Bất Diệt Long Đế

- Giết!

Lục Ly quát một tiếng, cầm đao phóng về phía trước, mục tiêu của hắn vẫn là Địch Hỏa. Tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ mấy hơi đã vọt tới trước người Địch Hỏa, trường đao chém xuống.

- Đều động thủ, giết hai rác rưởi này!

Lão nhân cụt tay giận quát, từ trong tay một lão nhân bên cạnh nắm qua một thanh cương đao, dẫn đầu vọt về phía Lục Ly. Đám người Địch Hỏa huyền lực nhiễu loạn, vì trẻ tuổi kinh nghiệm chưa tới, tạm thời không giữ vững được tâm thần, chiến lực giảm nhiều, nếu bọn họ không xuất thủ, thì không ai có thể áp chế Lục Ly.

- Keng keng keng!

Chờ lão nhân cụt tay và ba lão giả chiến lực khá mạnh vọt tới, Lục Ly đã đánh xuống mười mấy đao, hai tay Địch Hỏa giơ tấm chắn, thân thể nửa ngồi, gắt gao chống đỡ.

- Ba...

Bất quá bị Lục Ly liên tục bổ mười mấy đao, tấm chắn cũng nhịn không được nứt ra, một phân thành hai. Địch Hỏa nhìn thấy đao quang chém tới, sợ đến vội vàng lăn mấy vòng, hiểm hiểm tránh thoát trường đao của Lục Ly.

Lão nhân cụt tay và ba lão giả vọt lên, bọn hắn là tộc lão của bộ lạc, niên kỷ đều qua lục tuần, bối phận giống như ngoại công của Lục Ly. Mặc dù đời này cảnh giới dừng ở Huyền Vũ cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không phải đám người Địch Hỏa có thể so.

Bốn người xông lên, Lục Ly cũng cảm thấy áp lực rất lớn, đầy trời đều là đao quang, mấy lần xém chút bị chém trúng. Hắn chỉ có thể lui trước, nếu bị bốn người bao vây thì rất dễ thụ thương, một khi thụ thương, chiến lực sẽ giảm nhiều.

- Ầm!

Bên kia Địch Thiên từ trong tường đất vọt ra, vừa vặn Lục Ly đang lui về phía hắn, hai người đã cách không xa. Ánh mắt Lục Ly xoay chuyển, quay người lao về phía Địch Thiên, vung chiến đao bổ xuống.

Địch Thiên bị tường đất chôn sống, bộ dạng chật vật không chịu nổi, trên người còn có vết máu ứ đọng, nhìn thấy Lục Ly cầm đao bổ tới, hắn theo bản năng giơ trường đao lên đón đỡ.

- Tốt!


Lục Ly rất thích người khác đón đỡ, lập tức huy vũ trường đao, liên tục bổ bảy tám đao. Lực lượng cường đại đánh bay chiến đao của Địch Thiên, làm hai chân hắn quỳ trên mặt đất. Địch Thiên trơ mắt nhìn trường đao của Lục Ly bổ tới, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Thời khắc cuối cùng, Lục Ly lại không dám động thủ, bởi vì một khi đao xuống, Địch Thiên sẽ bị hắn chém giết.

- Nam nhi phải giết người, Lục Ly, giết Địch Thiên!

Lục Linh khẽ kêu, trong mắt Lục Ly lóe lên hồng quang, nhắm mắt vung chiến đao chém xuống.

Ầm!

Trường đao chém vào cổ Địch Thiên, một cái đầu lâu bay lên, nhiệt huyết tuôn ra, phun lên người Lục Ly.

Lục Ly cảm giác trong tay ẩm ướt, mở mắt nhìn thấy một thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống, lại nhìn thấy đầu của Địch Thiên lăn trên mặt đất, toàn thân không khỏi rung động, dạ dày nhộn nhạo, kém chút nôn ra...

- Địch Thiên!

Bốn lão giả quát lên, lão nhân cụt tay càng giận không thể nuốt. Địch Thiên là cháu trai của hắn, hắn ngửa mặt lên trời gầm hét:

- Lục Ly, hôm nay không giết ngươi, lão phu thề không làm người.

- Lục Ly, đừng lo lắng, nếu không giết, hôm nay tỷ đệ chúng ta sẽ chết ở chỗ này, giết...

Lục Linh khẽ kêu, Lục Ly đè xuống cảm giác nôn mửa, ép buộc mình không nhìn thi thể của Địch Thiên, ánh mắt quét về phía bốn lão giả xông đến.

Có lẽ vì mới vừa giết người, lệ khí tiềm ẩn nhiều năm trong thân thể Lục Ly triệt để bộc phát, thân thể run rẩy của hắn nhanh chóng bình phục.


Lục Linh nói nhắc nhở hắn, hôm nay hắn không thắng, hai tỷ đệ đều phải chết. Nội tâm của hắn trở nên bình tĩnh, trong đầu chỉ có một ý niệm, cái kia chính là giết sạch tất cả địch nhân cản đường!

- Lão cẩu, muốn giết ta, phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không đã!

Lục Ly quát khẽ, thân thể không lùi mà tiến tới, hai chân nhảy lên, tay nắm chiến đao chém xuống.

- Lão cẩu, ta bắn chết ngươi!

Lục Linh cực kỳ phối hợp quát, lão nhân cụt tay theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Linh, lại phát hiện mình bị lừa, Lục Linh căn bản không có tới gần.

Cũng bởi vì cái nhìn này, hắn đã mất đi cơ hội tránh né và phản kích, chiến đao của Lục Ly tới trước mắt, hắn chỉ có nâng chiến đao lên đón đỡ.

- Không tốt...

Ba lão giả theo sát đến thầm hô không ổn, lão nhân cụt tay chỉ có một tay, làm sao có thể chống đỡ được Lục Ly nắm giữ vạn cân cự lực?

Quả nhiên!

Lục Ly chém bay lão nhân cụt tay, trường đao cũng bị đập bay, trước ngực xuất hiện một vết máu thật sâu, có thể thấy được xương trắng.

Lão nhân cụt tay có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng cảnh giới chỉ là Huyền Vũ cảnh, tăng thêm huyền lực nhiễu loạn, lại chỉ có một tay, làm sao có thể chống đỡ được một kích toàn lực của Lục Ly?

- Tứ ca...

Ba lão giả khác kinh hô, lo lắng quay đầu nhìn, thân thể của Lục Ly lại không ngừng, nhấc đao chém tới lão giả cách gần nhất.


- Ầm!

Lại một lão giả bị đánh bay, lão giả này thảm hại hơn, bả vai bị Lục Ly bổ trúng, cánh tay xém chút rơi xuống.

Hai lão giả khác liếc nhau, chỉ có thể cắn răng liên thủ vọt tới. Hai người một trái một phải, trường đao giống như rắn độc, phân biệt khóa chặt tay trái tay phải của Lục Ly, khiến cho Lục Ly được cái này mất cái khác.

Lục Ly vung đao đón đỡ, hai lão giả kia phối hợp ăn ý, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù huyền lực nhiễu loạn, nhưng công kích lại cực kỳ sắc bén. Mấy lần Lục Ly xém chút bị đánh trúng, chỉ có thể vừa đón đỡ vừa lui lại.

- Lục Ly, ta muốn giết ngươi, báo thù cho Địch Thiên!

Địch Hỏa từ đằng xa vọt tới, mặc dù huyền lực của hắn nhiễu loạn, sức chiến đấu đại giảm, nhưng giờ phút này Lục Ly bị hai lão giả tấn công liên tiếp, đã ngăn cản có chút gian nan, hắn lại gia nhập, ba người vây công sẽ rất dễ dàng đánh chết Lục Ly.

Lục Linh hơi nhíu mày, chỉ là nàng không dám động. Bởi vì có ba thanh niên cầm tấm chắn ngăn ở trước mặt nàng, mặc dù tên nỏ của nàng lợi hại, lại không bắn thủng tấm chắn được.

Nàng không động, ba thanh niên kia cũng không dám động, nếu nàng cưỡng ép đi trợ giúp Lục Ly, ba người chắc chắn sẽ không ngồi yên không lý đến.

- Báo thù cho Địch Thiên?

Lục Ly nghe được câu này, nghĩ tới lúc thú triều hắn dùng cổ quan đập bay Hồng Lân Ưng, nội tâm bỗng nhiên khẽ động. Hắn công kích mấy đao, tạm thời bức lui hai lão giả, sau đó thân thể nhảy vào tường đất sụp đổ.

Tiếp sau đó...

Hắn ở trong vô số ánh mắt nổi giận, xách thi thể của Địch Thiên quay lại, một tay vung thi thể của Địch Thiên, tay còn lại thì vung chiến đao bổ tới.

Hai lão giả trợn tròn mắt, hai người đã qua tuổi lục tuần, kịch chiến vô số lần, nhưng còn là lần đầu tiên thấy đấu pháp như thế. Lục Ly dùng thi thể cháu trai của bọn hắn làm tấm thuẫn, ngươi bảo bọn hắn làm sao công kích?

Khinh nhờn di thể, Lục Ly không sợ lệ quỷ quấn thân sao?

Cái này Lục Ly là thật không sợ, bằng không hắn cũng sẽ không đi kéo quan tài. Bị Lục Linh ảnh hưởng, hắn không sợ quỷ thần, giờ phút này chỉ muốn giết người, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì?


- Ầm!

Địch Hỏa và hai lão giả không dám loạn công, Lục Ly lại không hề cố kỵ, hắn đánh bay một lão giả, còn chém đứt tay đối phương. Máu tươi tung tóe, văng đầy mặt của Địch Hỏa.

Hắn thừa dịp Địch Hỏa chưa tỉnh hồn, trở tay chém lên đùi đối phương một đao. Địch Hỏa sợ đến lăn vòng né tránh, lão giả còn lại không dám công kích, nhanh chóng lùi về phía sau, hiện trường bị Lục Ly khống chế.

- Trốn...

Nhìn thấy Lục Ly đằng đằng sát khí vọt tới, Địch Hỏa sợ hãi. Hắn cũng không muốn giống như Địch Thiên, biến thành một thi thể không đầu, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Địch Lô, bắt Lục Linh, nếu không chúng ta đều sẽ xong đời!

Thừa dịp Lục Ly bị phân tâm, Địch Hỏa không để ý bắp đùi chảy ra máu tươi, khập khễnh chạy như bay, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Lục Ly giận dữ, nhưng không dám truy sát.

Xung quanh nhà cửa nhiều như vậy, muốn tìm được Địch Hỏa cần thời gian. Nhiều võ giả như vậy, vạn nhất Lục Linh bị thương hoặc bị giết thì làm sao bây giờ?

Hắn nhìn thấy ba người Địch Lô ngăn ở trước mặt Lục Linh, dáng vẻ có chút rục rịch. Không để ý tới lão giả còn lại, hắn ném thi thể Địch Thiên lao đến, phẫn nộ quát:

- Cút ngay, nếu không… chết!

Bởi vì Lục Ly vung vẩy thi thể Địch Thiên, nên toàn thân đẫm máu, tăng thêm ngay cả mấy tộc lão cũng bị thương, còn giết Địch Thiên. Ở trong mắt đám người Địch Lô, giờ phút này hắn giống như ma vương giết người, bị hắn rống to liền vội vàng thối lui.

Lục Ly lao nhanh đến bên người Lục Linh, dùng tay đỡ lấy nàng, ánh mắt liếc nhìn tộc nhân ở phụ cận, lạnh lẽo nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta đi, ta xem ai còn dám cản chúng ta?

- Được, đi thôi!

Lục Linh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lục Ly, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng. Khuôn mặt xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, đẹp đến nổi làm người lóa mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận