Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài

Bất luận Thiệu Kỳ Á có phải tổng tài tập đoàn Ouston Á Châu hay không, đối với tình cảm lưu luyến của hắn và Dụ Bảo Đế đều không có ảnh hưởng. Hai người vẫn ngọt ngọt ngào ngào như bình thường, làm chuyện những đôi tình nhân bình thường hay làm, hẹn hò, ăn cơm, dạo chơi ngoại thành, du lịch. . . . Ở cùng một chỗ.
Bọn họ kết giao ổn định, nửa năm đi qua, công việc thuận lợi, cảm tình thuận lợi, mọi chuyện đều thuận lợi, tất cả lại quá mức hoàn mỹ.
Có lẽ là quá mức thuận lợi, ông trời xem không thuận mắt, đưa tới một cái tai họa đột ngột “Bà ngoại đã xảy ra chuyện!”
Sau bữa trưa một ngày nghỉ, Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế đang muốn bước vào rạp chiếu phim, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm dừng bước chân của hắn, không nghĩ tới điện báo là nhân viên làm việc ở viện an dưỡng, nói Trịnh bà bà xảy ra chuyện, hắn vừa nghe tâm liền hoảng, đầu óc nhất thời trống rỗng, ngay cả sự tình ra sao cũng chưa lên tiếng hỏi, vội vàng xin bọn họ nhanh xử lý, hắn sẽ phụ trách tất cả.
“Trịnh bà bà đã xảy ra chuyện gì sao?” Thấy sắc mặt Thiệu Kỳ Á lo lắng, trong lòng Bảo Đế hiện lên dự cảm không lành, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng xanh.
“Không biết, bây giờ chúng ta lập tức đi qua nhìn xem.” Hắn cấp bách dắt tay nàng, bước nhanh đi ra rạp chiếu phim, chuyển hướng bãi đỗ xe.
Bảo Đế bối rối trong lòng, không biết nên nói cái gì cho phải, trầm mặc đi theo bước chân của hắn.
Sợ hãi vì gợi lên chuyện thương tâm khi mẫu thân của nàng mất, giờ phút này trong ngực giống bị hòn đá đè ép, cảm giác thở không được.
Nàng sợ hãi lại phải trải qua cái trường hợp này!
Nàng sợ hãi cái chết tàn nhẫn!
Mới đây, nàng đã đồng ý đan mũ len cho Trịnh bà bà đội vào mùa đông, nàng còn đáp ứng mua đậu hủ hạnh nhân cho bà ăn. . . . Trịnh bà bà còn nói, bà muốn sống đến một trăm tuổi, bà muốn tận mắt nhìn đến cháu ngoại mang theo cháu cố đến thăm bà. . . . Nàng còn chưa có thực hiện hứa hẹn, có phải không còn kịp hay không?
Trịnh bà bà đáng yêu như vậy lại. . . . Nàng không dám nghĩ !
Cho dù bà nói bừa bãi, đầu mơ mơ màng màng, nhưng bà thực hiền lành, nàng thực thích Trịnh bà bà nha!
Bảo Đế nhớ lại Trịnh bà bà trong trí nhớ, lo lắng vành mắt đỏ lên.
Ngồi trên xe, Thiệu Kỳ Á nổ máy, lại thấy Bảo Đế ngây ngốc không hề động, hắn nghiêng người thắt dây an toàn thay nàng, lại thấy mũi nàng hồng hồng, hốc mắt rưng rưng, còn không dám nhìn xuống.
Bảo Đế phát hiện hắn đang nhìn nàng, nỗ lực cong khóe miệng, miễn cưỡng cười vui an ủi hắn. “Trịnh bà bà cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an.”
Thấy nàng rõ ràng lo lắng, vừa nói nước mắt liền rơi xuống, lại kiên cường trấn định muốn an ủi hắn, ngực Thiệu Kỳ Á xuất hiện dòng nước ấm.
“Đừng lo lắng, bà sẽ không có chuyện gì.” Hắn giúp nàng lau nước mắt, tâm tình trầm trọng nói nhỏ.
“Vâng.” Nàng nắm bàn tay hắn, muốn tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Dưới loại tình huống này, có người bên cạnh làm bạn, xác thực cũng có dũng khí đối mặt gánh vác.
“Bà ngoại ta đâu?”
Lòng Thiệu Kỳ Á nóng như lửa đốt chạy tới viện an dưỡng bằng thời gian nhanh nhất, hắn nắm tay Bảo Đế, hai người giống như trận gió cuốn vào trong đại sảnh, nhìn đến nhân liền vội hỏi.
“Ở trong phòng, Thiệu tiên sinh. . . .” Nhân viên công tác vừa thấy được hắn đang muốn báo cáo trạng huống trước, thì lại bị hắn để lại phía sau.
“Bà ngoại!”
“Trịnh bà bà!”
Một bước tiến vào trong phòng ngủ, hai người bọn họ không hẹn mà cùng lo lắng kêu to, bước vội đi vào bên người Trịnh bà bà lo lắng xem kỹ trạng huống của bà, nhưng sắc mặt hồng hào.
Ánh mắt, có thần.
Tinh thần, no đủ.
Trừ mấy cái đó ra, tâm tình bà còn cực kỳ tốt.
“Bà ngoại, bà có xảy ra chuyện gì không?” Thiệu Kỳ Á buồn bực, nhìn không ra bà có cái gì khác thường.
“Không nha.” Ngay cả tiếng nói đều rất nhẹ.
Bảo Đế ngồi bên cạnh bà, vô cùng thân thiết kéo cánh tay của bà, ôn nhu hỏi: “Trịnh bà bà, bà có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Ta rất tốt, nào có cái gì không thoải mái?” Trịnh bà bà bĩu môi, như là ngại bọn họ lo lắng, lập tức kích động lấy bánh cưới ra, vui vẻ chia sẻ. “Bà bà mời các ngươi ăn bánh bích quy.”

“Sao bà làm bánh cưới? Là người nhà của ai trong viện an dưỡng có việc vui sao?” Thiệu Kỳ Á trực giác hỏi, nhưng Trịnh bà bà còn chưa kịp trả lời, nhân viên công tác theo sau đã tìm đến giành trước trả lời.
“Là Trịnh bà bà đặt bánh cưới, hơn nữa còn đặt năm trăm hộp thật nhiều.” Nhân viên công tác vươn năm đầu ngón tay.
Sáng sớm cửa hàng bánh cưới đem đến núi bánh này, làm tất cả mọi người trợn tròn mắt, đặt bánh cưới số lượng lớn như vậy, làm xong cũng không thể lui, cho nên bọn họ nhanh gọi điện thoại cho Thiệu Kỳ Á, may mắn hắn nói sẽ phụ trách, mọi người mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
“Bà ngoại, ngươi đặt bánh cưới nhiều như vậy sao?” Thiệu Kỳ Á kinh ngạc giương giọng.
“Đương nhiên là có việc mừng !” Trịnh bà bà mím môi vui sướng tươi cười nói.
Bảo Đế nhìn Thiệu Kỳ Á ngây người liếc mắt một cái, sau đó ôn nhu cười yếu ớt hỏi bà lão. “Trịnh bà bà, bà có chuyện gì vui nha?”
“Là A Kỳ nhà chúng ta và Bảo Khố muội muốn đính hôn.” Bà còn vui vẻ tuyên bố.
“Đính hôn?”
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á và Bảo Đế nhất thời trăm miệng một lời lặp lại, biểu tình kinh ngạc và khó hiểu giống nhau.
“Chúng ta còn chưa có đính hôn a!” Bảo Đế vội vàng làm sáng tỏ, Trịnh bà bà nhất định là lại tái phát tật xấu hồ đồ, mới có thể tự mình làm chuyện lung tung.
“Còn chưa có đính hôn, thì hiện tại liền đính hôn nha!” Trịnh bà bà tuyệt không lo lắng, nói đơn giản.
“Như vậy làm sao có thể? Thật là chưa chuẩn bị!” Thiệu Kỳ Á cự tuyệt đề nghị của bà ngoại.
Trước đính hôn một bước là cầu hôn, hắn từng nghĩ tới, nhất định phải cho Bảo Đế một lần cầu hôn khó quên, cho nên không thể tùy tùy tiện tiện liền giải quyết như vậy, lại còn ở trong viện an dưỡng một chút lãng mạn cũng không có
“Sao không thể? Muốn chuẩn bị còn không thể.” Trịnh bà bà bác bỏ hắn.
“Ta đây, chính là đại biểu trưởng bối, bọn họ có thể làm người làm chứng, về phần tín vật. . . .”
Nói xong, bà chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi thong thả về phía tủ quần áo, mở hộp châu báu ra, run lẩy bẩy lấy ra một cái nhẫn kim cương hình thức đơn giản.
“Chiếc nhẫn này, là ba A Kỳ tặng ẹ hắn, nàng đã nói về sau phải giao cho vợ A Kỳ. . . .” Bà lại đi thong thả quay về trên ghế ngồi. Thực quý trọng kéo góc áo chà lau. “Ngươi nhìn một cái, ta bảo tồn rất khá, đúng không?”
“Dạ.” Dụ Bảo Đế mỉm cười gật đầu. Một cái nhẫn như vậy, đại biểu truyền lại và chúc phúc, xác thực rất trân quý, rất ý nghĩa.
“Này, còn không mau cầu hôn.” Trịnh bà bà đưa nhẫn cho cháu ngoại thúc giục, nhân viên công tác thấy bọn họ bị bà cụ đùa nghịch, không khỏi cũng bật cười.
“Bà ngoại. . . . . .” Thiệu Kỳ Á khó xử do dự.
Hắn không biết Bảo Đế có ý nghĩ gì, vì đặt hàng bánh cưới mà cầu hôn, giống như có chút lẫn lộn đầu đuôi. Hắn đương nhiên vui cưới nàng về, nhưng làm việc qua loa như vậy , chỉ sợ ủy khuất nàng!
“Trịnh bà bà, thời gian chúng ta kết giao còn chưa đủ dài, không xác định có thích hợp hay không. . . .” Bảo Đế ý đồ giảng đạo lý. Dù sao nàng còn trẻ, mới hai mươi bốn tuổi, cho tới bây giờ còn chưa có nghĩ tới “kết hôn”, quá đột nhiên!
Bất đắc dĩ sở trường của một lão nhân là không minh mẫn, muốn dùng đạo lý khai thông là quá ngây thơ rồi!
“Thích hợp thích hợp, hôm trước ta có đưa ngày sinh của hai đứa cho lão Vương ở lầu 3 xem, hắn nói các ngươi là trời đất tạo nên rất thích hợp đấy!” Trịnh bà bà còn lấy ra bát tự màu hồng trong tủ đầu giường, hoàn toàn ngăn chặn việc bọn họ lấy cớ.
Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế bất đắc dĩ nhìn nhau, hoàn toàn bị đánh bại.
Nguyên lai Trịnh bà bà hỏi ngày sinh nàng vì muốn xem bói?
Chậc chậc, quả nhiên gừng càng già càng cay!
“Như vậy còn có vấn đề gì sao?” Trịnh bà bà nhíu mày hỏi, tại lúc này chẳng những tuyệt không hồ đồ, còn khôn khéo a. “Hay là các ngươi không phải thật tâm yêu nhau?” Thậm chí còn có thể dùng phép khích tướng.
“Chúng ta là thiệt tình yêu nhau a!” Hai người lại trăm miệng một lời lần nữa, hôm nay bị bà lão đùa giỡn như vậy, lại ăn ý một cách thần kỳ.
“Vậy không phải được rồi sao! Bánh cưới đều đặt rồi, đừng lãng phí nha! Ha ha. . . . . .” Trịnh bà bà cười đến rất vui vẻ, đã sớm truyền tin tức tốt với các bạn ở viện an dưỡng.
Thiệu Kỳ Á và Dụ Bảo Đế nhìn về phía Lão Ngoan Đồng nghịch ngợm quá đáng.
Ha ha? Người khác gặp rắc rối lại tràn đầy ý cười?
Tiếp đến ánh mắt, vẻ mặt Trịnh bà bà nghiêm chỉnh, lộ ra biểu tình ai oán.

“Các ngươi liền thừa dịp ta còn nhận ra các ngươi định chuyện đi chứ, để cho ta hoàn thành tâm nguyện, sau này nói không chừng ta ngay cả các ngươi ai là ai đều không nhận rõ. . . . Ai!”
Trịnh bà bà vừa đấm vừa xoa, lấy sắc thái ôn nhu mà tiến công, chưa xong còn thở dài, tăng thêm biểu tình bi ai.
Thân là vãn bối, nghe bà nói như vậy, sao còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt?
Bọn họ nhìn về phía đối phương, ánh mắt giao nhau truyền ý, cho nhau một cái mỉm cười.
Thiệu Kỳ Á đi về phía bà ngoại, tiếp nhận nhẫn, cầm bàn tay nhỏ bé của Bảo Đế lên, đeo thay nàng.
“Trở về chúng ta tìm thời gian làm tiệc đính hôn, ọi người biết chúng ta yêu nhau sâu đậm, muốn lâu dài.” Hắn không muốn làm cho nữ nhân yêu mến bị chút ủy khuất.
“Được.” Nàng ngước mắt cười ngọt ngào với hắn, lập tức chuyển hướng bà lão vẻ mặt đang vui mừng bên cạnh. “Trịnh bà bà, đến lúc đó chúng ta sẽ đến đón bà tham gia party.”
“Tốt tốt!” Trịnh bà bà vui vẻ vỗ tay, nhưng rất nhanh liền lại phát hiện không đúng.
“Sao ngươi còn có thể gọi ta như vậy?”
“Bằng không thì thế nào a?” Bảo Đế giật mình sững sờ, phản ứng không kịp.
“Đương nhiên gọi là bà ngoại a!” Thiệu Kỳ Á thật ra hiểu rõ tâm ý bà ngoại
Bảo Đế bừng tỉnh hiểu ra tươi cười, làm nũng gọi: “Bà ngoại. . . . . .”
“A, ngoan. . . . . .” Trịnh bà bà vui mừng mỉm cười, giải quyết xong tâm sự.
Nhìn bà thoải mái và khỏe mạnh, bọn họ không khỏi đều cảm thấy may mắn là không có chuyện gì nguy hiểm, không phải thật sự xảy ra chuyện gì!
Thúc đẩy chuyện tốt này là lễ vật bà ngoại cho bọn họ.
Đêm đó, hưởng thụ niềm vui sướng đầm đìa tình cảm mãnh liệt hoan ái, Bảo Đế gối lên cánh tay Thiệu Kỳ Á, nhắm mắt hưởng thụ thời gian ấm áp ngọt ngào này.
Thiệu Kỳ Á nửa dựa vào đầu giường, ôn tồn khẽ vuốt cánh tay vượt qua đến trước ngực hắn của nàng, yêu thích không buông tay với đầu ngón tay mảnh trơn mềm.
Giằng co đến trưa, kỳ thật bọn họ đều mệt mỏi, nhưng chính tình yêu cuồng nhiệt trong tình nhân, tránh không được vừa đến thiên lôi liền xuống địa hỏa.
Bà ngoại vừa đấm vừa xoa lại thêm đùa giỡn Bảo Đế, hắn và Bảo Đế cứ như vậy đính hôn, cảm giác thật khó tin.
Sau chuyện này, kế tiếp sẽ xử lý năm trăm hộp bánh cưới, phải tuyên bố tin vui đính hôn . . . . Vốn là muốn nàng nhàn nhã sau thời gian giữa trưa, lại đột nhiên trở nên rất bận.
Sau đó, hắn gọi cửa hàng bánh cưới chở bánh cưới đi từ viện an dưỡng, muốn bọn họ vào giờ làm việc ngày mai đưa đến tập đoàn Ouston; năm trăm hộp bánh cưới không phải số lượng nhỏ, hoàn hảo hắn còn có nhân viên có thể tiêu hóa.
Bàn tay theo bản năng dời về phía tay nàng, đem tới trước mặt chăm chú nhìn.
Nhẫn đeo trên ngón giữa tay Bảo Đế, mà không phải ngón áp út, ngay cả cảm giác cũng không thích hợp. . . . Đột nhiên như thế, không hề chuẩn bị tâm lý, nàng có thể cảm thấy thực hoang đường hay không?
“Thực xin lỗi.” Hắn hôn tay nàng, đau lòng nói xin lỗi.
Nàng chậm rãi đỏ mắt, khó hiểu hỏi: “Làm chi đột nhiên nói xin lỗi với ta?”
“Bởi vì ta làm ngươi chịu ủy khuất.” Hắn thực áy náy, hứa với mình phải đem hết khả năng trân trọng nàng, lại không làm được.
“Khi nào thì ta chịu ủy khuất?” Nàng vẫn buồn bực.
“Buổi chiều a.” Hắn dùng môi hôn đốt ngón tay nàng .
“Ngươi nói chuyện đính hôn ?” Nàng kinh ngạc bật cười. “Không ủy khuất nha, có bà ngoại chúc phúc, có di vật của mẹ, làm sao có thể ủy khuất?”
“Ta vốn tính thời điểm cầu hôn với ngươi, nhất định phải cho ngươi một ký ức khó quên.” Hắn nói ra ý tưởng bản thân.
“Hôm nay cũng rất khó quên a! Rất ít người đặt bánh cưới trước rồi mới cầu hôn a? Tuyệt đối không giống người thường! Ha ha. . . . . .”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy còn rất thú vị .
Nàng nguyện ý nghĩ như vậy, làm cho tâm tình của hắn tốt lên đôi chút. Thiệu Kỳ Á không khỏi sủng nịch xoa đầu nàng.
“Qua loa như vậy đã quyết định đính hôn, ngươi có hối hận hay không?” Hắn thực để ý cảm nhận của nàng, yêu thương nàng đã thành thói quen.
“Hối hận?” Bảo Đế mỉm cười lắc đầu, chuyển hướng dựa vào trong ngực hắn. “Ta chỉ hối hận không có sớm quen ngươi nha!”
“Chậc chậc, có thể nói như vậy a?” Hắn nhẹ gõ chóp mũi nàng, thật cao hứng khi nàng và hắn có đồng cảm, không uổng công hắn thật lòng thật dạ đối với nàng.
“Ta có ăn kẹo, cho nên nói ngọt a!” Nàng xinh đẹp đáp lại.
“Phải không?” Hắn mỉm cười đột nhiên nhíu mày. “Ta nếm xem sẽ biết. . . . . .”
Hắn ôm cổ nàng, thâm tình triền miên hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng, hai người hôn hôn, nhiệt độ không khí càng tăng càng cao, dục hỏa lại thiêu.
“Ô ô. . . . Ngươi lại muốn làm chi? Chúng ta vừa mới. . . . . .” Nàng ngượng ngùng kinh ngạc ngăn chận bàn tay hắn phóng hỏa ở trên người.
“Đến một lần nữa a!” Hắn xoay người ngăn chặn nàng, môi tuyên bố.
“Này!” Nàng rồi đột nhiên trố mắt. “Ngươi đừng buông thả quá độ làm thân xác hỏng rồi, ta muốn dùng thật lâu nha!”
Thiệu Kỳ Á sửng sốt, lập tức nghe hiểu ám chỉ của nàng, nhịn không được liếc nàng.
“Yên tâm đi, ta thực nhẫn nhịn .” Hắn tự tin nói.
“Phải không?” Nàng cố ý nghi ngờ.
Hắn uy hiếp. “Ngươi hoài nghi sao?”
Tròng mắt nàng chuyển hướng nhanh như chớp, cố ý không trả lời, chọc cho hắn dựng râu trừng mắt.
“Dụ Bảo Đế, ngươi sợ hư sao!”
Hắn triển khai công kích, trừng phạt làm nàng ngứa, hai người cứ như vậy chơi đùa ở trên giường.
Tứ chi thân mật đụng chạm dấy lên lửa cháy, Bảo Đế không địch lại sức của hắn, cả người bị hắn đè bẹp ở trên giường, hai người đều thở hồng hộc.
“Đầu hàng. . . . . . Ta đầu hàng. . . . . .” Nàng cầu xin tha thứ, đã muốn cười đến thở không ra hơi.
“Không còn kịp rồi!” Hắn áp chế tay nàng ở đỉnh đầu, cúi người dọc theo đường cong của nàng, hôn môi môi của nàng.
Từng đợt cảm giác tê dại dâng lên ở trên người nàng, nàng ngửa đầu, không khỏi sung sướng ngâm khẽ, ngay cả đầu ngón chân đều hưng phấn cuộn lên.
Bàn tay vòng qua trước người của nàng, ôm bộ ngực mềm mại nàng, nhiệt tình lại ôn nhu âu yếm thân thể của nàng, môi mỏng lại để sát vào cái miệng nhỏ nhắn đang bật ra ngâm nga ngọt ngào của nàng, triền miên cứu nhau trong lúc hoạn nạn.
Dục vọng của hắn lại đứng thẳng lần nữa, chống đỡ ám muội cọ xát ở khe mông đáng yêu của nàng, ủi nóng da thịt non mịn của nàng.
Nàng bị hắn chọc cho cả người sốt nóng lại hư không khó nhịn, nhưng tư thế này lại không biện pháp đụng chạm lấy hắn, không khỏi kháng nghị xoay người.
“Lại một lần nữa, vẫn sẽ đòi hỏi a?” Hắn cười khẽ, yêu cực kỳ thân thể thành thực mẫn cảm của nàng .
“Rốt cuộc là ai phá hư?” Nàng hờn dỗi, nghiêng đầu oán hắn. Câu dẫn người ta, còn cười nàng muốn?
“Được, là ta có vẻ hư.” Hắn tà nịnh cong môi, đầu gối chen giữa hai chân nàng, bàn tay nâng ông của nàng, từ sau thẳng tiến vào trong cơ thể nàng.
“A. . . . . .” Thình lình xảy ra cảm xúc phong phú, làm Bảo Đế kìm lòng không được cong eo nhỏ lên, ngửa đầu rên rỉ.
Kêu rên mất hồn thúc giục bức ra nơi cổ họng hắn, thân thể to lớn vì tuyệt vời mà căng thẳng.
Hắn nâng bụng bằng phẳng của nàng lên, một tay nắm giữ bộ ngực đẫy đà, chậm rãi rời khỏi một ít, lại đâm sâu, gây cho khoái ý thỏa mãn lẫn nhau.
Thẳng đến kích thích ở chỗ sâu, con đường u tối đột nhiên co rút lại, nàng cơ hồ không chịu nổi, đầu ngón tay níu chặt gối đầu, giống bay ra rong chơi ở biển rộng.
Thiệu Kỳ Á rong ruổi ở chỗ non mềm ấm áp của nàng, một chút so với một chút va chạm càng sâu, mỗi một lần luật động đều mang theo dòng điện, ra vào trong cơ thể nàng, làm cho thần hồn nàng điên đảo.
Thẳng đến cao trào buông xuống, hắn mãnh lực tiến lên, hai người cùng nhau đạt tới đỉnh tình ái, hắn phóng thích ở trong cơ thể nàng, sau đó quay về trong hiện thực, thân mật giao nhau. . .
“Ta yêu ngươi. . . . . .” Hắn nằm úp sấp che ở trên lưng của nàng, thở dốc môi mỏng tựa vào tai của nàng, thâm tình thổ lộ tâm ý chân thành.
“Ta biết. . . . . .” Nàng gợi lên mỉm cười ngọt ngào, kéo bàn tay của hắn, môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của hắn
Kết hợp hoàn mỹ nên tâm linh được thỏa mãn rất lớn, hai người nhìn về một hướng, là là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Hai người yêu nhau, tin tưởng thần tình yêu sẽ bảo vệ bọn họ, khiến cho bọn họ vĩnh viễn đồng tâm, nắm tay đi về vĩnh hằng.

Kết thúc
Ba năm sau, Dụ Bảo Đế hai mươi bảy tuổi trở thành một nhà thiết kế mới, được vị hôn phu kiêm ông chủ ra sức duy trì, thành lập nhãn hiệu cá nhân POTES.
Nếu như nói, sau lưng mỗi nam nhân thành công, nhất định sẽ có một nữ nhân vĩ đại, như vậy, ở sau lưng Dụ Bảo Đế thành công, tuyệt đối không thể thiếu Thiệu Kỳ Á, nam nhân vô tư kính dâng, khoan dung độ lượng !
Bởi vì ngay tại năm kia, tổng công ty tập đoàn Ouston ở nước Anh vừa vặn tạo cơ hội cho nhân viên đi học bồi dưỡng, trong vòng một năm, vừa làm việc, vừa học tập, cho dù bọn họ yêu trong khó khăn, chia lìa nhưng Thiệu Kỳ Á vẫn đứng trong lập trường của nàng suy nghĩ thay nàng, cổ vũ nàng nắm chắc cơ hội, cũng lợi dụng ưu thế để đề cử nàng, an bài nàng đến tổng công ty học tập.
Tại thời gian một năm, Dụ Bảo Đế thật sự dụng tâm, phát huy tư chất tiếp thu nhanh, thông hiểu đạo lí, tiến bộ thần tốc. Hơn nữa về tới Đài Loan, so với thiết kế trong thị trường trong nước, phong cách của nàng độc đáo, thiết kế phong phú hay thay đổi, rất nhanh liền được chú ý.
Vì thế, sau khi thận trọng xem xét, Thiệu Kỳ Á kiên trì giúp nàng thành lập nhãn hiệu cá nhân “POTES”, khách hàng từ mười mấy tuổi đến ba mươi mấy tuổi, nhằm vào ba phương hướng thiết kế tao nhã, đáng yêu, gợi cảm.
Mà hôm nay, chính là ngày nhãn hiệu POTES chính thức mở họp báo, cũng là ngày quan trọng nhất trong đời Dụ Bảo Đế.
Hội trường phát biểu do anh rể hai Nguyên Kỷ Trung tài trợ, Nguyên gia có đại sảnh khách sạn Phủ Đính tổ chức họp báo, phương diện quảng cáo cũng có nhà biên kịch đạt huy chương vàng anh rể ba Mạnh Tấn Bang hỗ trợ, mà hơn nữa với địa vị của vị hôn phu Thiệu Kỳ Á, Dụ Bảo Đế không khác một người nổi tiếng.
Hội trường không còn chỗ ngồi, rất nhiều nghệ sĩ, phu nhân danh tiếng, minh tinh điện ảnh và truyền hình . . . . Đều đến tham dự sự kiện, các nhà truyền thông cũng đều vọt tới phỏng vấn, cực kỳ lớn.
Bất quá, trước sân khấu lớn đầy ngập khách, phía sau lại hỗn loạn, Dụ Bảo Đế thân là nhà thiết kế phải tự làm việc, vì để cho Mỹ Mỹ mặc tác phẩm của nàng xuất hiện, bận rộn điên cuồng ở phía sau đài, quả thực giống bà điên.
Thật vất vả, buổi công bố chuẩn bị kết thúc, nàng cuối cùng có thể buông lỏng một hơi.
“Nhà thiết kế lập tức sẽ lên đài, mau chuẩn bị một chút đi!” Tú Đạo Dương la to nhắc nhở, chỉa chỉa dung nhan hỗn độn của nàng.
“Wow a, thiếu chút nữa quên!” Bảo Đế lập tức căng thẳng, lấy son trang điểm lại, lại tùy tay cột tóc ra sau đầu, sau đó vuột quần áo, vuốt ve sợi bông.
Nếu mỗi lần công bố đều phải như vậy…, nàng có thể sẽ chết sớm nhiều năm. . . . Bất quá, có thể đi tới giấc mộng, nàng chết sớm vài năm cũng cam nguyện !
“Chào cảm ơn rồi, nhà thiết kế chuẩn bị.”
Khi làm việc, dưới sự chỉ huy của nhân viên, hai người mẫu xuất sắc một trái một phải kéo Dụ Bảo Đế lên đài, nàng mỉm cười, ù tai hoa mắt, trong đầu trống rỗng, giống nằm mơ .
Mọi người vỗ tay lớn như vậy, đại biểu tác phẩm nàng thiết kế là được chào đón à?
Đi đến một vòng, các người mẫu vây quanh, đứng ở trung tâm vũ đài, nàng lại cúi đầu chào cảm ơn lần nữa, cảm giác thành tựu làm cho nàng siêu cấp cảm động.
Nhưng vào lúc này, hội trường bỗng nhiên lâm vào bóng tối, mặt Bảo Đế suy sụp, thầm kêu không ổn.
Ô. . . . . . Hội trường mất điện, thất bại thảm hại!
Cũng trong chốc lát, từng điểm từng điểm ánh vàng ấm áp giống như sao sáng lên, khúc nhạc kết hôn kinh điển vang lên trong hội trường, mọi người ồ lên một trận.
Nàng thấy Thiệu Kỳ Á mặc tây trang thẳng tắp, tuấn tú bất phàm, cầm một bó hoa tuyệt đẹp, nhìn như vương tử đi về phía nàng, tim nàng đập rộn ràng.
“Chúc mừng ngươi, rốt cục hoàn thành giấc mộng của ngươi, trở thành một nhà thiết kế vĩ đại.”
Thiệu Kỳ Á dâng hoa tươi lên, cầm tay nàng lên hôn.
“Cám ơn.” Nàng nhìn lại hắn, mỉm cười càng thêm ngọt.
“Giấc mộng của ngươi đạt thành rồi, có phải cũng nên giúp ta hoàn thành giấc mộng của ta hay không?” Hắn còn có câu dưới, môi cong lên, cười đầy mị lực
“Giấc mộng của ngươi là cái gì?” Nàng tự nhiên hào phóng, phát ra tự tin mê người sáng rọi.
“Ngươi chính là giấc mộng của ta.” Hắn thâm tình thông báo, lấy ra một cái nhẫn kim cương, quỳ một chân trên đất cầu hôn.
“Bảo Đế gả cho ta, ta sẽ vĩnh viễn làm thần giữ nhà của ngươi, cả đời trân trọng ngươi.”
Người khác có lẽ không thể cảm nhận, nhưng nàng thân là đương sự, nước mắt vây kín hốc mắt.
Nàng không chút nghi ngờ lời hứa của hắn, bởi vì cho tới nay, đều có hắn ở sau lưng bảo vệ, đoạn đường này nàng mới có thể thuận lợi thành công
“Ta đây làm cái gì?” Khóe mắt nàng hiện nước mắt, khóe miệng lại vui vẻ giương lên.
“Ngươi? Ngươi đương nhiên là Bảo Đế của ta!” Hắn ôn nhu giương môi, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy thâm tình.
Nàng vươn tay với hắn, môi chiếu sáng xán lạn giống ánh mặt trời, cả người dào dạt hạnh phúc.
Nếu như không có hắn, sẽ không có Dụ Bảo Đế ngày nay!
Nàng thương hắn, cũng cảm tạ hắn.
Thiệu kỳ Á vui sướng miệng cười toe toét, ở mọi người chứng kiến đeo nhẫn kim cương cho nàng, cho nàng cái hôn thật sâu, đợi lâu như vậy, hắn rốt cục có được bảo bối yêu mến vĩnh viễn.
Hết trọn bộ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận