Bất Tuần

“Bà ơi, vừa nãy lại có động đất đúng không?” Trần Dã buông cái áo ba lỗ trắng vén tới hông xuống, nhíu mày xốc rèm lên, lết dép lê đi tới phòng khách.

Gọi là phòng khách nhưng thật ra kích thước còn chưa đến 10 mét vuông, bày một bộ ghế trúc với một cái ti vi nhỏ mua từ chợ đồ cũ. Chỉ có vậy cũng đầy rồi.

Song căn phòng nhỏ này chỉ có hai bà cháu ở nên cũng không quá chen chúc.

Một bà cụ ăn mặc sạch sẽ ngồi trên ghế trúc phe phẩy quạt, đang xem chiếc ti vi chỉnh âm lượng rất nhỏ. Dường như không nghe thấy Trần Dã gọi mình.

“Bà ơi!” Trần Dã đi tới trước mặt bà, lại gọi lần nữa.

“Ầy!” Bà lão dùng tay đẩy cậu ra, “Che mất mặt Thẩm Đằng rồi.”

“Có phải ban nãy vừa động đất không bà?” Trần Dã cũng ngồi xuống.

“Ờm…… Phải, có rung lắc một tí, bà còn đang định kêu con đấy.” Bà lão xem ti vi, khẽ vỗ mặt cậu, “Bà mải xem ti vi nên quên khuấy mất.”

“Con đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà này cũ quá rồi, có động đất là bà phải ôm đầu chạy vào nhà vệ sinh mà trốn chứ. Dù nhà không sập nhưng lỡ đồ đạc rơi rớt va vào người thì làm sao bây giờ?” Trần Dã nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.

“Ôi dào, nóng nảy làm gì, chỉ rung có tẹo, nếu còn động đất nữa thì bà nhất định sẽ kêu con mà.” Bà lão cuối cùng cũng nhìn về phía cậu, vỗ vỗ cánh tay cậu, “Bà già rồi chạy không nổi, nhưng bà phải để cháu nhớn của bà chạy chứ.”

“Bà à, bà ——” Nói giữa chừng, Trần Dã chợt để ý tới chiếc áo ngắn tay mỏng mà bà mặc trên người.

Chỗ bọn họ tường dày, hơn nữa hướng nhà không tốt nên rất ẩm thấp, tuy ngoài trời nắng to nhưng trong phòng thì vô cùng lạnh.

Giờ là giữa mùa hè, lúc nãy cậu ngủ trưa còn phải đắp chăn mỏng.

Huống chi sức khỏe của bà luôn không quá tốt.

“Sao bà mặc ít thế này.” Trần Dã sờ tay bà.

Bà cụ: “Cái áo này đẹp, con đừng có động vào.”

Trần Dã: “……”

Trần Dã đứng dậy, đi vào phòng bà tìm một cái áo lông mỏng để phủ thêm cho bà.


“Còn nói bà nữa, con nhìn lại mình xem.” Khi ti vi bắt đầu chiếu quảng cáo, tầm mắt bà lão cuối cùng cũng dời sang người cháu trai nhà mình, “Cởi trần mặc độc mỗi cái quần đùi đen, hồi ông con hơn 50 tuổi cũng chả ăn mặc thế này.”

“Ông nội đâu có đẹp trai bằng con.” Trần Dã không tán đồng.

Nhìn thằng cháu mình tay dài chân dài, mặt mũi còn hết sức điển trai, bà lão tức tối gắt: “Cái thằng này thật là, bọn con gái nhìn thấy cái bộ dạng lưu manh của con là chỉ có chạy mất dép.”

“Con ——” Đang nói nửa chừng, chiếc di động Trần Dã đặt trên bàn đột nhiên réo chuông.

Cậu bắt máy, nhíu mày ậm ừ hai tiếng rồi cúp máy đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Bà ơi, con ra ngoài một chuyến nha, Đại Đông tìm con.”

“Đến giờ nghỉ trưa rồi cơ à?” Bà lão đứng dậy lấy hai cái bình nhựa đựng chè đậu xanh từ trong chiếc tủ lạnh nhỏ ra, chờ cậu thay quần áo xong bèn đưa cho cậu, “Bên ngoài nắng lắm, cầm một bình cho Đại Đông, đi học đừng để bị cảm nắng đấy.”

“Con biết rồi ạ.” Trần Dã nhận lấy, mỉm cười đi ra ngoài: “Con đi đây, tan học con không về ăn cơm đâu, hết giờ tự học buổi tối con sẽ về, bà không cần chờ con.”

Vừa ra khỏi cửa, hơi nóng đã phả vào mặt, Trần Dã chỉ muốn quay đầu đi về, nhưng đã tới giờ “đi học” của cậu rồi. Trần Dã thở dài, áp bình chè đậu xanh lên trán, nhảy xuống bậc thang.

Nhà hai bà cháu ở lầu hai, lại còn là tòa nhà thuộc diện hộ khó khăn cuối cùng. Cho nên sau khi đi xuống cầu thang thì còn phải băng qua một con hẻm nhỏ hẹp thì mới ra đến lề đường được.

“Trần Dã! Ở đây nè!” Trình Tiến Đông đứng bên cạnh biển dừng xe buýt, vẫy vẫy tay với Trần Dã đang lững thững bước ra.

Trần Dã rảo bước chậm rãi, nom có vẻ bơ phờ.

“Nhanh lên coi! Mày đừng có đi như đại gia giữa trời nắng chói chang thế này được không!” Trình Tiến Đông nóng đến dậm chân.

Trình Tiến Đông và cậu quen nhau từ hồi bé tí, sống ở ngay dưới lầu nhà cậu. Cả hai học chung từ mẫu giáo, cấp một, cấp hai, đến bây giờ là cấp ba vẫn học chung với nhau.

Trần Dã đi qua, giơ tay ném chai chè đậu xanh sang.

“Vết thương khá lên rồi chứ, mày còn định bị thương bao lâu nữa hả?” Trình Tiến Đông vặn nắp bình ra uống một ngụm, “Khààà —— Đã quá ta ơi.”

“Làm sao?” Trần Dã hỏi.

Vết thương của cậu có khá lên không thì còn phải xem tâm tình, đã không muốn đi học thì còn lâu mới khá lên được.

“Cô Hạ nói thứ năm mày nhất định phải đến trường học.” Trình Tiến Đông nói.


“Thứ năm á? Thứ năm có vụ gì à?” Trần Dã cũng ngửa đầu uống một ngụm chè đậu mát lạnh.

“Cô nói thứ năm thi tháng, mày nhất định phải đi.” Nói xong Trình Tiến Đông bày vẻ mặt bất đắc dĩ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến tính nhất định khi liên hệ thi tháng với Trần Dã, cậu giơ ngón cái khen: “Chủ nhiệm mới lợi hại ghê.”

Trần Dã: “……”

Chủ nhiệm lớp là người mới tới, giáo viên chủ nhiệm dạy bọn họ từ năm lớp 10 hiện đang ngã bệnh. Chủ nhiệm trước kia còn chẳng thể quản lý được cậu chứ đừng nói là làm cậu giả bị thương xin nghỉ, nhưng thủ đoạn của chủ nhiệm mới này thì…… Cậu thật sự không có cách nào để phản kháng.

“Tao chuyển lời xong rồi đấy, nếu mày mà không đi thì tự lo liệu lấy đi.” Trình Tiến Đông quàng vai cậu hướng về phía con phố nhỏ bán đồ ăn, “Được rồi, hơn nửa tháng rồi, lần này đúng là hơi lâu đó, mày cũng đâu thể vì kiếm tiền mà bỏ học luôn được!”

“Biết rồi.” Trần Dã thở dài.

“Ăn chút gì đó rồi tao về trường học.” Trình Tiến Đông móc túi quần lấy ra mấy đồng bạc lẻ, đếm một lượt rồi bảo: “Ăn sủi cảo nhé?”

Trần Dã gật đầu.

Con phố này chủ yếu là hàng quán nhỏ, bán mấy món ăn sáng ăn trưa đơn giản, mùi vị không tồi mà khẩu phần ăn cũng đủ no.

“Hai bát sủi cảo tôm hả?” Ông Lý – chủ quán sủi cảo thấy hai bọn họ đến thì đứng dậy hỏi.

“Vâng ạ, con cảm ơn ông Lý!” Trình Tiến Đông cười đáp.

Trần Dã ngồi xuống ghế đẩu, bẻ quạt điện thổi vào mặt mình.

“Chừa cho tao chút coi!” Trình Tiến Đông chen vào.

Trần Dã không chịu nhường cho miếng nào.

Trình Tiến Đông chen mãi không được, tức tối phê bình: “Trừ tao ra đéo ai chịu được cái tính ngang ngược của mày!”

“Ấy ấy, cái thằng ranh này! Đừng có bẻ đầu quạt!!” Ông Lý vừa bưng hai bát sủi cảo tới vừa mắng, xót ruột nhìn cái quạt cũ mèm của mình, “Lại đây ăn đi này!”

Vất vả lắm mới xua được hai thằng con giời ngồi lên bàn ăn, ông Lý lau mồ hô bật cái ti vi treo trên góc tường lên: “Xem thời sự cho tĩnh tâm.”


“Theo thông tin mà Tòa án nhân dân thành phố công bố, tòa án đã chính thức thụ lý tiến trình phá sản thanh toán của tập đoàn Lục thị, nhưng cụ thể là tiến hành phá sản tái tổ chức[1] hay phá sản thanh toán[2] thì vẫn cần chờ quyết định tiếp. Tập đoàn Lục thị là phú hào lâu đời ở thành phố chúng ta, từ những năm tháng huy hoàng trước kia cho tới hôm nay……”

Giọng nam trầm thấp trên ti vi đang thông báo tin tức phá sản của gia đình giàu có nhất thành phố bọn họ.

“Đệt, cái từ “phá sản” này nghe mới phê làm sao.” Trình Tiến Đông ăn sủi cảo nóng, nói chuyện cũng run run, “Phá sản tốt ghê, tao cũng muốn phá sản.”

“Óc chó.” Trần Dã chẳng buồn nhấc mắt.

Trình Tiến Đông bị cậu chửi quen rồi nên cũng mặc kệ, tiếp tục xem thời sự một lát, sau đó ngập ngừng nói: “Ê, công ty này…… có phải trước kia từng giúp đỡ mày không?”

“Gì cơ?” Trần Dã ngẩng đầu nhíu mày xem kỹ tin tức, mãi đến khi bản tin chuyển đến sự kiện phát sinh động đất vừa rồi thì cậu mới cúi đầu, ừm một tiếng.

“Nhận ơn một giọt là phải trả ơn một dòng đó.” Trình Tiến Đông nói.

Trần Dã ăn nốt miếng sủi cảo cuối cùng.

“Quào, lúc nãy mày có nghe không, ân oán nhà giàu kìa.” Trình Tiến Đông nhìn ti vi, cất lời cảm khái, “Mẹ kế mang theo con riêng đuổi con vợ cả ra khỏi nhà? Đang đóng phim truyền hình đấy à.”

“Ăn xong chưa?” Trần Dã đứng lên, “Tao đi trước đây, chiều nay có ca.”

“Ấy, chờ tao tí, uống nốt ngụm canh đã.” Trình Tiến Đông cúi đầu thổi phù phù, nóng đến nheo mắt nhưng vẫn uống cạn bát canh, xong xuôi cậu chàng lau miệng nói, “No rồi!”

Trần Dã đứng dậy chuẩn bị đi.

“Ê!” Trình Tiến Đông túm lấy cậu, “Có chuyện này định kể cho mày, lúc trước mày mãi chẳng đến trường nên tao cũng lười kể.”

“Gì thế?” Trần Dã hỏi.

“Lớp mình có học sinh mới chuyển tới đấy.” Trình Tiến Đông nói.

“Ồ.” Trần Dã quay người đi thẳng.

“Này! Mày nghe tao nói xong đã.” Trình Tiến Đông ấn cậu xuống, “Học sinh chuyển tới là con nhà giàu, chi tiền vô cùng hào phóng, tụi Ba Ba với Tiểu Vũ toàn đi theo nó.”

“Thích theo ai thì theo thôi.” Trần Dã không thèm để ý.

“Được rồi, tao biết tính mày mà, không phải nói mấy cái này với mày.” Sắc mặt Trình Tiến Đông có vẻ khó xử, “Chủ yếu là thằng nhà giàu này nom có vẻ rất lễ phép, gặp ai cũng cười cười cười, nhưng nghe nói đánh nhau giỏi lắm, tao cảm thấy thằng này không dễ chọc đâu.”

“Liên quan gì đến tao.” Trần Dã thở dài, “Tao có thể đi được chưa, chiều này tao còn có khách nữa.”


“Nó ngồi ngay bên cạnh mày đấy.” Trình Tiến Đông rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm.

“Cái gì?” Trần Dã ngạc nhiên.

“Hai đứa bọn mày là bạn cùng bàn.” Trình Tiến Đông nói.

Trần Dã nhíu mày.

Cậu vẫn luôn ngồi một mình, trừ lý do sĩ số lớp bọn họ là số lẻ ra thì còn có một lý do nữa đó là, không thầy cô nào xếp người ngồi cạnh cậu cả.

“Cô Hạ xếp đấy.” Trình Tiến Đông bổ sung xong nội dung cuối cùng trước khi Trần Dã có dấu hiệu nổi đóa, tiếp đó cu cậu giả đò nhìn đồng hồ bước ra ngoài ra vẻ gấp gáp lắm, vừa đi vừa bảo, “Được rồi, tao nói xong rồi, tao chỉ nhắc nhở mày đừng vừa mới vào lớp đã lao vào đánh nhau với người ta thôi, mày không cãi lời cô Hạ được đâu, hiện giờ nó đang là bảo bối trong tay các thầy các cô đấy. Tao đi trước nha, lớp buổi chiều sắp bắt đầu rồi.”

Trần Dã ngửa đầu uống hết chè đậu xanh mà bà đưa cho, bóp xẹp cái chai. Cảm thấy có hơi phiền.

Điện thoại trong túi rung lên.

Trần Dã rút điện thoại ra, màn hình hiện người gọi đến là Bành Dũng.

Bành Dũng là ông chủ của cậu, có một quyền quán mang tính chất rèn luyện sức khỏe, song bởi vì Bành Dũng là vận động viên boxing giải nghệ nên tính chuyên nghiệp rất cao.

Cậu làm huấn luyện viên ở đó, nhưng chủ yếu là hỗ trợ luyện cùng thôi. Bởi vì người đến chỗ Bành Dũng tập đa phần đều không cần được dạy.

Cậu tiếp điện thoại.

“Tiểu Dã, chiều nay không cần tới đâu.” Giọng nói thô kệch của Bành Dũng truyền tới, “Buổi tối hẵng qua đây, tầm 10 giờ nhé.”

“Chiều nay Lưu Dương hẹn lịch.” Trần Dã nói.

“Chú sẽ tìm người khác tập cùng Lưu Dương, cháu buổi tối rồi tới.” Bành Dũng thở dài, “Có một khách này mới tới quán ba ngày đã làm phế ba người luyện cùng rồi. Chú đang ở bên đây khảo sát địa điểm, mấy hôm nữa mới về được. Người ta làm thẻ VIP cả năm luôn, cũng ngại để người ta đi. Kỹ thuật của cháu tốt, cháu luyện cùng khách đi, bao giờ về chú phát lì xì cho.”

“Vâng ạ.” Trần Dã đồng ý.

******

★Chú thích:

[1]Phá sản tái tổ chức: tức là khi tài sản của xí nghiệp không đem đi gán nợ thì xí nghiệp có thể xin tòa án cho phá sản tái tổ chức. Cấp quản lý của xí nghiệp đó sẽ đề xuất phương án tái tổ chức với bên chủ nợ, kéo dài thời gian trả nợ, ngừng phát cổ tức.

[2]Phá sản thanh toán: tức là sau khi công ty cổ phần hoặc công ty trách nhiệm hữu hạn tuyên bố phá sản, hội đồng thanh toán sẽ tiếp quản công ty và tiến hành thanh toán, ước định và xử lý, phân phối tài sản phá sản.

Editor: Spoil nhẹ chap sau hai cháu đấm nhau:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận