Bắc Thành Thiên Nhai

Ngược lại với Trịnh Kiệt, quan hệ giữa Lâm Trạch và Tạ Thần Phong tiến triển hơn hẳn, ban ngày lúc không gặp nhau sẽ thường xuyên liên hệ qua wechat, tán chuyện bâng quơ.

Tạ Thần Phong: [Ăn cơm chưa, tôi đang ở Hợp Xuyên mở cuộc họp, giờ học sinh cấp hai bạo dạn kinh khủng, thẳng thừng mời tôi đi ăn luôn.]

Lâm Trạch: [Ái chà, nam hay nữ? Gay hả?]

Tạ Thần Phong: [Nam chứ, chắc vậy, nói muốn đăng ký vào viện thể dục, nhưng điều kiện sức khỏe không đủ bèn nhờ tôi dẫn dắt tập luyện. Nhưng nom chẳng giống học sinh thể dục, chắc chỉ tìm cớ thôi, không chừng muốn chơi tôi.]

Lâm Trạch: [Hahaha anh coi bộ GV cưỡng dâm giáo viên thể dục chưa, cẩn thận nha, không khéo lại xong đời trai bởi đám học sinh trung học đó.]

Tạ Thần Phong: [Đờ mờ, đai đen Taekwondo như tôi mà sợ bị người khác trói lại chơi trò SM hở?]

Lâm Trạch: [Thôi khỏi chém gió nữa đi, chớ không phải anh học nhảy cao hả?]

Tạ Thần Phong: [Cậu không tin? Hồi đại học tôi học tự chọn môn Taekwondo đó, qua đây thử cái coi.]

Lâm Trạch: [Tính thử với tôi? Anh định đánh tôi chắc?]

Tạ Thần Phong: [Cứ theo tôi là khỏi sợ bị cướp.]

Mỗi ngày hai người cứ nói chuyện qua lại với nhau như vậy, Tạ Thần Phong mở hội tuyển sinh năng khiếu ba ngày, có lúc Lâm Trạch sẽ gọi điện qua nói chuyện với gã.

Cũng vào lúc đó, CV anh gửi đi và được bạn bè forward cũng có hồi âm.

Tổng cộng có bốn công ty truyền thông liên hệ phỏng vấn Lâm Trạch. Lúc đi từ một chỗ ra, Tạ Thần Phong đang đợi anh dưới lầu. Mấy ngày rồi không gặp mặt, anh cảm thấy Tạ Thần Phong sáng láng rạng rỡ hơn hẳn, Lâm Trạch đeo balo đựng những bài báo của mình cười với người đối diện bên đường.

Trên mặt Tạ Thần Phong viết rõ một câu – Nhớ cậu.

Trên người Tạ Thần Phong có mùi rất nồng của Eau de Cologne, Lâm Trạch nói: “Sao anh xịt nhiều nước hoa vậy?”

Tạ Thần Phong ngờ vực: “Thế hả?” Nói đoạn vén áo lên ngửi, làm lộ ra cơ bụng màu đồng, gã giải thích với Lâm Trạch: “Đây là mùi nước hoa át mùi mồ hôi do vận động…”

Lâm Trạch: “Bình thường tôi thích mùi nước hoa không quá nữ tính…”

Tạ Thần Phong khóc dở mếu dở: “Cậu cảm thấy tôi ẻo lắm hả?”

Lâm Trạch nói tiếp: “… Nếu chỉ là để che đi gì đó thì có phải áo anh nặng mùi mồ hôi lắm không? Khai mau, không giặt đồ mấy ngày rồi? Cả đống mùi hợp lại ra cái mùi kỳ gì đâu.”

Tạ Thần Phong hơi mất tự nhiên, cười hềnh hệch, giải thích: “Nhà tôi không có máy giặt, giặt tay hết đấy. Bỏ nước tẩy hơi nhiều.”

Lâm Trạch: “Cầm quần áo qua đây, tôi giặt cho anh, nhà tôi có máy giặt.”

Tạ Thần Phong: “Lần sau nhé, quần áo tôi rất ít, phơi hết nhà cậu thì tôi ở truồng à… Thế phỏng vấn sao?”

Kể gã nghe chuyện phỏng vấn của mình thì Lâm Trạch hoàn toàn thoải mái thôi, nhưng trước đó anh vén áo phông Tạ Thần Phong lên ngắm cơ bụng gã. Sáu múi bụng của Tạ Thần Phong rất đẹp, gã khó hiểu hỏi Lâm Trạch: “Làm gì ế?”

Lâm Trạch đáp: “Ngó xem có vết trói điều giáo nào hay không ấy mà.”

Tạ Thần Phong nắm áo phông kéo xuống, quay qua Lâm Trạch giả bộ đập cái, Lâm Trạch cười: “Phỏng vấn bình thường, tôi cảm thấy bọn họ không thích kiểu như tôi lắm, thấy tôi khờ quá.”

Tạ Thần Phong: “Họ hỏi những gì?”

Lâm Trạch nhớ lại: “Vì sao lại chọn tòa soạn này, vì sao làm phóng viên, có kế hoạch sự nghiệp gì không… Sau cùng còn cho tôi một chuyên đề mở không hạn định, ứng biến xử lý tình huống tức thời, đại để bảo tôi là không cần lo tới vấn đề chính trị nhạy cảm hay không, nội dung trang báo như nào hoặc tư liệu có dễ lấy hay không, để tôi phát huy đến mức cao nhất, cho tôi thỏa sức tưởng tượng phỏng vấn. Tôi đoán họ không thích lập trường của tôi. Rồi nói tôi về nhà đợi thông báo. Không sao, vẫn còn ba chỗ phỏng vấn nữa cơ, tuần này xong rồi tính.”

Tạ Thần Phong đi ăn tối với Lâm Trạch, ăn xong Tạ Thần Phong như thể muốn nói gì đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ “muốn nói lại thôi.”

Lâm Trạch nhận ra ý Tạ Thần Phong là muốn thuê phòng, lên giường với anh.


Bản thân Lâm Trạch cũng hơi xiêu lòng, nhưng lúc Trịnh Kiệt ra ngoài bao đựng chìa khóa rơi mất, giờ vẫn chưa đi cắt thêm chìa, y gọi điện thoại cho Lâm Trạch nên anh chỉ đành quay về mở cửa cho y. Lúc bọn họ đi tới trạm xe đã 10 giờ đêm, Lâm Trạch vươn tay ra chủ động móc tay với Tạ Thần Phong, ngón tay hai người khẽ khàng tròng vào nhau, rồi lại buông ra.

“Bé cưng, mai tôi qua gặp.” Tạ Thần Phong nghiêng người chen lên xe buýt.

Lâm Trạch cười đáp: “Okay, nhắn tin nha.”

Gã gọi thế thì bản thân chỉ có thể làm 0 được thôi. Lâm Trạch tiễn Tạ Thần Phong về, cảm thấy hơi hơi đau đầu, anh về nhà mở cửa cho kẻ khổ như chó là Trịnh Kiệt, một ngày cứ thế trôi qua.

Hôm sau, cuộc phỏng vấn thứ hai:

Lâm Trạch buồn bã ủ rũ vùi đầu bước đi dưới ánh mặt trời chói chang.

Thành phố núi người đông nghìn nghịt, cứ như một lồng hấp khổng lồ, tất cả mọi người đều bị chưng tới mức cả người đầm đìa mồ hôi, biến thành cái bánh bao nhỏ trào nước không ngừng.

Tạ Thần Phong đeo kính râm ngầu lòi: “Nay có thời gian không?”

“Đương nhiên.” Lâm Trạch nhìn đồng hồ, 4 giờ chiều, anh hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Tạ Thần Phong: “Cùng cậu đi mua bộ đồ, quần áo chưa khô.”

Lâm Trạch hỏi: “Cái cớ này nát quá đi, bộ anh chỉ có hai bộ đồ chắc?!”

Tạ Thần Phong ừ cái: “Đúng rồi, tôi sống cần-kiệm lắm đó nhé.”

Lâm Trạch: “Ể nhưng lúc anh ăn cơm tôi đâu có thấy anh cần-kiệm gì.”

Tạ Thần Phong cười cười, Lâm Trạch lên tàu trên không, bảo: “Tôi biết ở đâu bán quần áo vừa rẻ lại vừa hợp mốt, đi theo tôi…”

Hai người giống như chiếc thuyền lá nhỏ, nhẹ nhàng phiêu bồng trong biển người, từ Giang Bắc dạt trôi tới Nam Bình.

Lâm Trạch nhìn hình ảnh phản chiếu của bọn họ trên cửa sổ, mặt đượm buồn, hôm nay đi phỏng vấn, bên đó có vẻ cũng không thích anh lắm.

“Thế mới nói”, Tạ Thần Phong như thể tâm ý tương thông với anh, nói: “Cậu lý tưởng hóa quá, muốn tìm một công việc như ý thật sự rất khó.”

Lâm Trạch lắc đầu: “Không, tôi cảm thấy, trên thế giới này rất nhiều việc đều là bù trừ cho nhau.”

Lâm Trạch làm động tác cuộn hai tay, nắm lại với nhau, giải thích cho Tạ Thần Phong: “Có thời điểm, khi ở một nơi nào đó thành công, thì rất có thể ở một nơi khác sẽ bị thất bại…”

Tạ Thần Phong: “?”

Lâm Trạch không thể giải thích trắng ra cho gã được, chỉ có thể làm động tác tay vô nghĩa, không nói sâu hơn.

Tạ Thần Phong: “Tôi không hiểu.”

Lâm Trạch không trả lời, trên đầu Tạ Thần Phong như thể treo đầy dấu hỏi chấm. Gã nghiêng đầu nhìn anh, Lâm Trạch bất lực, sợ truy tới cùng sẽ dẫn tới sự tò mò của nhiều người trong tàu, bèn giải thích với Tạ Thần Phong: “Nước đầy rồi tràn, trăng tròn lại khuyết.” (*)

Tạ Thần Phong: “Tôi thấy câu này với cái cậu vừa nói chẳng có liên quan gì với nhau luôn.”

Lâm Trạch nói: “Trong họa có phúc, trong phúc có họa (**). Đời người có lên ắt có xuống, trong khoảng thời gian không may mắn, cần phải cẩn thận chú ý hơn bởi vì có thể sẽ phải đối mặt với những tổn thương trong tình cảm hoặc sự nghiệp, đợi sau khi sóng yên biển lặng, lại từ từ tốt dần lên. Không chỉ như thế, còn có kiểu tình huống như là, sự nghiệp phất lên nhưng cuộc sống thì lại… sa sút.”

(*) Nước đầy rồi tràn, trăng tròn lại khuyết: Sau khi trăng tròn rồi sẽ dần xuất hiện vết khuyết, biến thành trăng khuyết; nước đầy rồi sẽ dần bị tràn ra ngoài. Hình dung vật cực tất phản, sự việc phát triển tới đỉnh rồi sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, không có gì là vĩnh hằng hoàn mỹ. Có thịnh rồi ắt có suy.

(**) Nguyên gốc: 福兮祸之所伏, 祸兮福之所倚, được dịch là: phúc là nơi họa ẩn náu, họa là nơi phúc dựa vào. Mình thấy câu này có thể dịch ngắn thành: Trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Tạ Thần Phong cười bảo: “Ý cậu là, đen tình đỏ bạc ấy hả?”

Mới đầu thì nụ cười trên mặt Lâm Trạch vẫn còn rất mờ, khóe miệng anh cong lên kéo theo lúm đồng tiền đẹp đẽ, cuối cùng không kìm được nắm tay vịn phá lên cười.


“Đây là mê tín đó.” Tạ Thần Phong hỏi: “Cậu không tin rằng sự nghiệp và tình yêu sẽ đồng thời khởi sắc hay sao?”

Vẻ mặt của Lâm Trạch thảm không thể tả, bọn họ bàn luận vấn đề này quả thực quá… thẳng thắn.

Lâm Trạch cười bảo: “Tôi tin, nhưng có lẽ không phải hiện tại.”

Tàu đến bến, lúc Tạ Thần Phong xuống trạm, gã nói: “Tôi luôn cảm thấy cuộc đời tôi đã chạm đáy rồi, thế nhưng sự thật chứng minh rằng, dưới cái đáy đó vẫn còn vực sâu, cuộc đời này không có đen nhất mà chỉ có đen hơn.”

Lâm Trạch: “Vậy cũng chứng minh rằng anh vẫn có thể chống đỡ với những thử thách, còn lâu mới bị vỡ vụn, có một câu như nào rồi nhỉ… À, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao,…”

(*) Câu đầy đủ sẽ là: Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, trước tiên ắt sẽ làm cho người đó khốn khổ tâm trí, nhọc nhằn gân cốt. (Bản dịch tham khảo mạng). Ý là những người làm nên nghiệp lớn, thành công sau này ắt sẽ phải trải qua khó khăn, vất vả phía trước.

Tạ Thần Phong: “Thôi thôi, mấy lời này tôi nghe đến thuộc nằm lòng rồi, tuần trước lúc quen cậu chính là thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời tôi.”

Lâm Trạch cười: “Thế giờ số anh cũng may lên khơ khớ rồi còn gì ha?”

Tạ Thần Phong ngẫm nghĩ, trịnh trọng gật đầu.

Lâm Trạch đưa Tạ Thần Phong đến Tinh Quang Thời Đại, bảo: “Bỏ ví tiền của anh qua bên nghen, bữa nay tôi mua đồ cho anh, mời anh coi IMAX.”

“Okay.” Tạ Thần Phong đi với Lâm Trạch qua hành lang có mái che dài lộng lẫy, hỏi: “Ể mà quần áo chỗ này đắt lắm đó, cậu chắc đây không đó?”

Lâm Trạch đưa gã tới một cửa hiệu đồ nam giá tầm trung, nhìn thấy Trịnh Kiệt đang ở phía sau trong lối ra an toàn chửi như tát nước, sa sả lên lớp một nhân viên.

Tạ Thần Phong bất lực lắc đầu, Lâm Trạch huýt sáo với Trịnh Kiệt. Tóc Trịnh Kiệt cắt ngắn na ná kiểu Tạ Thần Phong, y mặc áo sơ mi trắng, ra hiệu ý bảo mấy ông đợi đấy đã, tiếp tục văng bậy văng bạ chửi như hát hay, mắng xong thì đuổi nhân viên té đi làm việc tiếp, xong xuôi đâu đấy mới quay ra chào Lâm Trạch và Tạ Thần Phong.

Giờ cuộc sống của Trịnh Kiệt cũng chật vật lắm thay, vào mùa đông khách thì cũng kiếm được thêm bốn năm ngàn tiền hoa hồng, chứ mà mùa ế hàng thì chỉ được có tầm hai ba ngàn. Cửa hàng này mới mở, kinh doanh chán ốm, nhưng kể mà so với thời bọn họ mới bước vào đời thì vẫn còn khá khẩm hơn nhiều.

Trước đây, công việc đầu tiên của Trịnh Kiệt là làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng Jeanswest, y phải mặc nguyên bộ đồ Jeanswest đứng ở cửa hiệu vừa vỗ tay theo nhịp Rock trong cửa hàng rồi gào lên “Chào mừng đến với Jeanswest! Mọi người ghé tiệm xem đồ nhé!”. Giờ y đã lên phó quầy, tuy tiền lương cũng chẳng cao song bét nhất thì cũng được quản lý rồi.

(*) Jeanswest: Chuỗi cửa hàng quần áo của Úc, với trang phục đa dạng, bình dân.

“Mấy cái này là kiểu mới, hai người cứ chọn đi nha.” Trịnh Kiệt dắt bọn họ đến trước một giá hàng, chào hỏi Tạ Thần Phong, Lâm Trạch hỏi y: “Tối cùng coi phim không?”

Trịnh Kiệt ngán ngẩm lắc đầu: “Tăng ca, đưa chìa khóa tôi đi, vẫn chưa đi cắt được.”

Lâm Trạch muốn coi phim, đưa chìa khóa cho y bảo: “Hôm nay nhớ đi cắt đấy.”

“Ờ.” Trịnh Kiệt tiếp tục làm việc, Lâm Trạch chọn đồ cho Tạ Thần Phong.

Họ chọn được một cái áo phông thể thao kẻ sọc cổ mở, quần năm phân. Tạ Thần Phong mặc vào xong, kết hợp với làn da ngăm đen, trông gã hệt như vận động viên nam vậy, làm mấy bé gay đang mua hàng tíu tít ngó nhìn.

Lâm Trạch lấy đồ đi thanh toán, Trịnh Kiệt nhìn anh, ý bảo: ông trả tiền cho anh ta?

“Để tôi tự trả.” Tạ Thần Phong nói.

Lâm Trạch tỏ vẻ không sao đâu, để tôi trả, lại đánh mắt ra hiệu cho Trịnh Kiệt, Trịnh Kiệt hiểu ý, nói: “Tôi quét cho ông, thẻ ông đâu? Đợi tan tầm tôi giúp ông trả.”

“Ok.” Lâm Trạch đưa thẻ cho Trịnh Kiệt, bảo: “Đi nghen.”

Tạ Thần Phong biết Trịnh Kiệt mua quần áo sẽ được chiết khấu theo giá nội bộ, nên cũng chẳng giành trả tiền với bọn họ.

“Quét mặt đó.” Lâm Trạch nói vẻ tỉnh bơ.


Tạ Thần Phong cười: “Dùng mặt mua được cả quần áo luôn.”

“Thằng bạn tôi số cũng nhọ lắm.” Ăn xong, Lâm Trạch kể qua cho Tạ Thần Phong nghe vụ xem mắt của Trịnh Kiệt song không nhắc tới chuyện nợ nần của y.

Tạ Thần Phong: “Nếu tính kết hôn thì phải yêu đương từ hồi đi học mới an toàn, chứ ra xã hội rồi, nhà cửa, tiền bạc, công việc, đủ thứ gộp hết lại, muốn kiếm vợ đồng ý cùng mình hai bàn tay trắng gây dựng thì khó lắm lắm.”

Lâm Trạch hỏi: “Sau này anh cũng kết hôn sao? Hôn nhân lợi ích hay lừa hôn?”

Tạ Thần Phong ngơ ngẩn lắc đầu, Trịnh Kiệt nghĩ thầm chắc hẳn nhà gã cũng có vấn đề nào đó, song gã không muốn nói anh cũng chẳng gặng hỏi.

“Trước đây tôi thích đá bóng.” Tạ Thần Phong kể: “Cha tôi bị ung thư mất rồi, cha dượng thì không thích tôi đá bóng, sợ tôi bị chấn thương, mặc kệ chẳng ngó ngàng tới tôi, chỉ có mẹ tôi còn thỉnh thoảng ghé qua thăm. Sau này bà ấy bỏ người cha dượng đó, lại lấy chồng tiếp, cũng chẳng tới nữa.”

Lâm Trạch: “Vậy mà anh vẫn thi đỗ vào đại học, đúng là chẳng dễ dàng gì.”

Tạ Thần Phong đứng bên ngoài tủ kính nhìn vào trang sức bên trong, giá tiền lên tới sáu con số, anh nói với Lâm Trạch: “Lúc cấp ba, tôi vào đội bóng đá thanh niên của thành phố, huấn luận viên đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi không thể chịu nổi lão gay đó.”

Lâm Trạch kể: “Từ nhỏ tôi đã bị bạo lực gia đình đến lớn, mỗi ngày cha mẹ tôi đều đánh nhau, đập bát, quăng đồ đạc. Tết đến, hiếm lắm cha tôi mới về nhà được chuyến. Đêm ba mươi ấy, cha tôi đánh tan nát luôn, mẹ tôi ở bên mắng chửi, nói rằng nếu cha tôi mà dám đi nữa thì sẽ giết tôi, tóm chặt tóc tôi rồi dộng đầu tôi vào tường, cứ thế dộng hơn chục cái…”

Tạ Thần Phong: “…”

Lâm Trạch nhún vai.

Tạ Thần Phong: “Cha cậu có trở về không?”

Lâm Trạch: “Không rõ, tôi ngất đi, tới mùng ba mới tỉnh dậy. Anh nhìn coi, chỗ này còn có vết sẹo này, là vết do hồi nhỏ cha tôi đập chai bia vào đầu tôi đấy.”

“Cậu là con một hả?” Tạ Thần Phong hỏi.

Lâm Trạch: “Vẫn còn một thằng em nhỏ hơn tôi bốn tuổi nữa. Từ nhỏ nó ở bên nhà bà ngoại, đâu đụng cảnh cha mẹ tôi đánh nhau òm tỏi.”

Tạ Thần Phong gật đầu, họ đứng trước rạp chiếu phim IMAX, Tạ Thần Phong hỏi: “Chỗ này cũng quét mặt được ha? Nếu không quét mặt được thì tôi mời cậu nhé, cậu muốn xem gì?”

Lâm Trạch biết anh đã mua đồ cho Tạ Thần Phong nên giờ Tạ Thần Phong muốn mời anh coi phim lại, nhưng anh xem thấy vé rất đắt, hơn nữa chẳng có phim nào mình thích, nên đề nghị: “Thôi để bữa khác nhé.”

Tạ Thần Phong bảo: “Tôi cũng định vậy, vừa đắt vừa chẳng hay, ngồi trước màn hình cổ còn mỏi nữa chớ.”

Hai người ra khỏi Tinh Quang Thời Đại, không khí trời đêm bức bối ngột ngạt, mưa như trút nước, cảm tưởng đến thở thôi cũng khó khăn, Lâm Trạch hỏi: “Tôi tiễn anh về nhé?”

Tạ Thần Phong đáp: “Để tôi tiễn cậu, lần nào cậu cũng tiễn tôi rồi.”

Lâm Trạch nghĩ bụng với quan hệ của hai người bây giờ, nếu mà thuê phòng thì chắc mình không bị 419 đâu, ít nhất thì đôi bên cũng đều thật lòng thật dạ muốn yêu đương, mà nhìn Tạ Thần Phong cũng không giống với kiểu người thích tình một đêm. Nhưng Tạ Thần Phong cũng không nhắc tới chuyện này, hai người ngồi xe về Giang Bắc, vừa xuống trạm, bên ngoài đã ào xuống cơn mưa to.

Bọn họ giẫm lên bọt nước, men theo mái hiên trước cửa hàng chạy ào ra, băng qua Bắc Thành Thiên Nhai, hơi lạnh tạt lên cơ thể Lâm Trạch, cả người anh ướt đẫm, lòng trào lên cảm giác như thời niên thiếu.

Không khí ủ dột khó chịu mấy ngày trời bỗng được gột rửa sạch, lúc đến cửa nhà Lâm Trạch và Tạ Thần Phong đều đã bị mưa xối ướt như chuột lột, Tạ Thần Phong vẫn mặc bộ đồ mới mua, bọn họ đứng bên ngoài câu lạc bộ Lực Phàm tránh mưa, Lâm Trạch mới sực nhớ ra một chuyện.

“Tôi không có chìa khóa, Trịnh Kiệt cầm.” Lâm Trạch bảo.

“Đi thuê phòng đi.” Tạ Thần Phong cười nói.

Lâm Trạch đáp: “Không được, đợi Trịnh Kiệt về rồi vào nhà tôi tắm cái nhé?”

“Tôi nói đùa ấy mà.” Tạ Thần Phong nói nhẹ như bẫng, chẳng nhắc lại nữa. Lâm Trạch chỉ muốn đợi Trịnh Kiệt về, đưa Tạ Thần Phong về nhà mình qua đêm, ngủ ở sô pha hoặc ngủ chung với anh đều được. Song Lâm Trạch không muốn làm tình với gã vào lúc này, chỉ muốn nằm chung nói chuyện thôi.

Tạ Thần Phong cũng chẳng hỏi nhiều, hai người đứng dưới mái hiên, nhìn những giọt mưa tí tách bên ngoài. Mưa đã ngớt hơn chút, sân tennis ở phía sau câu lạc bộ vẫn sáng rực ánh đèn xenon, soi rọi màn đêm sáng ngời. Trong ánh sáng, biển mưa với những giọt mưa phiêu diêu bay xuống, bãi cỏ bị dội đến trắng xanh, tạo nên cảm giác tươi mới lạ lẫm.

Như thể lóa mắt một cái, lạc vào cõi mộng dưới ánh đèn trắng xóa, ánh sáng từ bốn phía sau sân tennis đồng loạt chiếu tới, soi sáng một nửa sân bóng đá, nửa còn lại vẫn lặng chìm trong bóng tối.

“Đi theo tôi.” Tạ Thần Phong bỗng nhiên nói.

Gã nắm tay Lâm Trạch, hai người chạy băng băng theo lan can bên ngoài sân thể dục, bọt nước bắn tung tóe theo những bước chân của họ. iPad, bút ghi âm của Lâm Trạch đều vứt ở chỗ làm của Trịnh Kiệt, lười chẳng buồn đeo, trên người anh chỉ còn mỗi cái điện thoại và ví tiền, tất cả đều ướt sạch sành sanh.

“Ở đây.” Tạ Thần Phong nói.

Gã tìm được một khe hở, lan can chỗ đó sơ sài có thể bám vào xuống dưới, gã giẫm lên trên, rồi kéo Lâm Trạch theo.


“Chắc không bị phạt nhốt vào phòng tối đâu ha.” Lâm Trạch theo gã nhảy qua lan can, vào sân đá bóng.

Tạ Thần Phong: “Bị nhốt vào phòng tối thì đỡ phải tốn tiền ở rồi.”

Lâm Trạch: “Giữa đêm giữa hôm, hai thanh niên bị tóm giam, ngày mai chúng ta thể nào cũng lên trang nhất báo cho coi!”

Tạ Thần Phong bật cười, nói: “Trước đây tôi hay đến, có bị phạt cũng có mặt tôi bảo lãnh, yên tâm đê.”

Gã ra hiệu cho Lâm Trạch đợi ở sân thể dục, lấy ra một quả bóng bong da cũ nát từ phía sau phòng dụng cụ.

Lâm Trạch giẫm bóng dưới chân, hỏi: “Trước đây anh đá vị trí nào?”

“Thủ môn!” Tạ Thần Phong đeo lên bao tay thủ môn, thét lên: “Cậu đá đi, tôi giữ khung thành!”

Lâm Trạch cũng từng đá bóng, chân vừa tung ra đá ngay lập tức Tạ Thần Phong đã nghiêng người lăn vào trong bùn, bắt gọn bóng.

Lâm Trạch không kìm được hét lên: “Quá đỉnh!”

Tạ Thần Phong cười, bàn tay đeo găng tay to làm động tác suỵt.

Lâm Trạch lại đá, Tạ Thần Phong lại bắt được bóng.

Lâm Trạch không đá trật thì thể nào cũng sút bóng chạm xà, hoặc bị Tạ Thần Phong bắt được, hai người như hai đứa trẻ người đá người bắt, đá thật lâu thật lâu.

Lâm Trạch: “Anh tha cho tôi một lần đá vào thì mất mặt lắm hả!”

Anh nhìn nụ cười ngang bướng của Tạ Thần Phong, nghĩ tí rồi nhẹ nhàng đá.

Tạ Thần Phong đứng từ xa nhìn Lâm Trạch, bóng chầm chậm lăn về phía gã, dừng lại dưới chân.

Tạ Thần Phong nhấc chân, dùng gót chân nhẹ đá phát, đưa bóng vào trong khung thành, cười với Lâm Trạch.

Mới đầu Lâm Trạch chỉ cảm thấy hành động này của Tạ Thần Phong y chang thằng nhóc con, nhưng mãi cho tới rất lâu sau này, qua hình ảnh nhìn thấy trên quyển tạp chí anh mới hiểu Tạ Thần Phong muốn nói điều gì.

Trên tạp chí viết: Khung thành giống như trái tim một người đàn ông. Bóng vào khung thành, cũng đại diện cho việc anh đã bắt trọn trái tim người ấy.

Có điện thoại gọi đến, Trịnh Kiệt đã về nhà, hỏi giờ Lâm Trạch đang ở đâu, Lâm Trạch bắt điện thoại, vừa nói vừa ngó mắt lên nhìn Tạ Thần Phong, hỏi ý gã: “Về nha?”

Tạ Thần Phong bắt lấy bóng, tháo găng tay đi giấu xong, hai người họ lại từ đường cũ đi ra, lúc này mưa đã tạnh.

Lâm Trạch chủ động mời y, hỏi: “Đến chỗ tôi ngủ nhé? Xe buýt cũng hết chạy rồi.”

Tạ Thần Phong nghĩ chốc lát, trả lời: “Mấy ngày nữa nhé, hôm nay tôi gọi xe về.”

Lâm Trạch ừa cái, hai người họ lặng yên đứng đối diện với nhau một lát, đôi bên đều chẳng nói chẳng rằng.

Vào 12 giờ, tất cả đèn trong sân thể dục đều đồng loạt tắt ngóm, cả thế giới như chìm trong bóng tối. Trong màn đêm, Lâm Trạch chẳng nhìn rõ dáng hình Tạ Thần Phong, chỉ nghe thấy giọng nói của gã: “A Trạch, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, chi bằng… thử… yêu nhau nhé.”

Tim Lâm Trạch đập điên cuồng như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Tạ Thần Phong lại nói: “Em… nếu không muốn làm 0, thì tôi làm cũng được, không sao, ừa, không sao hết.”

“Được.” Anh khẽ khàng đáp lại theo bản năng, rồi lại nghĩ không biết nói vậy Tạ Thần Phong có nghe rõ không, bèn nói to hơn một xíu: “Vâng.”

“Vậy tôi về nhé, liên lạc sau.” Giọng nói Tạ Thần Phong rất căng thẳng, gã men theo rìa sân thể dục chạy xuống, Lâm Trạch kêu lên: “Đợi đã!”

Tạ Thần Phong đã gọi xe rồi chui vào xe chạy biến.

Chuyện quái gì vậy trời? Y như bọn học sinh cấp ba yêu đương vậy.

Trịnh Kiệt lại gọi điện thoại giục giã, Lâm Trạch vuốt vuốt mái tóc đẫm nước, dở khóc dở cười, cõi lòng ngập tràn sự rung động kỳ lạ mà đã rất lâu rồi anh chưa từng có.

Hết chương 6

Fly: Thay đổi xưng hô Tạ Thần Phong gọi Lâm Trạch là em, xưng tôi nhé, Lâm Trạch sẽ xưng em, gọi Tạ Thần Phong là anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận