Bảy Năm Không Đau


Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~~~~
Người đến lại là Từ Khải Bằng, phong trần mệt mỏi đi tới hướng Y Nhiên.

Y Nhiên phát hiện trên mặt anh tươi cười hơi kỳ lạ, anh, anh tới đây làm gì chứ?
"Sao cậu lại tới đây?" Giọng điệu ghét bỏ.

"Tớ muốn tìm cậu tâm sự." Không chút hoang mang trả lời.

"Cậu như thế nào lại biết tôi ở chỗ này?"
"Tuy rằng Bắc Kinh rất lớn, nhưng nếu thật sự muốn tìm một người, chắc là không quá khó nhỉ?!" Khải Bằng cười liếc xuống ghế dựa bên cạnh, "Sao vậy? Không muốn cho tớ ngồi à?"
"Tôi nghĩ hoàn toàn không cần phải làm như vậy." Y Nhiên đem đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói tràn đầy không vui, "Bây giờ là thời gian tôi đi làm, mong cậu không quấy rầy tôi làm việc, huống hồ tôi cùng cậu không phải quan hệ gì tốt!"
"Cậu chán ghét tớ như vậy sao?"
"Tôi cũng không phải ghét cậu, chỉ là hận cậu thôi!"
"Tớ thừa nhận khi đó mình làm không đúng, nhưng cậu không thể cho tớ thêm một cơ hội sao? Cho tớ đền bù lại những việc đáng trách trước kia, không được sao?"
Y Nhiên đem mặt chuyển hướng phía Từ Khải Bằng, hai mắt ánh chút ánh sáng, cô chỉ ra hướng cửa sổ nói: "Bây giờ là ban ngày, cậu còn ở đây mơ tưởng sao? Cậu muốn đi thì đi, trở về liền về? Cậu xem tôi là cái gì? Có phải tôi chỉ là lốp xe dự phòng ở một chỗ chờ cậu quay đầu lại sao?"
"Cậu thật sự có thể buông bỏ sao? Tớ rời đi cậu thật sự có thể vui mừng sao?"
"Người tôi thật sự không bỏ xuống được, là một thiếu niên đơn thuần đã từng nắm tay tôi, nói ' sau này nha, chúng ta cùng đậu một trường đại học, học cùng một ngành, tốt nghiệp cùng năm, kết hôn cùng ngày, cùng một ngày trở thành ba mẹ.

' Chứ không phải người trước mắt phụ bạc tôi!" Ánh mắt sắc bén của Y Nhiên nhìn Khải Bằng lạnh người, "Cậu cho rằng mình rời đi tôi sống không nổi sao? Hay cậu muốn nói rằng, bảy năm trước tôi nên chết rồi.

Nhưng bất hạnh thay, tôi lại sống tốt đến bây giờ.


Đừng đánh giá quá cao trọng lượng của cậu trong lòng tôi."
"Nhưng mà Y Nhiên, tớ....." Khải Bằng còn muốn giải thích gì đó.

"Ra ngoài mau, nếu không tôi kêu bảo vệ vào!" Y Nhiên tiếp tục chỉ trích, ra lệnh đuổi khách.

Từ Khải Bằng nhìn thoáng qua Y Nhiên, bất đắc dĩ rời đi.

Nhưng từ trong lời nói Y Nhiên, Khải Bằng vẫn thấy được hy vọng.

Y Nhiên đem dự án trong tay đập mạnh xuống bàn, nàng không thể bỏ công việc.

"Tiểu Mông, tập đoàn Hoa Thịnh bên kia thế nào?"
"Sáng nay em cùng thư ký phó giám đốc mới khu Hoa Thịnh Hoa Bắc liên lạc, bọn họ không suy nghĩ sẽ thay đổi yêu cầu, khăng khăng kêu chúng ta dựa theo yêu cầu họ đề ra mà thiết kế."
"Em không nói cho bọn họ, chúng ta không thể trong vòng hai tuần hoàn thành dự án mới, hơn nữa dự án ban đầu càng phù hợp với chủ đề tháng này sao?"
"Thái độ bên đó rất kiên quyết."
Não phó giám đốc mới bọn họ bị úng nước sao? Vì cái gì lại có ý tưởng kì lạ như vậy.

Vì nghĩ ra phương án mới, Y Nhiên tăng ca đến tận khuya.

Tan làm, cô người đầy mệt mỏi ra khỏi cửa công ty, đột nhiên một bóng đen đứng dậy, đi về phía cô vài bước rồi cách đó không xa dừng lại.

Y Nhiên khẩn trương nghẹn cổ họng, theo bản năng lui về sau hai bước.

Đầu năm nay, các vụ án bắt cóc nữ sinh trẻ tuổi xảy ra rất nhiều, huống chi đã hơn 10 giờ tối, trên đường rất ít người qua lại, điều Y Nhiên lo lắng cũng không phải dư thừa.


Thấy bóng đen vẫn đứng không nhúc nhích, Y Nhiên đề cao giọng, "Ai? Ai ở đấy?" Bởi vì khẩn trương, giọng cô có chút run rẩy.

Bóng người phía trước lại tiến tới vài bước, Y Nhiên có thể đại khái nhìn ra hình dáng người nọ, thân hình cường tráng, cảm giác có chút quen thuộc.

Y Nhiên cẩn thận đánh giá một lần, cô như trút được gánh nặng hét một cô: "Từ Khải Bằng, cậu có bệnh à? Đêm khuya đứng đó hù dọa người!"
Khải Bằng phía trước tiến tới hai bước, mặt đầy buồn ngủ nói: "Tớ ở đây chờ cậu nửa ngày, cậu thường ngày đều làm việc đến khuya sao? Công ty các cậu như vậy là quá bóc lột đó."
Nghe xong Khải Bằng bất bình, Y Nhiên trợn mắt xoay người muốn rời đi.

"Tớ ở đây đợi cậu cả buổi chiều, dù gì cậu cũng nên mời tớ uống gì chứ?" Khải Bằng đi theo phía sau Y Nhiên oán giận nói.

"Cùng không phải tôi kêu cậu chờ!" Y Nhiên tiếp tục đi về phía trước, Khải Bằng theo sau nàng.

"Hay là nói mấy câu, tớ nói xong liền đi được không? Chắc chắn không làm mất nhiều thời gian đâu.".

truyện tiên hiệp hay
"Vài câu ---- là bao nhiêu?"
"Ba bốn câu....!Không! Bảy tám câu đi."
"Rốt cuộc là mấy câu?"
"Năm câu!"
"Được.

Cậu nói đi." Y Nhiên đi phía trước, Khải Bằng như cũ nện bước theo sát cô.


"Cậu không thể dừng lại nghe tớ nói sao?"
"Một câu!"
"Không phải, tớ còn chưa bắt đầu nói mà, cái này không tính."
"Hai câu!"
"Không cần phải vậy mà!"
"Ba câu!"
" Ai ai - ai - từ từ đã!"
"Tư câu!"
"Nhà cậu ở đâu?"
"Năm câu!" Y Nhiên dừng bước chân, xoay người mặt không kiên nhẫn nhìn Khải Bằng nói: "Đã xong năm câu, cậu nếu như lại đi theo tôi, tôi liền báo nguy!" Nói xong, Y Nhiên nhanh bước rời đi.

"Cậu còn chưa nói cho tớ, nhà của cậu ở chỗ nào mà?" Khải Bằng đứng phía sau Y Nhiên lớn tiếng hỏi.

"Tôi có quyền im lặng!"
Y Nhiên vì phòng ngừa Khải Bằng bám đuôi theo mình, vội vàng gọi một chiếc xe hấp tấp rời đi.

Chỗ ở cô ở Bắc Kinh cách công ty không xa, ngày thường sau khi tan tầm thường một mình đi bộ về nhà, đại khái hai mươi phút là sẽ về đến nhà.

Ngồi trên xe, Y Nhiên mắng đầu óc Khải Bằng.

Cậu ta nói chuyện vẫn ngốc như vậy.

Sau khi về nhà, trong lòng cô không tránh khỏi hụt hãng, không nhịn được, liền gọi điện cho Nhị Lệ.

Buổi tối hơn mười một giờ, ban ngày bôn ba Nhị Lệ lúc này đang mơ một giấc mơ.

"Nhị Lệ à, đang làm gì thế?"

Mộng đẹp bị Y Nhiên phá tan, Nhị Lệ trong lòng có chút oán giận nho nhỏ.

Cô mơ mơ màng màng nói: "Đang ngủ! Đã gần nửa đêm rồi, cậu nếu không có chuyện nguy hiểm đến tính mạng liền tắt điện thoại đi!"
"Có ----- chị yêu của cậu tới hiện tại sắp chết rồi! Cậu biết không? Chiều nay Từ Khải Bằng đến công ty tìm tớ, sau khi tớ đuổi hắn đi, không ngờ được cậu ta vẫn luôn đứng trước cửa công ty chờ tớ tan làm....!Alo? Này? Cậu có nghe không đấy?"
Bên kia Nhị Lệ có lẽ bởi vì quá mệt mỏi đi, vừa nói xong một câu lại ngủ rồi.

"Nhị Lệ! Hồ Lệ! Hồ Lệ Lệ?!" Y Nhiên hét to tên Nhị Lệ vài tiếng, nhưng mà đầu bên kia điện thoại vẫn cứ im lặng không lên tiếng, Y Nhiên đành phải dùng tuyệt chiêu cuối, "Ai da, nghe nói gần đây Tô Hạo nói là có bạn gái, cậu biết không?"
Vừa nghe đến tên Tô Hạo, Nhị Lệ lập tức bừng tỉnh, "Ai? Tô Hạo? Tô Hạo có bạn gái?"
"Coi mình có liêm sỉ không kìa! Mau tỉnh lại một chút, nếu không ngày mai tớ liền giới thiệu bạn gái cho Tô Hạo!"
Nhỉ Lệ chu chu miệng, ngồi dậy tựa vào đầu giường, "Hắn là đồ không có lương tâm, tìm cậu làm gì thế? Cậu ta sao lại biết công ty cậu ở đâu?"
"80-90% là Tô Hạo nói cho cậu ta."
"Hạo ca nói cho hắn? Không có chuyện đó, Hạo ca sẽ không làm chuyện không có nguyên tắc như vậy, huống hồ cậu ấy rất ghét Từ Khải Bằng, tuyệt đối không phải cậu ấy làm!"
"Ái chà ái chà, bây giờ còn nói đỡ giúp cậu ta lun." Y Nhiên trêu ghẹo nói vui đùa với Nhị Lệ.

"Cậu thật là đáng ghét.

Nói chuyện chính, hắn tìm cậu làm gì?"
"Cậu ta muốn cùng tớ nói chuyện, nhưng đứng trong văn phòng tớ chưa đến mười phút liền bị tớ đá đít đi!"
"Hắn không phải loại tốt đẹp gì, cậu vẫn nên ít cùng hắn lui tới thì tốt hơn."
"Cậu cho rằng tớ muốn à, là cậu ta mặt dày tới tìm tớ, tớ cũng đâu còn cách nào."
"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói? Người ta cho cậu mượn một cây dù, cậu liền cảm động, không được không được! Cho cậu một trái sầu riêng hôi không chịu được, cậu liền có thể mất ngủ mấy hôm! Nếu như cậu ta vừa chảy chút máu, thề độc một chút, chắc cậu liền giơ tay chịu trói, thành thật ngoan ngoãn chạy đến hắn ôm ấp!"
"Rút lại lời nói, chị của cưng là loại người không có nguyên tắc sao? Người theo đuổi chị này, xếp thành hàng dài, tớ vì sao phải treo cổ trên một thân cây như hắn?"
"Eooooo, cậu còn không biết xấu hổ nói vậy? Lúc đó cũng không biết là ai vì hắn mà khóc đến chết đi sống lại."
"Lúc đó là tuổi còn quá nhỏ, gần đây thời kì xuân sắc của tớ đang dần bừng rỡ!"
~~~~~~~~~~~~~~
Truyện không hợp gu nên thoi drop đây, pipi=3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận