Bảo Mẫu Của Tôi ... Lạnh Lùng Lắm !

17
Thật ra là ngày đó cũng không nghĩ nhiều thứ như thế.
Chỉ đơn giản thấy hoa Sử Quân Tử rất giống anh…
***
“Bốp!”
- Tao sẽ giết mày!
Vũ Đức túm cổ áo Phan Nguyên tung một đấm trời giáng. Người công an phụ trách vội xông tới can lại, nghiêm nghị cảnh cáo:
- Đề nghị cậu giữ bình tĩnh, không được gây thương tích cho nghi phạm.
- Nghi phạm cái gì? Chính hắn đã…
- Tôi không làm!
Phan Nguyên quyệt vết máu ở khóe môi, ngồi lại lên ghế. Mi mắt rũ xuống không nhìn Vũ Đức. Sự thật là Phan Nguyên không làm, nhưng anh cũng sẽ không nói là ai làm. Chuôi con dao đâm Tú Anh không có bất cứ một dấu vân tay nào. Mà người biết hung thủ ngoài Phan Nguyên cũng chỉ có Tú Anh.
Trong khi Vũ Đức đang náo loạn đồn công an thì tại phòng bệnh cao cấp bệnh viện X, Tú Anh đã tỉnh lại. Lâm Nam vui mừng nhẹ thở phào. Ông bác sĩ kia đúng là thích chơi trò giật gân, còn trong giai đoạn nguy hiểm thì nói còn trong giai đoạn nguy hiểm, lại còn “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…”, vế sau chính là “không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần theo dõi chặt chẽ tránh tình hình chuyển xấu đi…”. Thật sự khiến mọi người một phen hú vía!
- Em tỉnh rồi.
Tú Anh có chút ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh. Cả người ê ẩm khiến đuôi mày hơi rũ xuống, nhìn bớt lạnh lùng hơn rất nhiều. Giọng nói cũng mềm nhẹ hơn:
- Thầy Nam…
- Đừng gọi là thầy, anh vốn không phải giáo sinh thực tập lớp em. Chỉ tới tiếp cận em thôi – Lâm Nam đỡ cô dậy để cô dựa vào vai anh – Nào, uống chút nước đi. Em đã hôn mê gần một tháng rồi. Mọi người rất lo lắng cho em.
Lâm Nam dùng thìa giúp cô uống nước, động tác vô cùng ôn nhu cẩn thận.
- Anh biết bây giờ hỏi chuyện này là không thích hợp nhưng người đã đâm em là ai?
Tú Anh không nói gì. Chỉ là một chút lạc lối thôi, cô không muốn cô bé Khang Phương kia phải chịu hình phạt quá nghiêm khắc của pháp luật. Cô biết cô bé ấy sẽ hối cải.

Thấy cô không muốn nói Lâm Nam cũng không ép, chỉ chậm rãi tường thuật:
- Phan Nguyên bị bắt rồi. Còn cô bé lớp 10 kia thì chỉ bị xử phạt nhẹ thôi. Nếu em không nói thì cũng không sao. Anh biết em có lý do của riêng mình.
- Ừm. Bố mẹ em có biết em nhập viện không?
- Tất nhiên là biết. Lúc nãy họ mới đi khỏi thôi.
Tú Anh đưa mắt nhìn ra cửa, thấy có chút khó hiểu vì sao khi mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là Vũ Đức mà lại là Lâm Nam. Anh làm gì ở đây? Vũ Đức đâu rồi?
Giống như đọc được suy nghĩ qua mắt Tú Anh, Lâm Nam mỉm cười, khẽ liếc qua đồng hồ rồi nói:
- Anh mới đuổi cậu ta đi rồi. Khó khăn lắm mới chờ được em tỉnh lại mà chưa gì em đã tìm cậu ta, đến nhìn kĩ mặt anh một cái cũng không nữa.
Lời nói như vậy đã đủ hiểu lầm chưa nhỉ? Nhưng nếu là Tú Anh chắc sẽ không đến mức cho là anh thích cô đâu ha?
- Anh muốn nói chuyện gì?
Đấy! Tú Anh có cho người ta trêu chọc mình tí nào đâu! Không biết là do không nghĩ tới hay là cố tình lơ đi?
- Muốn nói nhiều chuyện lắm.
Lâm Nam chống tay vào thành giường vây Tú Anh trong ngực, làm bộ như muốn hôn cô.
- Gần quá!
- Anh thích em.
Mặt Tú Anh bây giờ trông có chút ngờ nghệch, đôi mắt sắc sảo xinh đẹp toát lên vẻ lúng túng, hai má hồng thuận lên nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Lạnh lùng là tính cách nhưng Tú Anh cũng chỉ là thiếu nữ, hơn nữa cô lại không bài xích Lâm Nam, dường như đối với anh cô luôn có một loại cảm giác thân thiết kì lạ nên bây giờ bị anh nói vậy liền không biết phản ứng như thế nào.
Nhìn vẻ mặt Tú Anh, Lâm Nam thật sự cảm thấy có chút tiếc vì anh với cô lại cùng huyết thống. Khi nãy nhìn thấy Tú Anh muốn tìm Vũ Đức mà đến thắc mắc vì sao anh lại ở đây cũng không hỏi, trong lòng anh chợt thấy ghen tị. Dù chỉ là ghen tị vì em gái lại quan tâm người khác hơn người anh trai tốt bụng ôn nhu này nhưng cũng không phải là cảm giác gì dễ chịu. Hôn nhẹ lên trán cô, Lâm Nam ngồi lại xuống ghế bình thản lấy dao gọt táo.
- Em… thật sự dễ thương lắm đấy, em gái!
***

Một tháng nữa trôi qua, tình trạng của Tú Anh dần khá hơn nhưng vẫn chưa thể xuất viện. Vũ Đức cúp học, cả ngày chỉ loanh quanh trong phòng bệnh của Tú Anh. Vũ má từ nước ngoài trở về. Ông Vũ, bố Vũ Đức, con người cuồng công việc đến quên mất gia đình, cuối cùng cũng chịu về khi nghe tin bà Vũ cũng về. Hai vợ chồng sau nhiều năm li thân gặp lại, đều nhất trí buông bỏ bớt công việc vì con cái. Dù sao hai người cũng đã có tuổi, điên cuồng làm việc như thế cũng chỉ vì muốn gia đình sung túc hơn, lại không nhận thức được chính mình đã bỏ rơi gia đình, bỏ rơi con trai. Bây giờ quay đầu lại mới bần thần nhận ra con trai đã khôn lớn lại không phải nhờ cha mẹ dõi theo dạy dỗ, người làm cha mẹ như vậy cảm thấy bao nhiêu hổ thẹn cũng là không đủ nên càng biết ơn Tú Anh, lại càng lo lắng cho cô.
- Con lớn thật đó. Ngày mẹ đi con mới thấp bằng này.
Vũ má là một người phụ nữ đẹp, dù tuổi tác và thời gian có tàn phá bao nhiêu thì vẻ quyến rũ của bà vẫn không giảm đi. Xa mẹ từ nhỏ nên Vũ Đức cũng không quá hồ hởi khi gặp bà, thái độ rất bình thản.
- Vũ Đức. - Vũ má ngồi xuống cạnh con trai, cầm tay cậu nhẹ giọng nói - Mẹ xin lỗi.
Vũ Đức nhìn xuống bàn tay trung niên đang đặt lên tay mình, sâu thẳm trong tiềm thức, con nào mà không thương mẹ chứ? Bà Vũ cũng không phải hoàn toàn bỏ mặc cậu nên cậu vốn không hề giận bà, giọng nói liền bớt lạnh nhạt hơn:
- Mẹ có lỗi gì đâu mà xin lỗi với con.
Biết con trai không để bụng chuyện bà bỏ cậu ra nước ngoài bao nhiêu năm như vậy, bà liền cười vui vẻ:
- Ừ ừ. Con còn phải cảm ơn mẹ vì mẹ đã kiếm cho con một bảo mẫu... à không phải, là cô vợ tốt như Tú Anh ấy chứ nhỉ?
- Mẹ nói cái gì vậy?
Vũ Đức đỏ mặt gắt lên. Tim nhảy loạn lên như bị bắt quả tang làm chuyện khuất tất lắm.
- Mẹ nói cái gì? Mẹ chưa nói cái gì hết nha?
Vũ má cười hùa theo lời con trai. Con trai bà hào hoa như vậy, không ngờ lại nhút nhát chưa dám thổ lộ với người con gái mà trong lòng thật sự yêu thương. Thật sự... đáng yêu quá!
- Giữ Tú Anh thật chắc vào nhé con trai. Cô gái như Tú Anh trên thế gian này không có người thứ hai đâu.
Bà vỗ đầu Vũ Đức, cười hiền hậu rồi đi vào phòng bệnh thăm Tú Anh, bỏ lại Vũ Đức cười ngây ngô như thằng ngốc ngoài hành lang bệnh viện.
***
- Trúc Anh, mẹ có thể gọi con như vậy không?
Tú Anh ngơ ngác nhìn đôi vợ chồng trung niên trước mặt, họ rất hay đến thăm cô. Mọi lần đều xưng cô chú nhưng sao hôm nay lại…
- Sao cô lại hỏi như vậy?

- Thực ra có một chuyện chúng ta muốn nói với con từ khi con tỉnh lại nhưng bác sĩ nói không được để con xúc động nên mới chờ tới tận bây giờ.
Chủ tịch Lâm kéo ghế ngồi xuống cạnh giường còn Phó chủ tịch Lâm thì ngồi trên giường cạnh Tú Anh. Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, nét mặt không dấu được vui mừng xen lẫn lo lắng.
- Chuyện gì ạ?
- Lâm Nam nó đã nói chuyện con… là em gái nó chưa?
- Dạ, thi thoảng anh ấy có gọi con như vậy.
- Nếu bây giờ chúng ta nói con là con gái ruột của chúng ta, con… sẽ tin chứ? – Lâm má hồi hộp quan sát sắc mặt Tú Anh nhưng rất tiếc bà không thấy được gì.
Tú Anh không trả lời, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ lát sau mới bình thản nói:
- Trời sắp tối rồi, cô chú nên về sớm không thì lạnh lắm.
Lâm ba Lâm má nhìn nhau, mắt Lâm má đỏ hoe nhưng vẫn cười chào Tú Anh rồi ra về. Tú Anh chờ họ rời khỏi mới chậm rãi nằm xuống, trùm chăn kín đầu. Họ… muốn cô phải phản ứng thế nào đây?
Vũ Đức mở của phòng đi vào, không thấy Tú Anh mà chỉ thấy một đống chăn to tướng trên giường thì ngạc nhiên. Tú Anh chưa bao giờ trùm chăn kín đầu, cô nói như vậy là đang chạy trốn, cô không thích, nhưng sao hôm nay lại như vậy? Lúc nãy Lâm ba Lâm má vào thăm chẳng lẽ đã nói chuyện đó rồi?
- Tú Anh.
- …
- Nè, cậu làm con đà điểu từ bao giờ thế?
- …
- Không ra là ngạt thở đấy!
- …
- Nếu đã không ra thì đừng để tôi lật chăn ra nha! Không là tôi sẽ hôn cậu đấy!
- Im đi… - Giọng Tú Anh như giọng mũi phát ra từ trong đống chăn.
Vũ Đức bật cười. Cậu biết Tú Anh nhà cậu rất đáng yêu mà. Nằm xuống ôm lấy đống chăn, Vũ Đức gian xảo nói:
- Này, tôi cho mượn cơ thể đêm nay đấy! Cậu muốn làm gì nó cũng được!
Tú Anh bị ôm không thở được liền chui ra, khuôn mặt tèm lem nước mắt khiến Vũ Đức ngây người. Không ngờ Tú Anh… cũng biết khóc?

Cô không do dự rúc vào ngực cậu khóc thật lớn, khóc giống như muốn khóc bù cho tất cả những tủi nhục mệt mỏi mười mấy năm qua. Tại sao lâu như vậy họ mới tìm cô? Tại sao lâu như vậy họ mới nói cho cô biết? Tại sao lại lâu như vậy…
Vũ Đức luống cuống vỗ về Tú Anh, cô dù có lạnh lùng bao nhiêu cũng vẫn chỉ là một cô gái thôi. Mong là cô sẽ sớm chấp nhận được chuyện đó.
Ôm cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi vì khóc mệt trong lòng, Vũ Đức cưng chiều đặt lên tóc cô một nụ hôn.
- Như vậy có phải hiền hơn, giống con gái hơn nhiều không? Đến đây thôi nhé, từ bây giờ em chỉ cần để cho mọi người yêu thương em là được rồi…
***
- Tú Anh, cả tuổi thơ và thời niên thiếu của tôi đều đã trao hết cho cậu nên bây giờ tôi ế rồi!
Vũ Đức ném phăng cái áo comple lên giường, cả người như không xương đổ nhào xuống lưng Tú Anh.
- Lại bị sếp phạt cái gì? - Tú Anh nhàn nhạt hỏi. Tay vẫn gõ bàn phím laptop liên tục.
- Aaa~ Tú Anh à, tôi và cậu đã hai lăm tuổi rồi. Tôi thành trai ế rồi đó!
Vũ Đức như thường lệ bắt đầu bài ca "Trai ế" muôn thủa. Tú Anh nghe muốn mòn lỗ tai luôn rồi nhưng hôm nay cô phải hoàn thành một hồ sơ quan trọng, nếu Vũ Đức cứ meo meo bên tai như vậy thì làm sao mà tập trung được?
- Hay là cậu đừng làm bảo mẫu của tôi nữa, lấy tôi đi? Giường đơn gối chiếc hơn hai mươi năm tôi thật là cô đơn
~- Giường đơn gối chiếc cái con khỉ! Đêm nào cũng chui vào chăn của tôi còn cô với đơn cái gì?
- Nhưng không phải vợ chồng thì dù ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng cũng không dám “làm gì” hết ý. Tôi cũng là đàn ông mà
~- Im miệng! – Tú Anh dùng tập tài liệu đập bộp một phát lên đầu Vũ Đức, không cho cậu nhìn thấy hai má cô đỏ rần – Mang tờ giấy cậu dấu trong tủ ra đây!
- Giấy gì?
- Giấy đăng kí kết hôn!
***
Có đôi khi... những lời giống như "Tôi yêu cậu" thật sự là không cần thiết...
***
_END_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận