Hàng Giả bị đau, lúc quay lại Thủy An Lạc đã bò nhào tới, nhưng khi cô tóm được miếng ngọc lại bị Hàng Giả tóm lấy tóc.
Thủy An Lạc kêu lên, bị kéo giật ngược ra sau, con mẹ nó đau chết cô rồi.
“Lạc Lạc!!!” Tất cả mọi người đều đang bị quấn lấy nên hầu như không có ai có thể tới giúp cô được. Thủy An Lạc thấy tên Hàng Giả kia một tay tóm mình một tay cầm miếng ngọc. Cô cắn chặt môi, nhìn tay hắn ngày một sát lại.
“Lạc Lạc!!!” Sở Ninh Dực quay lại, lại cho Băng Tuyết có cơ hội tấn công, tuy anh tránh được nhưng vẫn bị Băng Tuyết đánh gió qua phải lùi lại phía sau.
“Số Bảy, mẹ mày gọi mày về nhà ăn cơm kìa.” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng. Lúc Số Bảy ngoảnh lại nhìn cô, cô bất chấp cả việc da đầu đau rát, bỗng lật người lại, tay phải với tới miếng ngọc, sau đó cắn lên cánh tay của Hàng Giả. Hàng Giả bị đau, Thủy An Lạc liền trượt lại phía sau một khoảng cách nhất định.
Hàng Giả bị cắn đau đến mức phát điên. Hắn đứng giận tức giận nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc từ từ ngồi trên mặt kim cương lui về phía sau, tay vẫn nắm chặt miếng ngọc, như thể muốn khảm nó luôn vào lòng bàn tay mình vậy.
“Chú Hạng, Long gia còn có một bí mật mà chắc chú không biết, nó được gọi là: Long nữ chết, cây cỏ khô cằn, người phải bồi táng theo. Cháu chết rồi, mọi người cũng sẽ phải chết chung với cháu, kể cả là Công chúa Delia cũng không ngoại lệ.” Thủy An Lạc trầm giọng nói, lại nhìn Hàng Giả đang ngày càng áp sát tới.
Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc xem chú Hạng có tin vào bí mật này không.
“Hơn hai mươi năm trước, bác cháu chết trong nhà, người làm trong một đêm chết sạch, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng khô cằn hết cả. Ba năm trước, bà ngoại cháu chết, toàn bộ Long gia ở Rome không một ai sống sót. Nếu chú không tin, vậy có thể để hắn giết cháu.”
Thủy An Lạc nói rồi cứ nuốt nước bọt, vì đây chỉ là một truyền thuyết, thậm chí Sở Ninh Dực còn từng nói, tất cả những điều này chẳng qua chỉ là một mánh khóe Long Nhược Sơ dựng lên theo kiểu thần bí mà thôi.
Nhưng muốn để chú Hạng tin thì cô cũng buộc phải khiến bản thân mình tin vào điều đó.
Hàng Giả bỗng nhấc tay lên, như thể giờ chỉ cần hạ tay xuống thôi là có thể lấy mạng cô luôn.
Thủy An Lạc nhắm mắt, lúc này tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Lạc Lạc!!!” Sở Ninh Dực nổi điên, đạp bay Băng Tuyết ra năm mét, sau đó nhanh chóng lách người lăn một vòng ôm lấy cô lăn xuống khỏi bậc của bề mặt kim cương.
Thủy An Lạc bám vào người Sở Ninh Dực, thở hổn hển, suýt nữa... suýt chút nữa là cô bị đập chết rồi.
Hàng Giả nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực. Hắn đứng trên kim cương nhìn xuống họ, cảm giác thật ngạo nghễ.
Cả Hàng Giả và Băng Tuyết cùng lên thì dù Sở Ninh Dực có là thần cũng không thể là đối thủ của chúng được.
Sở Ninh Dực bảo vệ Thủy An Lạc phía sau, nhìn hai kẻ đang từ từ tiến về phía họ.
“Cô Long, giờ giao miếng ngọc ra đây, chúng tôi có thể thả các người đi.” Băng Tuyết trầm giọng nói.
“Cô đừng có mơ!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy thì đừng trách chúng tôi vô tình.” Nói rồi Băng Tuyết liền tấn công về phía Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc lùi về sau một bước, nhưng vì phía sau toàn là mảnh vỡ nên cô bị ngã ngồi xuống mặt đất đầy mảnh vỡ kia, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau rát. Thủy An Lạc ngồi phệt dưới đất. Cô giơ tay lên nhìn thì thấy lòng bàn tay bị đá rạch vào, tay cũng bị găm đầy mảnh vỡ, may mà miếng ngọc vẫn chưa bị xứt mẻ gì.
Thủy An Lạc bò dậy, nhìn mọi người xung quanh, vì đau nên cô khẽ chửi một tiếng, lại lết thừng bước về phía bề mặt kim cương.
Băng Tuyết giơ tay ra tóm, lúc Sở Ninh Dực định giơ tay ra khống chế lại bị Hàng Giả chặn lại.
Băng Tuyết tóm lấy bả vai Thủy An Lạc, tay còn lại tóm lấy tay phải của cô. Lúc Thủy An Lạc giằng ra, bỗng có người gia nhập, đạp bay tay Băng Tuyết ra khỏi cánh tay của Thủy An Lạc, tay còn lại đẩy Thủy An Lạc lên chỗ mặt kim cương kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...