Bất Tuần

Phía trước sân thể thao có một khoảng đất trống rất rộng, hiệu trưởng và các thầy cô đang đứng ở đó.

Chửi bới một hồi xong, Trần Dã quay đầu trông thấy Hạ Ngụy đang hoảng hốt nhìn bên này.

Thấy Hạ Ngụy toan chạy tới, Trần Dã vội vàng vỗ vỗ lồng ngực Lục Tuần: “Đệt, nhanh! Buông tôi ra coi!”

Lục Tuần cúi đầu nhìn cậu, nhíu mày bảo: “Chân cẳng cậu thế này tốt nhất không nên đứng xuống dất.”

“Tôi liều mạng với cậu đó cậu có tin không?” Trần Dã nhìn hắn chằm chằm.

Lục Tuần đành thả cậu xuống.

Hạ Ngụy chạy tới đầu tiên, đôi mày xinh đẹp của cô nhăn nhíu lại, lo lắng quan sát đánh giá tình trạng của cả hai: “Hai em có sao không, chân của Trần Dã là bị hả?”

Trần Dã: “Em không ——”

“Là học sinh ban nãy chưa ra à!” Hiệu trưởng cũng chạy tới, “Làm sao vậy! Em bị thương hả!”

Trần Dã: “Em ——”

“Dã! Trần Dã!” Hai mắt Trình Tiến Đông đỏ hoe, giương nanh giương vuốt vọt tới chỗ cậu, “Mày bị sao thế! Sao không chạy ra hả! Chân mày bị làm sao!”

Trần Dã trợn trắng mắt.

“Chân cậu ấy không sao.” Lục Tuần nhìn Trần Dã đang rầu rĩ phiền não, lên tiếng trả lời mọi người, “Chỉ bị trẹo chân thôi, không biết tình huống thế nào.”

“Trẹo chân á? Để tao xem coi nào!” Trình Tiến Đông lập tức cúi người xuống định kiểm tra.

“Đã bảo là không sao rồi mà.” Trần Dã bực bội kéo Trình Tiến Đông lên.

“Đến phòng y tế đi.” Hiệu trưởng nói, “Mau lên, nếu tình huống nghiêm trọng thì báo ngay cho thầy biết.”

“Để em đi cùng bạn ấy.” Trình Tiến Đông lập tức kêu lên, lên tiếng cùng lúc với cậu còn có cả Lục Tuần.

Lục Tuần dứt lời liền liếc nhìn Trần Dã.

Hiệu trưởng nhìn Trình Tiến Đông rồi lại nhìn Lục Tuần cao lớn nom có vẻ đáng tin cậy, bèn chỉ vào Lục Tuần, “Em đưa bạn đi đi.”

Bất cứ ai đưa cũng được, lúc này Trần Dã chỉ muốn mau biến đi thật nhanh thôi.

Ngay trước mặt toàn trường, cậu thà mình gãy chân bị khiêng ra còn hơn là đau chân bị bế ra.


“Đi đi đi.” Trần Dã vừa vịn vào người Lục Tuần vừa nhảy lò cò một chân sang bên.

“Thôi bế đi! Bế đi” Hiệu trưởng lại kêu.

“…….”Trần Dã mặt đen cự tuyệt: “Ông đây không phải ——”

Lục Tuần khom lưng bế bổng cậu lên.

Trần Dã chửi ĐM, vừa chửi vừa kéo cổ áo đồng phục che mặt.

Bên ngoài phòng y tế đã bày sẵn mấy bộ bàn ghế, có hai bác sĩ trực ban đang xử lý cho học sinh bị trầy da.

Hầu như tuần nào nhà trường cũng tiến hành diễn tập sơ tán động đất một hai lần, cho nên khi xảy ra động đất rất ít có học sinh bị thương, cơ bản chỉ là một vài vết trầy xước nhỏ ngoài ý muốn thôi.

Hiếm khi thấy có người được bế tới, bác sĩ trực ban giật mình hoảng hốt, cuống quít đi tới: “Bị làm sao thế?”

“Trẹo chân ạ.” Lục Tuần trả lời đơn giản.

“Qua bên kia.” Bác sĩ trực ban chỉ cho hai người đi đến chỗ chiếc giường xếp đã bày sẵn đằng kia.

Lục Tuần đi tới, thả cậu xuống.

“Ôi trời, sao sắc mặt khó coi thế này.” Cô y tế thấy mặt Trần Dã hằm hằm đen xì thì càng lo lắng hơn, “Là chân nào vậy em?”

Trần Dã kéo quần lên, quần đồng phục rộng thùng thình, được cậu kéo đến tận đầu gối.

Mắt cá chân đã sưng tấy. Lục Tuần đứng bên cạnh khẽ nhíu mày.

“Ây da, sưng lên rồi.” Cô y tế điếng người.

Trần Dã cúi đầu nhìn, thử cựa cựa chân, tự cảm nhận rồi bảo, “Không có việc gì đâu ạ.”

Cô y tế kéo tất cậu ra nhìn: “Nếu trật khớp thì cô có thể xử lý được, nhưng mắt cá của em đã bắt đầu sưng tấy rồi, nếu mà gãy xương hơi nghiêm trọng một xíu thì có khả năng em phải đến bệnh viện chụp…..”

“Em không gãy xương mà.” Dứt lời, Trần Dã cau mày mò túi lấy di động ra, bấm số gọi điện cho bà nội.

Tự cậu té thì tự cậu biết rõ.

Té ngã cũng là một điều cần thiết khi luyện tập boxing, cậu biết ngã như thế nào để có thể bảo vệ mình một cách tốt nhất. Huống hồ, lúc ngã……


Trần Dã cúi đầu liếc Lục Tuần đang ngồi cạnh bác sĩ, lúc ấy là ảo giác ư, hình như cái tên này ——

“Tiểu Dã?”

Điện thoại bên kia nối máy rất nhanh, giọng nói lo lắng của bà truyền đến.

“A lô, bà à.” Trần Dã vội lên tiếng trả lời.

“Ở trường không có chuyện gì chứ con? Vừa nãy bà gọi sao con không nghe máy?” Giọng bà có vẻ bất an.

“Con không sao ạ.” Trần Dã giải thích, “Vừa nãy dưới sân thể thao đông người quá nên con không nghe thấy, bên chỗ bà tình hình thế nào?”

“Đều ổn cả. Bà không việc gì, mẹ của Đông Tử dẫn bà xuống lầu rồi.” Bà thở phào nhẹ nhõm, “Bà cúp máy nhé, hôm nay về bà làm sườn nguyên tảng cho con ăn.”

Trần Dã đáp vâng, cậu căn dặn bà mấy câu rồi cúp điện thoại.

“Cô sẽ thử lắc chân em, có đau hay không thì nói cho cô biết nhé.” Cô y tế trực ban bắt đầu xem xét tình trạng vết thương ở chân cậu. Đầu tiên, cô ấn vào mắt cá chân cậu.

Trần Dã nhíu mày: “Vẫn ổn ạ.”

“Thế còn như này?” Cô cầm chân cậu bẻ nhẹ sang bên trái.

“Em không sao.” Trần Dã trả lời.

Cô y tế hỏi mấy câu đơn giản rồi đứng dậy, đi tới chỗ rương thuốc cầm một cái túi chườm đá ra: “Không có vấn đề gì lớn, chắc không bị gãy xương đâu, em chườm lạnh cho tiêu sưng trước đã, nếu xuất hiện triệu chứng đau đớn hay gì khác thì phải đến bệnh viện chụp phim nghe chưa.”

Nói rồi, cô đưa túi chườm đá cho Lục Tuần: “Đây, em đắp cho bạn nhé.”

“Không.” Trần Dã nói.

“Hở?” Cô y tế ngẩn người.

“Dạ để em, cô cứ đi làm việc đi ạ.” Lục Tuần nhận lấy túi chườm.

“Ừ, nếu có vấn đề gì thì sang kia gọi cô.” Dặn dò xong, cô y tế đi ra ngoài.

Bên này có đặt mấy chiếc giường xếp tạm thời ở đằng sau, sau khi cô y tế đi ra đằng trước, bên này cũng chỉ còn Trần Dã và Lục Tuần.


“Đưa tôi.” Trần Dã chỉa chỉa cằm với Lục Tuần, ý bảo hắn mau thức thời đưa túi chườm đá lại đây.

Lục Tuần không nói gì, cầm túi chườm ngồi xổm xuống.

“Tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay cậu khiến tôi mất mặt với cả trường tôi sẽ không tính toán.” Trần Dã chau mày, chỉ vào hắn cảnh cáo, “Hôm nay cậu mà còn dám đụng vào tôi nữa thì —— Úiii……”

Túi chườm đá quá lạnh, vừa chạm vào cái là Trần Dã rụt nảy chân lên. Song lại không cựa quậy được.

Lục Tuần nắm lấy chân cậu, lông mày nhíu lại, lúc này mới lên tiếng: “Đừng cựa.”

Trần Dã ngẩn ra bởi vẻ mặt của hắn, rồi cậu nhướn mày, “Cậu ——”

Nói được nửa chừng, Trần Dã đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn vào cổ tay Lục Tuần.

Bàn tay mà Lục Tuần đang dùng để nắm lấy cổ chân cậu, cả cổ tay lẫn lòng bàn tay đều tím bầm một mảng.

Nhất là chỗ bầm gần mé bàn tay, máu rịn ra chảy xuống theo cổ tay. Trên mặt đất đã có vài giọt máu đỏ sẫm lấm tấm.

“Tay cậu bị làm sao vậy?” Trần Dã cau mày hỏi.

“Không sao cả đâu.” Lục Tuần nói.

Lúc nói lời này, mặt Lục Tuần không tỏ cảm xúc gì, hắn rũ mi, khiến người ta không thấy rõ ánh mắt.

Có vẻ bấy giờ hắn mới phát hiện tay mình bị thương, Lục Tuần lắc lắc cánh tay, đứng dậy đưa túi chườm cho Trần Dã: “Tôi đi xử lý một chút.”

Trần Dã nhận lấy túi chườm đá, hơi nhíu mày. 

Lúc đó dư chấn tới quá đột ngột, bọn họ mới đi được nửa cầu thang thì chấn động mãnh liệt ập đến, Trần Dã không kéo nổi Lục Tuần đang rệu rã vô lực. Cậu chỉ có thể cố hết sức ôm chặt Lục Tuần vào người mình, tránh cho Lục Tuần lỡ té ngã đập đầu vào đâu đó.

Cho nên lúc ngã xuống, cậu nằm bên dưới, còn tay Lục Tuần là làm sao…… Trần Dã đưa tay sờ ra sau gáy mình.

Cậu chợt nghĩ, sau khi ngã xuống, ót cậu và mặt đất bị cách bởi một lớp gì đó. Một thứ hơi cứng thế nhưng vẫn có sự mềm dẻo.

Đó là tay Lục Tuần.

Thì ra không phải ảo giác, lúc đó nguyên cả cánh tay Lục Tuần đều lót ở bên dưới. Trần Dã nhìn mấy giọt máu nhỏ trên mặt đất, khẽ chửi “Chết tiệt”.

Lúc trở lại tay Lục Tuần đã quấn băng gạc, thấy Trần Dã vẫn cầm túi chườm mà chẳnh dùng, hắn hơi nhíu mày song cũng không nói gì. Chỉ lấy túi chườm đá trong tay cậu ra, ngồi xổm xuống, đắp túi chườm lên mắt cá chân cho cậu.

Trần Dã bị lạnh giật mình, bấy giờ mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn hắn, hắng giọng hỏi: “Tay cậu sao rồi?”

“Không có việc gì.” Lục Tuần trả lời, sắc mặt vẫn chẳng khá hơn.

Từ lúc bắt đầu động đất Lục Tuần đã không bình thường, tới giờ trạng thái vẫn cứ không bình thường như thế.

“Không việc gì thì tốt rồi.” Trần Dã cũng không hỏi gì thêm.


Vì sao lại sợ động đất như thế, vì sao lại không có phản ứng. Những điều ấy không cần hỏi.

Mỗi người đều có bí mật chôn giấu không muốn bị người ta vạch trần, cậu cũng có thứ bản thân che giấu không muốn bộc lộ ra. Nhất là thứ đem đến nỗi sợ hãi rõ ràng như thế.

Trần Dã lấy di động ra, lướt lướt màn hình chuẩn bị click vào một game nào đó. Ánh mắt cậu bất ngờ đanh lại bởi một loạt tin tức bùng nổ.

Wechat của cậu chỉ có khoảng hai mươi người bạn quen, mấy tiểu huynh đệ này bình thường cũng chẳng đăng tin tức gì mấy.

Thế mà giờ có hơn một ngàn tin mới ——

Trần Dã mở Wechat, bấy giờ mới phát hiện tin là từ cái diễn đàn trường mà lúc trước Trình Tiến Đông cầm điện thoại của cậu rồi add cậu vào. Trong diễn đàn lúc này đang hiện tin mới vèo vèo, bởi vì tin đẩy quá nhanh nên căn bản chẳng thấy rõ là đang nhắn cái gì.

Trần Dã giữ màn hình nhìn kỹ, thấy trong group đang livestream Sử Tùng Lâm trồng chuối một tay ăn cứt.

Hiện tại đang tiến hành đến bước trồng chuối một tay. Sử Tùng Lâm dựng ngược lên được rồi.

Sử Tùng Lâm trượt tay.

Sử Tùng Lâm được bê đến bệnh viện. Hiệu trưởng thì đi sang chửi cho một trận.

Diễn đàn dần yên tĩnh lại.

Trần Dã cười khẩy chửi ngu ngốc, vừa định tắt khung chat thì trong group đột nhiên hiện ra một tin mới.

—— Chu choa bế thật luôn ta ơi…… Đừng bảo hai người này có gian tình thật đấy nhé?

Trần Dã hừ một tiếng.

—— Theo phân tích một cách lý trí, tui cảm thấy giống như học bá yêu đơn phương TD hơn.

Trần Dã nheo mắt.

—— Theo thông tin tình báo từ lớp 12 thì ngày nào học bá cũng mang bữa sáng cho TD! PS: Mang bữa sáng thì không phải là thích rồi còn gì, vậy là giờ đang theo đuổi người ta hả?

Trần Dã bắt đầu ngồi thẳng.

—— Học bá buổi sáng xoa mặt, buổi chiều bế bồng, vừa nhìn là biết ngay người thuộc phái hành động!

Mắt Trần Dã lộ vẻ nghi ngờ.

—— Như vậy là! Bế cũng bế rồi! Hôn còn cách xa nữa không!

Trần Dã ném điện thoại, hoảng sợ nhìn về phía Lục Tuần.

Nghe tiếng động, Lục Tuần ngẩng đầu lên: “?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận