Bệ hạ, không thể

Chương 82 : Ăn ngon không?
 
Trận điên loan đảo phượng kịch liệt này khiến vết thương của Quý Thịnh bị hở ra. Mấy ngày sau, có nói thế nào Nhiễm Diên cũng không cho hắn chạm vào.
 
"Chàng yên nào, chán sống rồi hả?" Vừa mới thay vải băng bó mới cho hắn, kẻ này tay chân cứ loạn lên, ôm Nhiễm Diên chạm vành tai vào nhau, quyến luyến không rời.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt hắn sáng rực chứa ý cười, vòng một lọn tóc trong tay, môi mỏng chạm lên gò má nàng, tầm mắt nhìn lên bụng nàng, thắt lưng ngọc siết không chặt được, eo nhỏ này quá là thon thả, xinh đẹp cong tràn.
 
"Chỗ này đã có hay chưa?"
 
Bàn tay cách quần lụa mỏng xoa cái bụng nhỏ bằng phẳng, cẩn thận từng tí khiến Nhiễm Diên phì cười, cổ tay trắng như tuyết khẽ nâng váy lụa hải đường, nắm tay Quý Thịnh vỗ vỗ.
 
"Dù có đi nữa, giờ nhìn không ra, đừng có sờ linh tinh."

Nàng hồi Yến cung đã gần một tháng, sớm đã bỏ thuốc tránh thai, theo mức độ hùng hổ của Quý Thịnh, có khi là có rồi.

 
"Không sao, dù giờ chưa có, chờ bản vương khỏe lại cũng có thôi." Quý Thịnh cười khẩy nắm hai tay Nhiễm Diên, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người nàng, trong lòng rất thoải mái, không kìm được mà nói: "Sau này có đứa con gái xinh đẹp như A Diên, vậy là ta vừa lòng rồi."

Hắn không phải lần đầu nói vậy, giọng điệu khiến Nhiễm Diên hơi không vui, hừ nhẹ nói: "Nếu là con trai thì sao?"
 
"Con trai? Không nghe lời thì đánh."
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi, đúng là thái độ khác hẳn nhau, Nhiễm Diên hơi nhìn bụng mình, nghĩ nếu như có, hay là sinh con gái trước đi, tiếc là không như mong đợi...
 
Vết thương Quý Thịnh một tháng mới khỏi hẳn. Lúc đó đã là đầu đông, Yến quốc ở phía bắc, so với các nước khác càng lạnh hơn. Nhiễm Diên mặc cung trang từ lông hồ, lúc từ Bàng cung tới Lập Chính điện, mới biết có sứ giả Trịnh quốc tới bái kiến. 
 
"Đại vương nói nếu phu nhân tới, cứ đi vào." Nô tì hành lễ với Nhiễm Diên, nhìn Nữ Âm phía sau nàng bê đồ ăn, biết ngay phu nhân tới đưa canh, nào dám ngăn lại.
 
Nhiễm Diên đứng giữa hành lang còn chưa động đậy, gió lạnh thổi qua, nàng nhíu mày: "Người nào nước Trịnh tới?"
 
"Hồi phu nhân, là Á khanh Bách Dung, Tống Hầu hợp mưu muốn diệt Trịnh, Trịnh bá liền đến thuyết phục đại vương xuất binh cứu trợ."
 
Khí trời không tốt, tia sáng ngày đông cũng có vài phần lạnh giá, gò má Nhiễm Diên như trong suốt, không biết nàng đang nghĩ gì, đôi mắt đẹp lung linh sóng nước mê hồn.
 
Chẳng bao lâu, sứ giả Trịnh quốc liền được đưa ra ngoài điện. Người đã đi xa, Nhiễm Diên mới vào Lập Chính điện. Trong điện rộng lớn đốt than, hơi ấm tràn đầy khiến nàng thoáng cái ấm áp, ngồi quỳ chân bên ngự thượng của Quý Thịnh, vương bào đỏ đen đầy mạnh mẽ uy vũ, khuôn mặt lạnh lùng dưới mũ miện lúc nhìn thấy nàng bỗng trở nên ôn nhu.
 
"Trời lạnh rồi, A Diên không cần ngày ngày tới đây, bản vương xử lý xong chính vụ sẽ tới Bàng cung."
 
Nhiễm Diên bê bát canh đặt lên bàn, mở ra vung ngọc, mùi thịt tỏa ra, cầm thìa vàng quấy vài cái, xúc một thìa đặt bên miệng Quý Thịnh.
 
"Mau uống lúc còn nóng, thiếp tự hầm hai canh giờ đấy, mùi thịt ngửi rất thơm."


Quý Thịnh mở miệng uống một hớp, đôi mắt đen như mực nhìn nàng đầy yêu chiều, uống vài ngụm, còn không ngừng khen: "Uống rất ngon."
 
"Đều cho chàng ăn hết, từ từ thôi."
 
Nhiễm Diên cười đưa thìa cho hắn, tiện tay lấy tấu chương đang xem dở, nhưng Quý Thịnh lại không đứng dắn, vẫn còn đang ngậm canh đã xoay eo nàng chặn lên bờ môi đỏ, quấn quýt không rời. Nước canh mang mùi thịt thanh thanh tràn vào trong vòm họng, lưỡi to mút lấy cái lưỡi thơm, trong tiếng rên rỉ, Nhiễm Diên nghẹn ngào xuội lơ.
 
"A ~ a~"
 
Không ngừng hôn sâu, nhu tình triền miên, nuốt xuống nước bọt và nước canh, Nhiễm Diên trong lúc ý loạn tình mê ngả vào trong lòng Quý Thịnh, bàn tay mảnh mai nắm chặt vương bào, thân thể mềm mại không ngừng động đậy.
 
Cái lưỡi trơn mềm bị mút phát đau, Quý Thịnh mới chậm rãi buông nàng ra, ôm nàng nằm nghiêng trên gối, ngón tay vuốt ve bờ môi sưng đỏ, cười giễu nói: "Ăn ngon không?"

Nhiễm Diên yếu ớt nằm nhoài trên ngực hắn, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng quyến rũ hồn phách, cười nhẹ sờ lên huyền điểu phi long trên vương bào của hắn, hơi đau đớn thở khẽ: "Lần sau không cho làm mạnh vậy, đau thiếp."
 
Quý Thịnh thuận thế nắm lấy ngón tay mềm mại của nàng, ngón tay như lá hành thon dài, đầu ngón tay hồng hào mảnh mai, dường như trên người nàng không có chỗ nào không đẹp.
 
"Biết vừa nãy ai tới không?"
 
Nhiễm Diên đã lấy lại vài phần sức sau nụ hôn bá đạo kia, đưa tay cởi mũ miện của Quý Thịnh, nói: "Nô tỳ nói là Á khanh của Trịnh quốc, Tống Kỉ liên quân diệt Trịnh, đại vương nếu không ra tay giúp đỡ, Trịnh quốc e là chống đỡ không nổi."


"A Diên thấy bản vương có nên xuất binh không?"
 
Ôm lấy mũ miện trong ngực, Nhiễm Diên vuốt ve viên ngọc thạch trên mũ, đôi mi dài khẽ động, con ngươi cong như trăng khuyết có chút thay đổi, thầm nói: "Trịnh Bá là cậu của đại vương, chuyện này có thể xuất binh, nhưng theo lý, xuất binh không có lợi."
 
Cũng không phải Nhiễm Diên ác độc muốn giật dây Quý Thịnh thấy chết không cứu. Mà Quý Thịnh có lòng thống nhất thiên hạ, tương lai trên đại lục chỉ có Yến quốc tồn tại, mà không phải Tống Kỉ hay Trịnh. Nếu lần này cứu Trịnh quốc, lúc thống nhất lại còn thêm phiền.
 
"Nếu đại vương xuất binh thì hãy thỏa thuận với Trịnh Bá trước, trận này nếu thắng, Yến quốc sẽ vô ưu rồi." Nói đến là thỏa thuận gì, Nhiễm Diên biết Quý Thịnh còn rõ hơn nàng trăm lần, ngàn lần.
 
"A Diên đúng là nhìn xa trông rộng, bản vương cũng nghĩ vậy."
 
Quý Thịnh cười trầm, không kìm được hôn lên môi nàng, thế gian tranh đấu, có rất nhiều chuyện tàn khốc.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận