Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Cố Tín tỉnh lại là đã là 6 giờ 45.

Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, mang theo một chút tối tăm.

Cố Tín ngồi dậy, tiện tay cầm chiếc quần jean bên cạnh mặc vào. Nude nửa người trên bước đến cửa sổ để kéo rèm ra.

Ánh nắng mất vật cản, thoáng chốc rọi vào người Cố Tín. Cố Tín đưa tay vuốt tóc, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ rồi đi đến phòng quần áo.

Hôm nay không cần thu âm, anh định cả ngày hôm nay sẽ ở nhà sáng tác bài hát mới.

Anh lấy ra một cái áo T-shirt màu đen mặc vào, rồi chạy thể dục trên máy chạy bộ.

Vận động xong đã 8 giờ, anh định mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tươi thì phát hiện đã sữa đã hết từ bao giờ.

Anh ăn sáng rồi cầm chùm chìa khóa trên bàn, chuẩn bị đi siêu thị mua một số thực phẩm dự trữ trong tủ lạnh.

Cạnh dãy nhà anh thuê có một cửa hàng tiện lợi, vùng này không có nhiều người lắm, anh chỉ cần đội một cái nón là có thể yên tâm ra cửa.

Vừa đẩy cửa vào một trận âm thanh thanh thúy vang lên từ chiếc chuông trên đỉnh đầu, cô gái tóc ngắn đứng ở quầy thu ngân ngọt ngào nói: “Hoan nghênh quý khách.”

Đuôi mắt Cố Tín lướt qua người cô, cô gái này lúc trước anh chưa từng thấy, chắc là mới tới. Dáng dấp không tệ, giọng nói cũng rất ngọt.

Anh đi thẳng đến khu thực phẩm, chọn xong thứ mình muốn rồi đến quầy tính tiền.

”Chào anh, tổng cộng bốn trăm tám mươi ba đồng.”


Mặc dù mới tới nhưng cô gái rất chuyện nghiệp nhanh chóng tính ra số tiền. Cố Tín móc thẻ ra, lúc cô gái nhận lấy thẻ từ tay anh, lúc bấy giờ hơi sững sờ: “Anh là...” “Tôi không phải.” Cố Tín kéo thấp vành nón xuống.

Cô gái trừng mắt, không nói gì thêm. Cất kỹ tiền, cô trả thẻ và đưa hóa đơn cho anh.

Lúc Cố Tín cầm túi siêu thị bước ra ngoài, chuông trên đỉnh đầu lại vang lên "linh linh" một lần nữa.

Anh về nhà dọc theo đường, bên cạnh thỉnh thoảng có vài chiếc xe sang trọng ầm ầm chạy qua. Có bốn năm nữ sinh cấp ba đi đến, trong tay cầm bánh kem và quà, cười nói gì đó.

Cố Tín theo bản năng kéo vành nón xuống thấp nhất, nghĩ thầm nếu như mình quay đầu đi, nhìn có vẻ đột ngột quá, cứ giả bộ không để ý mà đi qua.

Lúc mấy nữ sinh kia nhìn thấy Cố Tín thì giọng nói càng trở nên mập mờ.

Mặc dù Cố Tín không phủ lên mình áo khoác Thiên Vương nhưng cũng đủ khiến các nữ sinh trông thấy phải thét lên.

”Oa, các cậu mau nhìn, chàng trai kia thật là cao nha.”

”Đúng vậy đúng vậy, ít nhất cũng 1m85 nhỉ?”

”Vóc người đẹp, cặp chân dài, vòng eo thon.”

Giọng nói của mấy cô bé lục tục rơi vào lỗ tai Cố Tín, Cố Tín vẫn bình tĩnh như cũ đi càng ngày càng gần.

Khoảng cách càng gần, nữ sinh càng dò xét ánh mắt Cố Tín càng cẩn thận hơn, không cần sát qua nhau, nữ sinh cầm bánh kem chỉ vào anh hét lên: “Là Cố Tin!”

Không chút do dự, Cố Tín bật người quay đầu bỏ chạy.

Mấy nữ sinh cấp ba mê ca nhạc là khó dây dưa nhất, Cố Tín đã từng "thỉnh giáo" qua.

Nhưng mà anh vừa chạy liền chứng minh lời cô bé đó nói, mấy cô gái kia vội vàng hét lên đuổi theo.

Có mấy người lác đác trên đường không hiểu chuyện gì nhìn về phía bọn họ.

Cố Tín chạy thẳng một đường, không hiểu vì sao lại chạy đến cửa hàng tiện lợi ban nãy.

”Hoan nghênh...” Cô gái ở quầy thu ngân mới nói một chữ, vội vàng sửa lời: “Xin hỏi anh làm rơi vật gì sao?”

Cố Tín nhanh chóng đi về phía cô, hỏi: “Có chỗ nào cho tôi trốn một lát không?” Anh chưa nói xong đã tự nhiên đi về phía toilet.

Chuyện tốn papazazi trong toilet này vốn không phải chuyện lạ gì với Cố Tín.

”Chờ chút, anh đến phòng nghỉ của tôi đi.” Cô gái gọi Cố Tín lại, chạy thật nhanh đến mở cửa phòng nghỉ.

Cố Tín nhìn cô, bước chân vào phòng nghỉ rồi khóa cửa lại.

Cô gái vừa về quầy thu ngân, mấy nữ sinh đuổi theo Cố Tín điên cuồng kia cũng vừa đẩy cửa vào.


”Hoan nghênh ghé thăm.” Cô gái lễ phép chào hỏi mấy cô bé kia, nụ cười trên mặt không thể chê.

Nữ sinh cấp ba cầm bánh kem đi đến trước mặt cô, vội vàng hỏi thăm: “Chị có nhìn thấy Cố Tín không?”

Cô gái trừng mắt: “Cố Tín? Ca sĩ Cố Tín?”

Cô chỉ về phía một mặt hàng: “Trên mặt có hình của anh ấy kìa.”

Nữ sinh cấp ba: “...”

Cô bé thở hổn hển nói: “Em nói là người thật.”

Cô gái nói: “Người thật chị còn chưa thấy qua, không phải buổi hòa nhạc của anh ấy cuối năm mới có sao?”

Nữ sinh cấp ba: “...”

Với IQ của chị thu ngân này, đi làm có xảy ra chuyện gì không? Đã vậy còn làm công việc quan trọng như thu ngân!

Cô bé đành đổi cách hỏi khác: “Vừa rồi chị có nhìn thấy một chàng trai cao gầy, đội nón, anh ấy mặc áo T-shirt và quần jean.”

Cô gái nói: “À! Có nhìn thấy qua! Ban nãy anh ấy đến đây mua đồ!” Học sinh cấp ba gần như thấy được chút ánh sáng: “Sau đó thì sao?”

”Sau đó anh ấy vừa mới chạy qua đây.” Cô chỉ về phía cái cậy trước cửa.

Học sinh cấp ba đối diện nhìn cô một hồi, cười nói: “Xin hỏi WC ở đâu? Có thể mượn một chút không?”

Cô gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Cô đưa tay chỉ hướng WC cho cô bé.

Học sinh cấp ba đưa bánh kem cho bạn, tự mình đi đến toilet. Không lâu sau cô bé từ bên trong ra, sắc mặt nóng nảy: “Không có bên trong, có thể đã chạy rồi, nhanh đuổi theo!” Thế là mấy nữ sinh cấp ba chen nhau mà ra.


Cô gái ở cửa hàng tiện lợi nhìn bóng lưng mấy vô bé vội đi, lắc đầu thở dài.

Chỉ là thích ca nhạc mà thôi, đâu cần điên cuồng như vậy.

Cô đi đến cửa phòng nghỉ, giơ tay lên gõ một cái: “Anh gì ơi, mấy cô bé đã đi rồi, anh có thể ra.” Khóa cửa vàng lên răng rắc, Cố Tín từ bên trong bước ra.

Cô gái ngửa đầu nhìn anh cười: “Thì ra anh thật là Cố Tín?”

Cố Tín cười nói: “Thật ngại quá.”

Cô gái không để ý: “Anh đi nhanh một chút, nói không chừng lát nữa mấy cô bé sẽ quay lại đấy.”

”Ừ, cảm ơn..” Ánh mắt anh quét lên chiếc thẻ nhân viên: “cô Thẩm Thi Thi”

Thẩm Thi Thi nghe qua tên mình hàng ngàn, hàng vạn lần, từ miệng người này nói ra lại động lòng như vậy, khiến cô đỏ mặt.

Cố Tín khẽ cười, đi ra ngoài vài bước, lại quay đầu nhìn cô.

Anh nhớ đây là khoảng thời gian cửa hàng tiện lợi thay ca.

”Sao vậy?”Thẩm Thi Thi bị anh nhìn không biết làm sao.

Cố Tín câu môi, nhấc túi mua sắm trên tay, nhìn cô hỏi: “Cô biết làm cơm cà ri không?”

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận