Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp


☆ Ra ngoài chơi
Bởi vì cuối tuần nên vườn bách thú khá đông, đa số đều là cha mẹ mang con nhỏ tới, hai người họ hai đứa con trai đứng giữa đám người có vẻ lạc quẻ.

Tần Sanh nghiêng đầu nói với Lãng Yên, “ Toàn là là người lớn dắt trẻ con tới đây.”
Lãng Yên mải nghiên cứu bản đồ vườn bách thú, cũng không nghĩ nhiều, “ Tớ cũng mang trẻ con tới mà, bạn nhỏ Tần Sanh, không phải cậu còn chưa dậy thì sao?”
Nhìn kẹo bông gòn Tần Sanh một chút quên chính mình muốn nói gì, tiếp nhận liền bắt đầu yên lặng ăn.

Đi ngang qua gấu trúc bên cạnh thời điểm, Lãng Yên ngừng lại, làm Tần Sanh đứng ở rào chắn bên cạnh cho hắn chụp ảnh, chiếu xong đưa cho Tần Sanh xem, “Giống không giống ngươi!”
Tần Sanh vừa định phản bác, Lãng Yên đã đi tới chỗ bán kẹo bông gòn, lúc quay lại trong tay có thêm một cây kẹo bông gòn, “Ui cha, cậu mà cầm cái này trông càng giống.”
Tần Sanh nhíu nhíu mày, giống gì mà giống, trừng mắt với Lãng Yên một cái, đi lên phía trước.
Dạo một hồi hai người đều đầy mồ hôi, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tìm mua đồ uống lạnh rồi ngồi xuống, đang đợi đồ uống thì Lãng Yên đột nhiên bật cười.
Tần Sanh khó hiểu nhìn hắn, Lãng Yên giải thích nói, “ Cậu nói xem chúng ta như vậy giống người yêu đi hẹn hò không! Trước kia mang bạn gái ra ngoài chơi tớ cũng chưa đi qua vườn bách thú, cùng lắm là đi xem phim.”
Tần Sanh nghe được hai chữ hẹn hò mặt bùm cái đỏ lên, cậu chưa từng có người yêu nên không biết cùng bạn gái ra ngoài chơi là cái dạng gì, nhưng trên TV toàn là như thế này không phải sao, thật sự rất giống ở hẹn hò, “Cậu có có bạn gái à.”
Đồ uống lúc này đưa tới, Lãng Yên uống một ngụm mới thấy bớt nóng, “Chia tay rồi, nếu bây giờ có bạn gái thì ai rảnh mang cậu ra ngoài chơi.”
Tần Sanh vậy à rồi lại không nói tiếp.
Hai người trở lại ký túc xá đã 6 giờ hơn, nhóc mập nói, “Hôm nay nghe hội học sinh nói, Quốc khánh nghỉ tận 10 ngày lận!”

Từ Dương và Lãng Yên nghe vậy thật cao hứng, rốt cuộc ngoài nghỉ đông và nghỉ hè thì đây là kỳ nghỉ dài nhất, Từ Dương lại nói, “Mẹ tôi đã hỏi rất nhiều lần là quốc khánh có về không, tôi thấy nếu nghỉ 7 ngày thì thôi, nhưng mà giờ ngẫm lại thôi cứ về.”
Lãng Yên nói, “Cùng mua vé nhé! Tôi cũng muốn về.”
Nhóc mập ở xa nhất, oán giận nói, “Tần Sanh thì sướng rồi nhà nội thành luôn, tôi đây về một chuyến cũng phải ngồi tàu.”
Tần Sanh cười cười không nói gì, cũng không định trở về, ở ký túc xá khá tốt, kể cả dù nghỉ dài hạn nhà ăn cũng sẽ mở, cho nên cậu tính toán ở lại chơi 10 ngày.
Trường học rốt cuộc nghỉ.

Mọi người đã thu dọn ổn thoả sẵn sàng đi rồi, Lãng Yên nhìn Tần Sanh hỏi, “ Bạn nhỏ Tần Sanh chừng nào đi?”
Tần Sanh không nói sẽ không về, “Giờ tớ đi luôn đây.”
Lãng Yên cùng Từ Dương xuống lầu, mới vừa đi ra cửa ký túc xá, Lãng Yên phát hiện quên điện thoại lại vòng trở về, cửa ký túc xá không đóng, đẩy cửa vào thấy Tần Sanh đưa lưng về phía hắn đang nghe điện thoại, “ Bố ạ, đừng, không không cần tới tới đón con đâu, con muốn cùng bạn bạn học đi ra ngoài chơi.”
Cúp máy xong Tần Sanh thở dài, quay đầu phát hiện Lãng Yên đứng sau lưng, giật mình lui vài bước.

Lãng Yên không định nghe lén Tần Sanh nhưng đã nghe được rồi.

Tần Sanh có vẻ không thích về nhà, muốn hỏi cậu làm sao vậy nhưng sợ cậu không muốn nói, “Tớ quên điện thoại chạy về lấy.”
Lãng Yên cầm điện thoại vội vội vàng vàng đi rồi.
Một người ở ký túc xá, ngôi trường dường như càng rộng hơn, mỗi ngày ngoài ăn cơm với ngủ Tần Sanh chỉ vẽ tranh.

Bố cậu vài lần gọi điện thoại hỏi đi chơi vui vẻ không? Hỏi tiền sinh hoạt có đủ không, thiếu thì xin vân vân.

Nhoáng cái kỳ nghỉ đã trôi qua hơn nửa.
Tối nay Tần Sanh vừa định tắt đèn đi ngủ thì có tiếng gõ cửa.

Lãng Yên đứng bên ngoài, một tay kéo hành lý, một tay cầm đồ ăn và rượu, “Sao sao đã trở lại rồi?”
Lãng Yên buông hành lý, chỉ vào túi ăn, “Tớ có đứa bạn cũng học đại học ở thành phố A, về trước để tổ chức sinh nhật cho nó.

Cậu ăn đi, tớ đi tắm đã.”
Tần Sanh mở túi ra, bên trong là thịt xiên, màn thầu chấm sữa đặc, những món khác cũng chưa thêm ớt cay.

Lãng Yên ra khỏi WC thấy Tần Sanh chỉ ăn màn thầu, hỏi, “Món khác không ăn sao?”
“Để cho cậu.”
Lãng Yên kéo một vại bia đưa cho Tần Sanh, tự mình khui một lon, “Tớ ăn rồi, mấy cái này cho cậu cả.”
Tần Sanh nhận bia uống hai ngụm, không nói gì, lại bắt đầu ăn mấy món khác, lại uống hết một lon, “Cậu cậu cậu sao lại biết biết tớ ở ký túc xá.”
Tần Sanh uống xong mặt đỏ hồng, vốn đã nói lắp lại càng thêm cà lăm, “Lần trước không phải cậu đã nói với bố là không về, muốn đi chơi với bạn sao?”

Tần Sanh đôi tay ôm lon bia, cứ như là con nít nói dối bị vạch trần, cúi đầu không nói gì.

Lãng Yên vươn tay nhéo nhéo má Tần Sanh, bắt cậu nhìn mình, “Cậu dám nói dối bố nha.”
Tần Sanh gật gật đầu, cũng không tránh, tùy ý để hắn nhéo mặt, “Một mình cậu ở ký túc xá lâu như vậy, định bế quan tu tiên à?”
“Chỉ chỉ chỉ ngủ một chút rồi rồi ăn cơm vẽ tranh.”
Bia hết, Tần Sanh lại khui một lon, khui không được, Lãng Yên đoạt lấy mở nắp hộ cậu.
“Vì sao không về nhà?”
Tần Sanh lại uống hai ngụm, lăng lăng nhìn Lãng Yên, “Không muốn, dì… dì dì… tớ về nhà dì sẽ không không vui.”
“Dì là ai?”
“Là là là vợ của bố tớ.”
Mắt Tần Sanh cũng hồng, cảm giác như giây tiếp theo sẽ khóc.

Lãng Yên không hỏi nữa, Tần Sanh lại tự mình mở miệng, “Mẹ mẹ tớ là tiểu tam, tớ tớ tớ mấy năm trước mới được nhận về, vì mẹ chết rồi.

Dì, em gái, cả cả ông bà tớ đều không… không thích tớ.

Ăn tết chắc chắn họ cùng nhau ăn ăn ăn cơm, tớ tớ không thể về.”
Từ khi quen nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Lãng Yên thấy Tần Sanh nói một câu dài như vậy.

Hắn có chút hối hận đã hỏi Tần Sanh chuyện này, bởi vì hắn không biết làm sao để an ủi cậu.

Tần Sanh nói xong bò lên giường ngủ, những lời này hình như là nói cho hắn nghe, lại như là nói cho chính mình nghe, bởi vì chưa từng có ai hỏi cậu.


Đây là lần đầu tiên cậu nói những chuyện này với người khác, tựa như sau rất nhiều năm đè nén, chuyện từ đáy lòng bị vạch trần, nhưng cũng không khiến cậu chật vật như trong tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Sanh trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên trong đời say rượu, Lãng Yên đi qua mép giường thấy Tần Sanh nằm nghiêng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước.

Lãng Yên hỏi muốn dậy ăn cơm không, Tần Sanh mở miệng liền phát hiện giọng đã khàn, há miệng thở dốc, chỉ nói một chữ, “Nước.”
Chờ uống nước xong Tần Sanh mới ngồi dậy.

Chuyện đêm qua uống say cậu đều đã quên, chỉ nhớ rõ ăn món gì.

Lãng Yên thấy vậy, cũng không nhắc lại nữa.
“Tần Sanh, hôm nay cùng tớ ra ngoài ăn cơm đi, cả đứa bạn tớ nữa.”
“Nhưng nhưng nhưng mà tớ không không quen cậu ta.”
“Không sao đâu, quen tớ là được, hơn nữa cũng chỉ có ba người thôi.”
Lúc Lãng Yên và Tần Sanh đến quán ăn, Thẩm Đạt đã gọi món xong.

Thẩm Đạt là bạn nối khố của Lãng Yên, hiện tại không học cùng trường, chỉ có đến kỳ nghỉ mới có thể hẹn gặp.

Ấn tượng đầu tiên của Thẩm Đạt đối với Tần Sanh là, đứa học sinh cấp 3 này ở đâu ra vậy???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận