Bạn Dấu Yêu


Tống Xán nói: “Lần đầu tiên em biết có chuyện này…”
La Phi mỉm cười, “Này cũng không tính là gì cả.

Tôi cũng không tiện tiết lộ nhiều về sinh hoạt cá nhân của các siêu sao đó.

Nhưng có thể nói một chút về những người khác, mới mấy năm trước có chuyện như vầy: Vị nhà giàu nào đó coi trọng một cô nữ sinh, vì giúp cô ấy lăng xê mà bán cả tài sản của mình để đắp vô, đây nhất định là chân ái rồi, đáng tiếc sau này vẫn không làm cho hot lên được.

Cho nên cậu đừng cảm thấy người có tiền có thế gia nhập giới giải trí là nhất định có thể nổi tiếng, rất nhiều chuyện không thể nào kiểm soát, vẫn cần có vận số.”
Tống Xán nói: “Thật ra em không nghĩ tới mấy cái này… Trong giới này em chỉ là người mới thôi, không hiểu gì hết, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều vậy.

Anh Phi, anh có thể cho em một số kiến nghị không?”
“Kiến nghị thì không dám.” La Phi nói, “Nhưng tôi có thể phân tích cho cậu một chút về lợi và hại.

Cuối cùng, việc quyết định vẫn dựa vào chính cậu.”
“Trong giới này, chủ yếu có mấy loại người: Dựa vào chính mình, dựa vào người khác, vừa dựa vào chính mình cũng vừa dựa vào người khác.”
“Về loại dựa vào chính mình, đại đa số là mất rất nhiều năm rèn giũa tài nghệ, cuộc sống sẽ khá khó khăn, có nổi được hay không đều dựa vào may mắn; còn có một bộ phận nhỏ được ông trời ưu đãi, vận số tới ai cũng không cản được, bọn họ một bước là có thể lên trời, đương nhiên, lên đỉnh rồi, trượt chân rơi xuống lại cũng không phải ít; còn có một số người thờ ơ với danh vọng tiền tài, loại người này có nổi hay không đều sống được tốt, không phải nói bọn họ có tiền của dư dả đâu, mà là bọn họ sống quá tự tại, không bị bên ngoài ảnh hưởng, nhưng đây là vấn đề tâm tính cá nhân, muốn học cũng học không được.”
“Còn về loại hoàn toàn dựa vào người khác, thường thì loại người này tự mình không có tài năng gì, dù có nổi lên thì cũng chỉ là nhất thời, không duy trì được lâu dài.”
“Loại thứ ba là nhiều nhất trong giới: Tự mình có năng lực nhất định, lại biết ‘mượn gió bay lên’.

Tôi nghĩ chuyện này không cần tôi nhiều lời.

Mọi người đều là người trần mắt thịt cả đúng không, luôn là cái này cũng muốn cái kia cũng muốn, thật ra cũng chịu khó bỏ công sức, nhưng sợ nhất chính là sau khi đã trải qua rất nhiều vất vả, lại phát hiện mình vẫn là hai bàn tay trắng…”

“Bản thân tôi cũng là như vậy đó, rất sợ trắng tay, nếu có người tới đưa ra điều kiện dụ dỗ tôi, tôi nhất định không thể cưỡng lại được, hơn nữa, tôi còn muốn được cả tình cảm lẫn sự nghiệp… Aiz, con người chính là tham lam như vậy.”
La Phi nói một phen thao thao bất tuyệt, làm Tống Xán nghe đến ngây người, anh ta rất nhiệt tình gật đầu liên tục, “Anh Phi nói đúng quá.” “Rất có lý…” “Ưm, đúng là vậy.” “Không sai…”
Vòng một vòng lớn, trải chăn xong xuôi, La Phi bắt đầu tiến vào ý chính, “Chuyện của cậu đó.

Có một số người sẽ cảm thấy chỉ là một hồi yêu đương mà thôi, đối tượng còn có tiền có thế, có thể cung cấp cho mình rất nhiều tài nguyên tốt, như vậy còn gì bằng, dù sao có là người bình thường đi xem mắt thì cũng phải nhìn điều kiện mà chọn lọc một chút chứ, đúng không? Còn chuyện sau khi ở bên nhau sẽ thế nào, cùng lắm không hợp thì chia tay, không có gì ghê gớm cả.

Người nào nghĩ thoáng sẽ tiếp nhận rất nhanh.”
“Đương nhiên, cũng có người không chịu.

Một số người cảm thấy tình cảm là quan trọng nhất, nếu không phải chân thành yêu nhau thì nhất định không gả hoặc không cưới, hoặc là cảm thấy mình nhất định sẽ gặp được đối tượng càng thích hợp hơn v.v.”
Nói một hơi xong, La Phi thoải mái cười nói: “Đại khái là vậy đó.

Mọi người đều có lựa chọn của mình, có số phận của mình.”
Tống Xán bưng ly nước La Phi đưa cho, ngồi không hé răng.
La Phi nói: “Cậu cứ chậm rãi suy nghĩ đi.

À, đúng rồi, ngày mốt là sinh nhật cậu Kiều, lần này tổ chức lớn lắm.

Ngụy Thượng, Hứa Giai Vận, Triệu Hạnh đều sẽ tham dự.

Cậu cũng được mời, nếu không muốn đi thì nói với người quản lý của cậu một tiếng là được.”
Tống Xán nhớ rõ sinh nhật Kiều Bình Nhất, năm ngoái có tặng hắn quà sinh nhật, quà năm nay vốn cũng chuẩn bị xong rồi.
Rời khỏi chỗ La Phi, Tống Xán gọi điện thoại cho người quản lí Lưu Chân, “Em xuống rồi, anh ở đâu?”

Lưu Chân nói: “Cậu tìm cái phòng nghỉ chờ anh, anh tới liền.”
“Được.”
Sau khi Tống Xán ký hợp đồng với công ty Tinh Sinh, vẫn luôn là Lưu Chân dẫn dắt anh ta.

Ở Tinh Sinh, Lưu Chân không được xem như người đại diện có năng lực nhất, nhưng vẫn luôn đối tốt với Tống Xán, chịu đứng trên lập trường của Tống Xán mà suy nghĩ, làm việc cũng nghiêm túc có trách nhiệm, chỉ là trong tay không có nhiều tài nguyên và mối quan hệ lắm, đương nhiên, nếu mọi chuyện đều giỏi thì đã dẫn dắt người khác chứ không phải Tống Xán rồi.
Lưu Chân tới rất nhanh, còn mang theo ly nước ép rau cho Tống Xán, “Đói bụng rồi ha? Uống chút đi, mới ép đó.”
“Cảm ơn.” Mặt Tống Xán xanh mét nhận lấy ly nước ép xanh mượt.

Thứ này nhìn thì sang chảnh, nghe thì dinh dưỡng, chính là hương vị… Ai uống nấy biết.
Lưu Chân nói: “Thế nào rồi? Phương tổng tìm cậu có chuyện gì?”
Tống Xán nhìn hắn nói: “Ngài ấy nói công ty ủng hộ em yêu đương với cậu Kiều.”
Lưu Chân đẩy mắt kính, chuyện Kiều Bình Nhất theo đuổi Tống Xán hắn có biết, hơn nữa lúc trước La Phi cũng hé lộ chút phong thanh cho hắn, cho nên hiện tại hắn cũng không quá bất ngờ, “Vậy cậu nghĩ như nào?”
Tống Xán nói: “Anh thấy sao?”
Lưu Chân chần chừ nói: “Nếu cậu cũng thích cậu Kiều, vậy mọi chuyện đều dễ xử lý…”
Tống Xán nở nụ cười, “Sao mà anh cũng giọng đó, nói chút lời thật lòng đi.”
Lưu Chân do dự, nói: “Hiện tại làm ca sĩ khó lắm, anh biết cậu thích ca hát, nhưng chỉ dựa vào bán đĩa nhạc… triển vọng có lẽ không khả quan, cậu xem những ca sĩ tương đối hot mấy năm trước, giờ đều thế nào rồi? Anh cảm thấy, muốn phát triển tốt hơn vẫn cần chuyển hình tượng sang đóng phim, về phương diện này công ty chúng ta có rất nhiều tài nguyên, điều kiện cậu lại không tồi, nếu công ty chịu lăng xê, nhất định cậu sẽ không thu kém Triệu Hạnh.”
Trong số những người hot nhất trong công ty, Triệu Hạnh là loại hình thư sinh, ngoại hình có hơi gầy yếu, hơi u buồn, so với những người khác, Tống Xán có khí chất gần với anh ta nhất.
Tống Xán cười nói: “Tài nguyên thì em biết rồi.

Nhưng danh tiếng thì sao đây?” Dù là La Phi hay Lưu Chân đều vô tình hoặc cố ý mà xem nhẹ mặt này.
Lưu Chân suy nghĩ nói, “Chuyện như vậy muốn giấu không cho ai biết là không thể nào, nhưng người trong giới có gì mà chưa thấy qua? Cái gì nên nói cái gì không nên nói, mọi người đều ngầm hiểu rõ, không ai sẽ lắm chuyện đâu.”
Tống Xán nhìn nước ép trong tay, “Bịt tai trộm chuông sao.”

Lưu Chân nói: “Thế giới này chính là vậy đó.

Hình tượng mà cậu thể hiện cho người ta nhìn thấy chính là con người chân chính của cậu.

Ngôi sao lại càng như thế.”
Tống Xán mỉm cười, bưng lên ly nước ép rau, ực một hơi uống cạn hơn nửa ly, từ vẻ mặt của anh ta, ai cũng không nhìn ra được anh ta chán ghét uống cái thứ này.

“Anh nói có lý.

Vậy phải chuẩn bị quà cho cậu Kiều thật chu đáo mới được, anh có kiến nghị gì không?”
Bản chất Lưu Chân là một người làm ăn, luôn chú ý vào ích lợi hơn bất kỳ thứ gì khác, nghe Tống Xán nói vậy, hắn lập tức vận dụng bộ não, “Đúng là phải cân nhắc cho kỹ…”
Tống Xán uống ực hết chỗ nước ép rau còn lại, “Anh nói xem, cậu Kiều mà biết chúng ta hôm nay ở đây nói mấy thứ này, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Lưu Chân nói: “Hẳn là anh ta cũng biết chứ nhỉ? Nếu không làm sao Phương tổng lại tự mình tới hỏi han chuyện này?”
Tống Xán lắc đầu, “Đây không phải phong cách của anh ấy, trước kia anh ấy chưa từng ám chỉ hoặc là hứa hẹn gì với em hết.”
“Vậy là anh ta không đúng rồi.

Đại khái Phương tổng thấy ngứa mắt nên mới can thiệp.” So với phong cách lãng mạn mơ hồ của Kiều Bình Nhất, Lưu Chân càng thích kiểu làm việc cụ thể của Phương tổng, Trưng ra lợi ích thực tế có phải tốt hơn không, vạch ra triển vọng rõ ràng, thỏa thuận được thì xáp vô, nếu không được, thì mua bán không thành còn nhân nghĩa mà.
Tống Xán phát ra tiếng thở dài: “Nhưng như anh ấy như vậy mới giống yêu đương chứ.”
“Ưm?” Giọng anh ta quá nhẹ, Lưu Chân không nghe rõ.
“Không có gì.”
Yến tiệc sinh nhật của Kiều Bình Nhất được tổ chức ở khách sạn Vạn Tuấn, lý do chọn nơi này là bởi vì khách sạn này là công trình kiến trúc biểu tượng, đủ thể hiện sự phô trương.

Càng quan trọng hơn, nó cũng là sản nghiệp của nhà họ Phương, là bất động sản mà Phương Hành Kiện đầu tư thành công nhất từ sau khi kiếm được lời từ ngành sản xuất.
Trong bữa tiệc có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân tới tham dự, đại đa số họ đều có quan hệ hợp tác kinh doanh với nhà họ Phương, còn thừa một bộ phận nhỏ thì về sau cũng có khả năng sẽ hợp tác.

Bữa tiệc còn mời tới rất nhiều ngôi sao nổi danh, họ đến không phải vì tiền cát-xê, mà vì bọn họ đều là nghệ sĩ trong công ty giải trí của Phương Tử Trạch.

Tống Xán cũng tới.

Anh ta đã chuẩn bị quà tặng cho Kiều Bình Nhất, đó là một hộp quà được gói rất tinh xảo.
Kiều Bình Nhất nhìn thấy Tống Xán, liền thầm trách móc cậu út nhiều chuyện.

Hắn không tính toán có tiếp xúc gần gũi với Tống Xán, nên thấy người liền coi như không thấy.
Kết quả, Tống Xán lại chủ động tiến lại, chúc hắn sinh nhật vui vẻ, rồi đưa tặng quà.
Kiều Bình Nhất cũng phải thầm khen người này cư xử đúng là thoả đáng, không để người khác bắt được chút sơ sót nào.

Chắc hẳn cậu ta không muốn tiếp cận mình ở trước mặt mọi người— vậy sẽ làm người ta bàn ra tán vào, nhưng ai cũng biết cậu ta từng nhận được sự dìu dắt và ân huệ của mình, nếu không tới chào hỏi thì quá là thất lễ, cho nên cậu ta liền dứt khoát thoải mái đường hoàng tiến lại đây.
Kiều Bình Nhất cười nhận lấy cái hộp nhỏ kia, “Hân hạnh, cảm ơn.”
Đợi Tống Xán đi rồi, Kiều Bình Nhất liền giao cái hộp cho quản gia của nhà ông ngoại hắn.

Tất cả quà tặng mọi người đưa đến sẽ được quản gia tập trung lại, trễ chút sẽ đưa đến phòng hắn, chờ hắn rảnh thì bóc ra xem.
Kiều Bình Nhất tìm được Phương Tử Trạch, “Cậu à, cậu gọi Tống Xán tới sao?”
“Ừ, cho con một bất ngờ vui sướng trong ngày sinh nhật đó mà.”
Kiều Bình Nhất muốn hộc máu, “Cái này là bất ngờ kinh dị nha cậu.

Cầu xin cậu, đừng không biết gì hết cũng nhúng tay vô được không?”
Phương Tử Trạch gật đầu, “Được, nghe theo con hết.”
Kiều Bình Nhất nhìn cậu đầy ngờ vực.
Phương Tử Trạch giơ lên ly rượu vang đỏ trên tay, huơ huơ, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt cùng nước rượu vang đỏ lay động cười nhìn Kiều Bình Nhất, “Đừng làm ra vẻ mặt như vậy, có khi nào cậu nói chuyện mà không giữ lời?”
“Ưm, cậu tốt nhất là đừng can thiệp.”
“Đương nhiên rồi, cậu đã giúp con đặt bóng tới trước khung thành rồi, chỉ còn cuối cùng một bước thôi…” Hôm nay tâm trạng Phương Tử Trạch rất tốt, ở nơi công cộng như vậy, cậu cũng không câu nệ, còn giỡn chơi bày ra mấy động tác đá bóng, chọc cho nhân viên và nghệ sĩ trong công ty đều bụm miệng cười trộm.
Cậu nói: “Chuyện đưa người lên giường con rành một cây, khỏi cần cậu dạy cho, đúng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận