Bảo Bối, Anh Xin Lỗi - Vợ À, Đừng Ly Hôn


______________________________________
Convert+ Beta: Mã Mã
Editor: Phong
Cô gái này, vừa nhìn là biết khá hợp với khẩu vị của hắn, hắn muốn có được.
Sao trước đây hắn chưa gặp cô chứ?
"Trầm Nhược Nhiên!" Tuy rằng Nhược Nhiên mất hứng nhưng vẫn nói lễ phép.
"Thì ra là Trầm tiểu thư, tôi là Trương Tử Lăng." Người đàn ông nhẹ nhàng vươn tay ra, muốn bắt tay với Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên nhíu mi lên, không đưa tay ra, mang theo đôi phần khách sáo đạm bạc.
Người đàn ông kia cũng không giận, thấp giọng nói:"Ở đây quá ồn ào, có muốn đi uống chén rượu với tôi ở chỗ khác không!"
Hắn cũng không tin, cô gái này có thể chạy thoát khỏi tay hắn, những phụ nữ kia nhìn thấy Trương Tử Lăng hắn đều quấn quýt lấy nhưng cô thì khác, người này thực rất đặc biệt.
Người phụ nữ trước mắt nhất định là danh môn, chỉ tiếc chưa từng gặp qua, không phải, nhất định sẽ không bỏ qua, bây giờ nhìn thấy cũng không muộn.
Nghe thấy lời của hắn, Nhược Nhiên dở khóc dở cười, người đàn ông này nghĩ mình giống những người khác.
Cô giống phụ nữ hay đi xã giao sao? Đang lúc định cự tuyệt thì...
Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng chen vào: "Tổng giám đốc Trương muốn mời phu nhân của tôi đi ra ngoài uống một chén sao? Vậy cũng nên hỏi tôi trước một chút chứ."

Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng, hắn đi tới phía trước, ôm vai Nhược Nhiên, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình.
Trương Tử Lăng kinh ngạc một chút, liếc mắt nhìn Nhược Nhiên, trên khuôn mặt hiện lên ý cười ngay lập tức: "Thì ra là Tư Đồ phu nhân!"
Tư Đồ Hiên Nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Tử Lăng, tay tăng thêm khí lực ôm Nhược Nhiên vào lòng.
Hắn mới chỉ tách cô ra chút ít thôi mà cô thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc tới Trương Tử Lăng!
Còn muốn đi uống rượu cùng người đàn ông khác, thật không coi nề nếp của Tư Đồ gia là gì.
Nếu để cho những người khác nghe thấy, còn tưởng rằng Tư Đồ Hiên Nhiên hắn bị cắm sừng!
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Hiên Nhiên càng tức giận.
"Trương tiên sinh nếu là không có việc gì, tôi đưa vợ đi trước!" Nói xong thì hắn xoay người, cởi chiếc áo trên người Nhược Nhiên xuống.
Chết tiệt, sao cô lại mặc áo của người khác chứ! Người phụ này thật trăng hoa!
Tư Đồ Hiên Nhiên không nói gì thêm, tay cầm áo, miệng nói ra những từ lạnh lùng: "Cảm ơn áo của Trương tiên sinh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận