Bẫy Tình


Edit: cereniti
Giấy không gói được lửa.
Tin tức công ty sắp bị thu mua dưới miệng lưỡi của mọi người lan truyền nhanh chóng, người ta không khỏi liên tưởng đến hiện tượng nhân viên trốn việc gần đây, mặc dù không biết người nào sắp sửa tiếp nhận chức ông chủ mới, song, khi kỳ hạn hợp đồng sắp kết thúc, các công nhân viên đã rối rít bắt đầu vì mình mà tìm đường mưu sinh.
Lý Thân Ninh đơn độc hành sự đã thành thói quen, người khác rối rít hủy hợp đồng, hắn tự đi con đường riêng, không chỉ gia hạn hợp đồng, còn gia hạn những 5 năm, Dao Dao rất lo lắng, cách mấy ngày cứ hỏi Tư Gia Di một lần: "Cô có rời đi không?"
"Cô không biết."
"Vậy chúng ta ngoéo tay, nếu cô gạt cháu, cháu sẽ chán ghét cô cả đời."
Tư Gia Di cười cười ngéo tay với Dao Dao, lúc này cô không biết mình vì giữ lời với một đứa trẻ, đã phải trả giá cao thế nào.
***
Lượng công việc của Lý Thân Ninh rất lớn, thường phải bay khắp nơi, quay phim cả ngày lẫn đêm cũng là chuyện thường, trợ lý của Lý Thân Ninh là một cô gái mới ra trường đại học không lâu, cứ như vậy đi theo Lý Thân Ninh, rốt cuộc chịu không nổi bị bệnh một trận. Sốt cao không bò dậy được, cô trợ lý nhỏ cố gượng đến sáng, rốt cuộc cũng phải gọi điện thoại cho Tư Gia Di, nói muốn xin nghỉ.
Kết quả, Tư Gia Di phải kiêm luôn công việc của trợ lý, ôm đầy tay tất tần tật các món đồ từ phòng làm việc đến bãi đỗ xe ngầm, “bảo vệ” xe thì ở dưới bãi chờ cô, Lý Thân Ninh ngồi ở bên trong, thấy cô chật vật như vậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn không có ý định giúp đỡ, ngồi khoanh tay nhìn, chẳng hề có ý muốn xuống.

Tư Gia Di thấy vậy nhưng không thể trách, cô quyết định đi đường tắt đến bãi đỗ xe, vì có chút gấp nên không nhìn đường phía trước, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thắng xe "Két ---".
Súyt chút nữa là cô đã bị chiếc ô tô kia đụng phải. Cả quá trình thật “Hữu Kinh Vô Hiểm*”, may là không bị đụng vào, hộp trang điểm trong tay cô vì bị chấn động nên rớt xuống.
(*): tuy kinh hoàng nhưng không mấy nguy hiểm
Đồ bên trong hộp trang điểm rớt đầy đất, Tư Gia Di vội vàng ngồi chồm hổm xuống nhặt, vị trí cô ngồi vừa đúng ngăn chặn đường di chuyển của xe đối phương, tài xế không chút khách khí ấn mạnh còi, hạ xuống cửa xe, lộ đầu ra nói: "Phiền cô xích ra chút được không?"
Giọng tài xế có chút bực bội. Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn tài xế, sau lại nhìn cửa kính ghế ngồi sau. Bên trong khoang sau có người, nhưng bởi vì cô chỉ thoáng nhìn, cửa kính lại màu đen, nên chỉ thấy mỗi gò má góc cạnh.
Người đàn ông bên trong vẫn giữ vững vẻ trầm mặc, nhìn xuyên thấu người phụ nữ qua cửa kính, tay của hắn đã dời đến tay nắm cửa, sau một giây kế tiếp, tài xế đã mở cửa xuống.
Người đàn ông chưa kịp xuống xe ——
Tư Gia Di còn chưa kịp nói lời thật xin lỗi ——
Đột nhiên, có người nói tục: "Con mẹ nó, mày biết điều chút."
Người tài xế đến cả cử động cũng không thèm xuống xe giúp Tư Gia Di, ngay chốc lát đã bị Lý Thân Ninh dọa cho một trận, ắt hẳn ông ta cũng nhận ra Lý Thân Ninh, thế nên hậm hực ngậm miệng.
Lý Thân Ninh ngồi chồm hổm xuống giúp cô nhặt đồ: "Chút chuyện này cũng làm không xong, tôi chẳng biết nên nhờ cô làm gì nữa."

Tư Gia Di bị người đàn ông cách hơn mình nửa con giáp giáo dục, chỉ đành gia tăng tốc độ nhặt đồ.
Người đàn ông ngồi phía sau lần nữa khép lại cửa xe, nhấc tay khỏi nắm cửa, ánh mắt không hề muốn nhìn cặp đôi nam nữ bên ngoài. Chỉ lạnh nhạt ngồi đó không nói lời nào. Cho đến khi tài xế dừng xe hẳn, mở cửa mời hắn xuống: "Diêu tiên sinh, đã thất lễ với ngài rồi, mời ngài xuống."
Diêu Tử Chính xuống xe, lườm cô trợ lý đang chạy nhanh tới cổng ra vào cách đó không xa, vào giờ phút này, thái độ của hắn hệt như chiếc cổ áo sơ mi đang mặc, lạnh cứng.
***
Trong phòng họp, tất cả mọi người đã đến đông đủ, đón chào Diêu Tử Chính tới trễ. Diêu Tử Chính hẹn vào hôm nay, chủ yếu là để xác nhận bước cuối của việc phân chia cổ phần.
Xác nhận xong trực tiếp ký hợp đồng, trợ lý của Diêu Tử Chính đưa bút kí tên cho hai bên.
Trong giới giải trí, không thiếu người thích a dua nịnh hót, dĩ nhiên cũng có người tự vạch áo cho người xem lưng: "Diêu tiên sinh, lần hợp tác năm đó, trợ lý của ngài là Đinh Duệ đúng không, cách đây không lâu tôi có gặp anh ta. . . . . ."
Sau đó đã có người đổi sắc mặt, vội vàng giật nhẹ vạt áo, không để cho hắn nói thêm. Diêu Tử Chính chỉ cười nhạt một tiếng: "Tôi hôm nay có chút chuyện, phải đi trước. Tiệc rượu tối mai, anh nể mặt tôi tham gia chứ."
Sau, Diêu Tử Chính quay đầu rời đi, cái con người đổi sắc mặt khi nãy thở nhẹ một hơi, giải thích với kẻ bên cạnh: "Anh không biết mấy năm trước Diêu Tử Chính đã đuổi việc Đinh Duệ rồi à, nghe nói phạm vào sai lầm lớn. Lão Lý Lão Lý, tự vạch áo cho người xem lưng làm gì thế không biết."
Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Hình như tôi có nghe đến chuyện này, là vào sáu năm trước thì phải. . . . . ."

Diêu Tử Chính đi ra khỏi phòng họp, cửa phòng họp tự đóng phía sau lưng hắn, chặn đi mọi lời bàn tán. Trợ lý trực tiếp đi tới thang máy nhấn xuống nút gọi, chần chừ hỏi: "Diêu tiên sinh, không phải ngài hỏi tôi phòng quản lý người đại diện ở đâu sao? Là tại lầu hai, hiện tại. . . . . ."
"Hỏi để biết mà thôi." Thang máy đến, "đinh" một tiếng, mở ra, Diêu Tử Chính không ngẩng đầu trực tiếp vào thang máy, nhấn nút xuống tầng “1”.
Thang máy dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm, tài xế không ở trong xe, chắc hẳn không ngờ Diêu Tử Chính xuống nhanh như vậy, lười biếng đi đâu đó. Vị trợ lý này của Diêu Tử Chính đã ở bên hắn sáu năm, rất rõ tính hắn không thích đùa, vội vàng gọi điện thoại cho tài xế, bảo hắn vội vàng trở lại.
Diêu Tử Chính đi về phía đuôi xe, trợ lý đi phía sau hắn mãi lo gọi điện thoại, sau một lát thì thấy có một đứa bé đang nằm trên mặt đất, cánh tay nhỏ không ngừng duỗi vào gầm xe.
Bên cạnh cô nhóc không hề có người lớn, nhưng cô nhóc không ngại nổi giận với hai vị này: "Đây là xe của các chú?"
Trợ lý của Diêu Tử Chính bị giọng nói kia làm kinh hãi: "Có gì không cô bé?"
Cô gái nhỏ đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên váy, chỉ vào chú trợ lý cao to: "Lái đi."
"Cái gì?"
"Vòng tay của tôi lọt ở dưới gầm xe, chú không lái xe đi, tôi làm sao lấy được?"
Tài xế đã xuất hiện cách đó không xa, vừa móc khóa điện tử vừa xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi vừa đi WC xong!" Chạy tới mở cửa.
Trợ lý thấy thế, nói với cô gái nhỏ: "Xe các chú đi ngay đây . . . . ."
Lời còn chưa dứt, Diêu Tử Chính đã khom người, cánh tay dài duỗi ra, nhẹ nhàng kéo chiếc lắc tay bên trong ra ngoài.

Cô gái nhỏ lấy lại được lắc tay liền nâng niu trong lòng bàn tay, thổi rồi lại thổi, bụi liền bay đi không sót lại một hạt.
Diêu Tử Chính không nói gì, khóa xe đã mở, hắn mở cửa lên xe, trước khi đóng cửa liền nghe được cô gái nhỏ lẩm bẩm: "Tư Gia Di cũng thiệt là, lắc tay mình tặng cho mà lại làm rơi. Mình sẽ không thèm để ý Tư Gia Di suốt một tiếng."
***
Dao Dao vẫn cẩn thận chỉnh sửa lắc tay, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn, cô nhóc cho là xe đã lái đi, nhưng nó vẫn đang dừng ở bên cạnh.
Người đàn ông ngồi trên xe bất ngờ đi xuống.
Người đó rất cao, lấy chiều cao của Dao Dao, cô nhóc chỉ có thể cố ngưỡng cổ mới nhìn thẳng được vào trong mắt hắn.
Dao Dao chỉ nghe hắn hỏi mình: "Cô ấy là gì của cháu?"
Thứ nhất, tâm trạng Dao Dao đang không tốt, thứ hai cô nhóc không hiểu chú này đang hỏi gì, giọng có chút bực: "Gì chứ?"
"Tư Gia Di."
Chú này hoàn toàn không giống mấy chú mà Dao Dao thấy trước kia, trong nháy mắt, Dao Dao đã không thèm để ý, bĩu môi, dứt khoát không nói.
Hắn thì ngược lại, cố đè nén, giọng ép xuống dịu dàng, thậm chí trong âm điệu còn xen lẫn chút cẩn thận cùng quan tâm: "Cô ấy là mẹ cháu?"
Lòng Dao Dao bỗng nổi lên nhịp trống, đỉnh đầu nhỏ giương lên: "Đúng! Thì sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận