cố không?"
Ở Túc Bắc đột nhiên xuất hiện một thương nhân chưa từng nghe qua, hơn nữa lại trùng hợp xuất hiện vào thời điểm này nữa.

Bởi vì chốn quan trường ở Túc Bắc xảy ra sự rung chuyển nên ô dù trên đầu bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, rất nhiều việc làm ăn đã gặp trở ngại, lúc này bọn họ cần có một thế lực sạch sẽ đứng sau lưng và có đủ tiền tài để thay máu mới.

Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh đã xuất hiện vào ngay lúc này.

Vì vậy nên dù sự xuất hiện của hai người có khả năng là có vấn đề thì ông chủ Tôn vẫn nghĩ cách để về cùng một phe với bọn họ, sau khi thử nghiệm xong, xác nhận đối phương không có vấn đề gì rồi mới quyết định kết nạp bọn họ vào.

Bữa tiệc đầu tiên chỉ là một lần thử, những người xuất hiện trong bữa tiệc ngày hôm đó chỉ gồm các thương nhân bản địa của Túc Bắc, cho dù hai người kia thực sự có vấn đề thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhét cặp song sinh kia vào là vì muốn điều tra hai người chi tiết hơn.


Mặt ngoài hai người họ là vũ cơ nhưng thật ra hai người bọn họ đã được chuyên môn bồi dưỡng ra để đi thăm dò tin tức.

"Bẩm chủ nhân, mọi thứ ở nhà của bọn họ đều rất bình thường, quan hệ của hai người kia cũng đúng là như thế, suốt ngày dính lấy nhau, mỗi khi chúng ta muốn tới gần ông chủ Cố để làm gì đó thì Cố tiểu lang quân sẽ phát cáu với ông chủ Cố." Một trong hai người trong cặp song sinh kia trả lời.

"Buổi tối thì sao, bọn họ ở cùng một chỗ sao?"
"Đúng vậy, tuy rằng Cố tiểu lang quân có phòng riêng của mình nhưng đa số đều ở trong phòng của ông chủ Cố, hơn nữa ngày hôm sau, khi xuất hiện thì vẻ mặt lúc nào cũng tràn đầy mệt mỏi."
Cặp song sinh kia không hề biết rằng vẻ mặt mệt mỏi là vì hai người lúc nào cũng phải trao đổi manh mối đến nửa đêm.

"Ta đã bảo mà, hai người này trông không giống nhau, vừa nhìn liền thấy không giống huynh đệ lắm, hoá ra là kiểu 'huynh đệ' này chứ không phải kiểu 'huynh đệ' kia." Bỗng nhiên ông chủ Tôn tỉnh ngộ.

"Ta và tỷ tỷ đã nhiều lần làm bộ vô tình xông vào khi hai người đang ở chung, quả thật là không phát hiện vấn đề gì."
"Ta biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi."
Sau khi cặp song sinh rời đi, một nam tử cường tráng có cách ăn mặc khác với người của Túc Bắc xuất hiện ở trong phòng sách.

"Các ngươi hành động nhanh chút, sắp đến thời hạn bên kia đưa ra rồi."
Ông chủ Tôn nghe vậy liền cười khổ: "Ngươi tưởng ta không muốn vậy sao? Hiện tại tình hình Túc Bắc thế nào chắc ngươi cũng biết rồi, cái vị Phương đại nhân mới tới kia không dễ bị lừa như mấy người trước kia."
"Ta biết, nữ viên quan làm trung gian cho bọn họ cũng rất tài giỏi, không phải xưa giờ Đại Hoàn không coi trọng nữ tử sao, sao lại cho phép nữ tử vào triều làm quan?" Nam nhân khả năng cao là người tộc khác kia cau mày.

Ông chủ Tôn cũng đã nghe về chuyện đàm phán kia, đúng là bởi vì sự thất bại của cuộc đàm phán này nên đối phương mới gấp gáp như vậy.

Vốn dĩ bọn họ đã giao dịch một lần, sau đó lại còn cướp được một đống đồ, cho dù có chuyện xảy ra ở Túc Bắc, mấy viên quan kia đã bị giải quyết hết nhưng bọn họ cũng không nên sốt ruột như thế, tạm thời có thể ngủ đông trước.

Thế nhưng vấn đề là mấy viên quan đến từ kinh thành kia vẫn chưa chịu rời đi mà một hai phải đòi một câu trả lời rõ ràng từ phía Bắc Mạc, lần đàm phán đầu tiên thất bại rồi còn tới lần thứ hai nữa, cũng là do bọn họ khinh địch nên lần thứ hai đã bị nữ tử kia chém đến nỗi không còn một mảnh giáp.


"Vị hoàng đế hiện tại của chúng ta chưa bao giờ làm việc giống với lẽ thường, ai biết hắn nghĩ thế nào chứ, nghe nói hiện tại triều đình đã cho nữ tử vào triều làm quan." Nghĩ đến chuyện này, ông chủ Tôn lại thấy đau đầu.

Sự thật thì mảng lưới quan hệ giữa bọn họ và Bắc Mạc đã được xây dựng ngay từ thời của tiên đế, sau mười mấy năm xây dựng, hiện giờ đã rất vững chắc, thế nhưng hạn hán lại cố ý xuất hiện vào thời điểm này, những chuyện xảy ra sau đó như chú ngựa hoang thoát khỏi dây cương, không còn nằm trong tầm khống chế của bọn họ.

"Ta đã nói rồi mà, đừng khinh thường nữ tử, thế mà mấy người đó còn không nghe, lúc này chắc đang loạn lắm," Nam tử tộc khác phát ra tiếng cười nhạt, "Làm hỏng chuyện lớn như vậy, còn bắt ta phải giải quyết hậu quả giúp bọn họ."
"Cũng không ai ngờ chuyện này lại thành ra như vậy." Ông chủ Tôn khuyên bảo tượng trưng.

"Không nói đến mấy tên ngu ngốc đó nữa, tóm lại chuyện này không thể kéo dài thêm, ngươi đã chọn được người rồi thì nhanh chóng làm việc đi, hình như mấy viên quan đến từ kinh thành đó đang tìm kiếm tung tích của chúng ta."
Ông chủ Tôn hoảng sợ hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra cái gì?"
"Ai biết là có phải có tên ngu nào vô tình để lộ mọi chuyện hay không, vị Phương đại nhân này không phải là người dễ đối phó, các ngươi cẩn thận chút đi."
Đêm dài lắm mộng, ông chủ Tôn cũng cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm.

Trong phủ không còn cặp song sinh kia nữa, Giang Hoài Thanh nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng hắn cũng không cần cãi nhau với Thừa Vũ huynh vì mấy chuyện nhỏ nữa.

"Chắc bọn họ sắp không chờ nổi nữa rồi." Ở trong viện, Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh ngồi đối diện nhau, giữa bọn họ chính là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn có trà vừa pha xong, hơi nóng lượn lờ bay lên.

"Hình nên bọn họ đang rất sốt ruột, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng không thể nghi ngờ, chuyện này cực kì có lợi cho chúng ta."
Khi con người đang sốt ruột thì sẽ dễ gây ra sai lầm hoặc bỏ qua vài thứ, bọn họ đã thả mồi câu xuống, chỉ còn chờ con cá cắn câu.

"Hoài Thanh nói không sai, dựa vào hành vi của bọn họ vào mấy ngày này thì không khó để nhìn ra sự nghi ngờ của bọn họ dành cho chúng ta đã được hạ xuống thấp nhất.

Nếu mọi chuyện không gấp như vậy thì bọn họ còn có thể từ từ thử chúng ta mà không cần trực tiếp sai gián điệp đến đây, nếu ta đoán không nhầm thì trong hai ngày gần đây, bọn họ sẽ tìm tới cửa."
Hạ Thừa Vũ đoán không sai, chưa tới hai ngày, ông chủ Tôn đã tới cửa thăm hỏi, lần này ông ta còn mang một người bạn đến và hỏi Hạ Thừa Vũ có hứng thú với việc làm một vụ làm ăn lớn để kiếm bộn hay không.


Hạ Thừa Vũ không đồng ý luôn mà còn giả vờ do dự thêm một lúc, không thể nghi ngờ, hành động này đã xoá tan sự băn khoăn cuối cùng trong lòng ông ta.

"Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta và ngươi hợp tác với nhau, ngươi cũng coi như hiểu cách làm người của ta, cứ thoải mái là được, nếu không phải là chuyện tốt thì ta cũng đã không cố ý tới kêu ngươi."
"Ông chủ Tôn nói nghiêm trọng quá rồi, chỉ là đợt làm ăn này quá lớn, hiện tại trong tay ta không có nhiều hàng như vậy, còn cần có một khoảng thời gian để chuẩn bị, như thế có khiến các ngươi bị chậm trễ hay không?"
"Ha ha ha, chuyện này ngươi cứ yên tâm, hiện tại trong tay ta cũng không có nhiều hàng như vậy, mà bọn họ cũng không cần một lúc nhiều như vậy, có thể chia thành từng đợt để giao dịch, trong tay có bao nhiêu giao dịch bấy nhiêu là được."
Sau một lúc bàn bạc, Hạ Thừa Vũ cũng đồng ý.

"Xem ra bọn họ còn nóng ruột hơn chúng ta nghĩ một chút." Hạ Thừa Vũ nhìn tờ đơn viết hàng hoá được ông chủ Tôn để lại, ánh sáng trong mắt cũng trầm xuống.

Giang Hoài Thanh: "Bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng chúng ta, đống hàng hoá được viết trên đơn cũng chưa có vấn đề gì lớn, chẳng qua có được đợt giao dịch này cũng đã chứng minh sự nỗ lực của chúng ta cũng không uổng phí, hướng đi đã chính xác."
Hạ Thừa Vũ: "Còn tưởng rằng sẽ phải tốn thêm sức mới có thể đi vào đường dây buôn bán này, không ngờ lại trùng hợp gặp ông chủ Tôn là người đứng ở bên trong đường dây luôn.

Đợt giao dịch lần này không thể gặp sự cố được, ông chủ Tôn là người rất cẩn thận, chúng ta cần phải khiến bọn họ phá bỏ sự đề phòng, coi chúng ta như người một nhà thì mới có thể tiếp xúc được với mấy thứ ở trung tâm."
Thứ bọn họ cần cũng chính là thứ nằm ở trung tâm này.

"Một lượng hàng hoá lớn như vậy, Thừa Vũ huynh chuẩn bị kịp không?" Lần này không phải là mấy thứ nhỏ nhặt như trước, mấy thứ bọn họ muốn giao dịch cũng đã tương đương với việc đào rỗng toàn bộ mọi thứ của một gia tộc quyền thế nho nhỏ.

"Đừng lo, nếu đã lựa chọn thân phận này thì đương nhiên là có thể làm được mấy thứ thân phận này làm được."
Vì tránh để lộ tiếng gió nên ở Túc Bắc, người biết tiến độ điều tra của hai người Hạ Thừa Vũ chỉ có mình Phương Quân, người biết kế hoạch của bọn họ cũng chỉ có mình ông.

Bên này vừa được bước vào đường dây thì bên kia, Phương Quân cũng đã nhận được tin tức.

Kế hoạch của Hạ Thừa Vũ là trước tiên cứ án binh bất động* đã, chờ sau khi phía bên kia để lộ thêm nhiều át chủ bài hơn đã rồi lại ra tay, Phương Quân Cũng không phản đối việc này, ông chủ truyền tin tới Hạ Thừa Vũ để bảo rằng bọn họ đang âm thầm bố trí một tấm lưới lớn.

(Che giấu lực lượng.)
Lần này, bọn họ muốn đào toàn bộ khối u ác tính đã phát triển ở Túc Bắc trong nhiều năm qua.

Sau khi dặn dò Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh phải cẩn thận với mọi chuyện xong, Phương đại nhân dò hỏi Hạ Thừa Vũ xem bọn họ có cần được trợ giúp hay không, ông và Giang Hoài Thanh đều có chung nỗi băn khoăn, lo rằng Hạ Thừa Vũ sẽ không có nhiều đồ như vậy.


Hạ Thừa Vũ từ chối, dường như mọi thứ đã đúng như lời hắn nói, nếu không chắc chắn hoàn toàn thì hắn sẽ không lựa chọn thân phận này, và quả thật hẳn đã làm được.

Hắn đã không để đối phương tra được hắn có gì kì lạ.

"Hoá ra của cải nhà Hạ Thừa Vũ phong phú như vậy." Thẩm Úc nhìn sổ con trong tay Thương Quân Lẫm, không nhịn được mà cảm thán.

"Hạ gia đã cha truyền con nối nhiều năm, có của cải phong phú như vậy cũng chẳng có gì kì lạ, nếu đặt mấy thứ đó vào các gia tộc quyền thế ở kinh thành thì sẽ có rất nhiều gia tộc có thể lấy mấy thứ đó ra một cách dễ dàng, hầu hết mấy thứ được vận chuyển đến Túc Bắc vào đợt trước đều đến từ các gia tộc quyền thế."
Lúc Thương Quân Lẫm chưa lên ngôi thì đã hiểu rằng vĩnh viễn không thể coi thường các gia tộc quyền thế, việc các vương triều thay đổi là lẽ thường nhưng có một số gia tộc quyền thế sẽ vẫn đứng sừng sững ở đó, rất khó để đánh giá được năng lực của bọn họ.

Dù Thương Quân Lẫm thấy không hài lòng với các hành động của các gia tộc quyền thế thì cũng không thể tuỳ tiện ra tay với bọn họ, mấy lần hắn ra tay đều một đâm là trúng, không cho bọn họ thời gian để phản ứng lại, lại càng không cho bọn họ có cơ hội liên hợp với nhau.

"Không phải A Úc bảo muốn dẫn trẫm đi xem kỹ thuật in ấn mới sao?"
Thương Quân Lẫm sai người dắt xe ngựa tới rồi rời cung cùng Thẩm Úc, nơi bọn họ đến là căn nhà lần trước đã đến kia.

Bởi vì lần này tới đây với mục đích khác nên bọn họ không đi vào trong tiệm mà trực tiếp đi vào toà viện phía sau, ông chủ Diệp đã biết bọn họ sẽ đến từ trước nên đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Thương Quân Lẫm không thèm để ý mà đảo mắt, nhìn thoáng qua người ông chủ Diệp, thấy cơ thể của đối phương căng chặt, hắn khẽ nhăn mày lại, trí nhớ của hắn luôn rất chính xác, lần trước sau khi cảm thấy người này quen mắt thì đã kêu Ẩn Long Vệ đi điều tra thứ, kết quả hắn nhận được là ông ấy không có bất cứ vấn đề gì.

Thẩm Úc cào vào lòng bàn tay của Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, làm sao vậy?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc: "Không có gì đâu."
Đi qua một dãy hành lang dài, ba người đi vào một chỗ bí mật ở phía sau viện, nơi này chính là nơi in ấn sách, đây là lần đầu tiên Thương Quân Lẫm nhìn thấy "kỹ thuật in ấn" trong miệng của Thẩm Úc.

Cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình chợt nắm chặt hơn, Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ?"
"A Úc luôn có thể mang đến cho trẫm những niềm vui bất ngờ thật lớn." Trong giọng nói của Thương Quân Lẫm có chút câm nín.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận