Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ

Chap 31: Đoạn kết.
- ĐI MỸ? Nó vô thức hét lên - Tại sao? Vì em à?
Jackson khẽ lắc đầu rồi cố gắng tỏ ra thản nhiên khiến nụ cười của anh càng trở nên gượng gạo:
- Anh cần có khoảng thời gian để nhìn nhận lại mọi việc và tìm được chút bình yên trong tâm hồn.. Vốn dĩ, anh cứ nghĩ em sẽ đi cùng anh nên đã đặt hai vé.. Nhưng… Chắc là anh phải đi một mình rồi!
Nó thấy nhói đau nơi ngực trái.. Chỉ vì Nó mà một người đàn ông phải đau khổ và phải phiêu bạt bước chân.. Jackson à! Nói em nghe đi.. Em phải làm sao mới tốt?
- Em.. Xin lỗi – Bao nhiêu lời muốn nói, rút cục Nó chỉ có thể bất lực thốt ra câu kinh điển này.
- Không phải tại em đâu. Chỉ là.. Trái tim có những ngôn ngữ riêng mà lý trí cũng chẳng thể nào tác động được.. Em đừng buồn và cũng đừng lo lắng cho anh. Chỉ cần em hãy cứ là em, hãy cứ trân trọng và nâng niu hạnh phúc mà mình đang có.. Chỉ cần em cứ sống vui tươi như thế là anh mãn nguyện lắm rồi.. Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu thế nào là cảm giác được hi sinh vì người khác.
Jackson khẽ cười, một nụ cười mà Nó chưa bao giờ thấy.. Một nụ cười thật đẹp mà cũng thật buồn…
Nó lặng người nhìn anh cảm thấy mình như đang chìm dần vào làn nước xanh biếc.. Mắt Nó cứ thế mờ đi, cảnh vật trước mặt trở nên nhòe nhoẹt..
- Uhm… Có lẽ anh phải đi rồi… - Jackson dịu dàng nói.
Cơn sóng tội lỗi bỗng cuộn trào lên khiến trái tim Nó đau như thể bị ai đó bóp nghẹt. Nó không thể ngăn những câu chữ thoát ra trong tiếng nấc nghẹn ngào:
-.. Em.. Em.. Thật sự không biết phải nói gì với anh trong lúc này ngoài lời cám ơn và xin lỗi.. Cám ơn anh vì tất cả những tình cảm mà anh đã dành cho em và chân thành xin lỗi anh vì em đã không thể đáp lại những tình cảm ấy.. Em mong rằng anh sẽ sớm tìm được một người mang đến cho anh hạnh phúc.. Anh nhất định phải hạnh phúc nhé! Em sẽ luôn cầu nguyện cho anh mọi điều tốt đẹp nhất…
- Uhm.. Cảm ơn em! Anh sẽ cố gắng sống cho thật tốt..– Jackson khẽ gật đầu rồi bất chợt quay sang phía ngài tổng giám đốc nghiêm giọng nói:
- Tôi xin lỗi vì những chuyện không hay mình đã gây ra… Có lẽ tôi đã quá nhỏ nhen và ích kỷ.. Tôi không xứng đáng với vai trò của một người anh… Nhưng hi vọng rằng cậu có thể thay tôi chăm sóc cho ba.
- Anh yên tâm đi! Đó cũng là nghĩa vụ của tôi – Mr P nghiêm giọng đáp lại rồi dường như có cái gì đó thôi thúc bên trong khiến Ngài tiếp tục nói – Gia đình vẫn mãi là gia đình, những người chung một dòng máu thì suốt đời vẫn chảy chung một huyết thống.. Anh hãy nhớ rằng.. Cho dù tất cả các lối đi đều bị khóa trái thì vẫn luôn luôn tồn tại một cánh cửa lúc nào cũng nằm ở đó, rộng mở và chờ đợi bước chân những kẻ lưu lạc quay về..
Jackson ngẩn người trước câu trả lời của Ngài tổng giám đốc và sau thoáng bất ngờ, anh mỉm cười:
- Tôi hiểu rồi! Cảm ơn cậu… Em trai!
Không gian đột nhiên lại trở nên im lặng nhưng là một sự bình yên đến nhẹ lòng, ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau những ánh nhìn ấm áp lạ.
- Hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt và hãy làm tất cả để cô ấy luôn hạnh phúc, cô ấy xứng đáng với điều đó – Jackson lại tiếp tục nói.
Mr P khẽ gật đầu, siết chặt tay Nó rồi cất giọng:

- Tôi hiểu! Anh yên tâm.
- Uhm… Vậy là không còn gì để tôi phải lo lắng nữa.. Có lẽ tôi nên đi rồi.. – Jackson chiếu đôi mắt biển xanh nhìn sâu vào mắt Nó, biển thật đẹp, đẹp đến nhói lòng.
Nỗi u buồn của cảm giác chia ly đột nhiên khuấy đảo tâm hồn Nó dữ dội, Nó cuống quýt nói như thể một người đang hấp hối cố gắng đưa ra lời trăn trối cuối cùng:
- Anh.. Anh đi bình an! Sau tất cả những chuyện đã xảy ra.. Em chỉ muốn anh nhớ rằng.. Trong trái tim em.. Anh mãi mãi là một Thiên thần.
Jackson khẽ mỉm cười.. Rồi nhẹ nhàng quay lưng bước đi.. Nó lặng người ngắm nhìn cái dáng cao cao đơn độc trên con đường được chiếu sáng bởi những bóng đèn cao áp vàng vọt. Tự nhủ trong đầu: “Thiên thần! Anh nhất định phải tìm thấy hạnh phúc! Nhất định sẽ hạnh phúc”
Một cơn gió ùa qua khiến không gian u ám trở nên dịu mát hẳn. Nó khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn choằn, cảm thấy trong lòng mình lởn vởn rất nhiều suy nghĩ.
- Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ. Đối thủ cạnh tranh duy nhất cũng đã ra đi.. Xem ra.. Số phận của em phải do tôi định đoạt rồi! – Mr P đột nhiên quay sang nhìn Nó bằng ánh mắt nồng nàn nhưng ẩn chứa sự tinh quái.
- Còn lâu! Ai thèm! Anh cứ mơ đi nhá… - Nó bật cười, cái má bánh bao vênh lên đầy thách thức.
- Này thì không thèm này! – Ngài tổng giám đốc vừa nói vừa khẽ cúi xuống và chỉ một giây sau, Nó đã thấy mình lơ lửng trên không trung. Nó nhíu mày hỏi:
- Anh định làm gì thế?
- Em không thèm nhưng tôi thèm.. Tôi đã nói rồi.. Tôi sẽ nắm chặt lấy em cho đến khi nào không thể.
Mr P dịu dàng nhìn Nó bằng đôi mắt nâu sóng sánh khiến Nó gần như ngừng thở. Quả thật là cái màu mật ong ấy có ngày sẽ giết chết Nó mất thôi..
Nó lặng lẽ dựa đầu vào vòm ngực rắn chắc, cảm nhận một niềm hạnh phúc ngọt ngào dâng tràn trong lòng như men say khiến cơ thể lâng lâng bay bổng.. Thế giới xung quanh rõ ràng là rất rộng mà tại sao lúc này, Nó chỉ thấy trước mắt mình là một màu nâu đầy quyến rũ..
Ngài Tổng giám đốc bế Nó vào nhà rồi dịu dàng đặt Nó trên chiếc giường êm ái. Sau đó, ngài lặng lẽ ngồi xuống bên, cất giọng trầm ấm:
- Hôm nay chắc là em mệt lắm phải không? Từ sáng tới giờ em đi đâu? Làm gì? Tại sao xảy ra chuyện lớn như thế mà em không nói với tôi? Em có biết rằng.. Không liên lạc được với em khiến tôi lo lắng đến thế nào không? Đồ ngốc!
- Em xin lỗi… - Nó cúi mặt ra vẻ ăn năn - Sau khi ra khỏi nhà Jackson, em đi loanh quanh khắp các phố phường.. Em cứ đi lang thang vậy thôi.. Thật sự là khi đó em rất muốn gặp anh nhưng em lại không có đủ tự tin để đối diện.. Em đau khổ lắm.. Em trách, em hận.. Em tuyệt vọng.. Em chỉ muốn đi đâu đó thật xa và.. Đã có lúc.. Em muốn mình biến mất… Có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được tâm trạng của em đã tồi tệ đến thế nào đâu …- Nó nói, không khỏi rùng mình khi nghĩ lại cảm giác tồi tệ ấy..
- Tôi biết! Tôi có thể hiểu được bởi vì tôi cũng đã từng nếm trải cảm giác đột nhiên bị mất đi cái quý giá nhất – Mr P khẽ gật đầu rồi đưa ánh mắt nâu dịu dàng nhìn Nó đầy thấu hiểu.
- Ý anh là.. Uyển Phương? – Nó nheo mắt hỏi lại, hoàn toàn không có chút ghen tỵ.
Cơ thể ngài tổng giám đốc bỗng nhiên run lên, đôi mắt màu mật ong sóng sánh những hạt nước long lanh tưởng như sắp vỡ òa, giấu gương mặt hoàn mĩ trong bàn tay với những ngón thon dài run giọng nói:
- Uhm.. Có thể! Hôm nay không liên lạc được với em bỗng nhiên tôi lại nhớ tới ngày đáng ghét đó... Quả thật tôi đã rất sợ! Tôi sợ trái tim mình lại vỡ thêm một lần nữa. sợ cái cảm giác bất lực và đau khổ tột cùng khi mất đi người mình yêu thương sẽ lại kéo tôi xuống vực thẳm tuyệt vọng thêm một lần nữa.. Sợ tôi sẽ chết thêm một lần nữa…

Nó cúi đầu, cảm nhận trái tim mình dường như cũng nhói lên theo từng tiếng nói ấm áp dịu dàng kia. Lặng nhìn người đàn ông đang gục xuống bên chiếc giường, Nó khẽ thì thầm:
- Em.. Xin.. Lỗi! Em hứa là từ nay về sau em sẽ không bao giờ biến mất đột ngột khiến anh phải lo lắng nữa..
Không gian đột nhiên trở nên yên lặng chỉ có chiếc đồng hồ vẫn tiếp tục quay. Nó và Mr P hai người ở rất gần nhau mà suy nghĩ dường như lại có khoảng cách xa vô tận……
Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, Ngài tổng giám đốc hình như cũng đã thôi run rẩy nhưng vẫn nhất quyết chẳng chịu ngẩng đầu báo hại cái thân hình nhỏ bé ốm yếu của Nó phải gồng lên để mà gánh đỡ và xin thề là sau lần cuối cùng bị tra tấn bởi hàng trăm ngàn con kiến bò thì tất cả các bộ phận trên cơ thể Nó tại những nơi được Mr P “ưu ái” chạm vào đều đã “hi sinh anh dũng” hay nói một cách chính xác hơn là đã tê liệt tới mức hoàn toàn mất đi cảm giác.
Thật lòng mà nói thì Nó rất muốn được dùng sức lực bé nhỏ của mình để vỗ về và xoa dịu nỗi đau trong tim người đàn ông đã trở thành cả thế giới đối với Nó nhưng.. Sức người quả là vô cùng.. Hữu hạn.
- Anh… Anh..! – Không thể chịu đựng nổi nữa, Nó buộc phải nhăn nhó lí nhí.
- ………..
Không có tiếng trả lời, Mr P vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.
- Anh… Anh ơi! – Nó to giọng hơn một chút nữa…
- ………… - Vẫn là một sự im lặng trêu ngươi…
- ANh! - Lần này Nó quyết tâm “giải thoát” đôi bàn chân của mình bằng một hành động rõ ràng hơn đó là dùng tay lay lay thân hình của Ngài Tổng giám đốc.
Công nhận là các cụ nói cấm có sai: “Lời nói phải đi đôi với việc làm” Nó mừng như mở cờ trong bụng khi Mr P cuối cùng cũng chịu phản ứng lại. Nhưng… Hình như có gì đó không ổn….
- Yên… lặng …nào! – Chất giọng trầm ấm vang lên một cách đứt quãng và Ngài tổng giám đốc dường như vẫn nhất quyết không chịu ngẩng mặt lên.
- Anh… Anh.. Ngủ … hả? – Nó hỏi, khẽ nuốt nước bọt để lấy bình tĩnh nhưng vẫn nghe thấy giọng mình bị lên cao một quãng tám.
- Ừ.. Yên lặng đi.. Để tôi chợp mắt một chút.. Tôi.. Hơi… Mệt! – Âm thanh trầm ấm lộ rõ vẻ ngái ngủ vang lên và Mr P vẫn không hề có ý định nhúc nhích.
“Quả này thì thảm rồi!” - Một ý nghĩ bất chợt xoẹt qua trong đầu khiến cho cằm Nó gần như rớt xuống giường…
Thế đấy! Ác ma đúng là Ác ma… Lúc nào cũng tìm được cách hành hạ “người trần mắt thịt” như Nó mà..
Nhưng dẫu cho cảm xúc đang vô cùng lộn xộn giữa lo lắng, ngạc nhiên và thêm chút bực mình thì Nó vẫn không ngăn được bản thân cảm thấy vui vui bởi cái thế giới nhỏ bé kia dường như đã thôi chênh chao, run rẩy…

- Uhm… - Nó khẽ thì thầm - Thật lòng thì em không muốn phải chịu khổ chút nào.. Nhưng … Không sao…Anh cứ ngủ đi và bình yên nhé!
Giờ thì Nó chính thức thừa nhận tình yêu quả là có sức mạnh diệu kỳ có thể khiến cho người ta dẫu biết mình “bị đì” mà vẫn sẵn sàng chịu đựng một cách cam tâm tình nguyện.
Chẳng biết là do cảm động bởi câu nói vừa rồi của Nó hay là vì một do nào đó mà chỉ bằng một chuyển động rất nhẹ nhàng trong khi vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Mr P cuối cùng cũng chịu trả tự do cho đôi chân đã trở nên cứng đờ của Nó.
“Thật là may mắn quá!” – Nó tự nhủ rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu ló rạng những tia nắng đầu tiên. Không khí của một buổi sáng trong lành khiến cho tâm trạng con người cũng trở nên khoan khoái lạ.
Lặng lẽ nhìn gương mặt Mr P phảng phất nét bình yên và ngây ngô như đứa trẻ, Nó không khỏi mỉm cười tự nhủ: “Thì ra Ác ma.. Cũng có lúc đáng yêu như Thiên sứ”
Đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc đen mượt mà, nghịch ngợm chiếc mũi cao thẳng tắp, lướt qua đôi môi mềm ấm nóng và nấn ná trên gò má của Ngài tổng giám đốc - Người mà Nó vô cùng yêu thương – Nó nhận thấy tâm hồn mình có chút gì đó thật an nhiên và trái tim thì dường như chỉ muốn vỡ òa vì hạnh phúc.
Cái cảm giác thế giới xung quanh vốn mông lung vô hạn với số dân hơn sáu tỷ người bỗng chốc trở nên cụ thể và gói gọn lại chỉ bằng thế giới quan của một con người có thể nói là một trải nghiệm dù có chút lạ lẫm nhưng lại vô cùng tuyệt vời.
Nhưng, tuyệt vời hơn nữa là…
Ngay lúc này đây…
Khi mà bên cạnh Nó là Ngài tổng giám đốc dù đang ngủ rất say, vẫn không quên dùng những ngón tay thuôn dài lấp đầy khoảng trống trên bàn tay nhỏ xinh của Nó….
Thì dường như, cả thế giới này Nó đã nắm trọn trong tay….
Bất giác, Nó nhe răng cười, một nụ cười thật tươi…
Và, Nó không thể mà cũng không có ý định ngăn cơn sóng tình cảm đang dâng trào trong trái tim mình nữa:
- Em yêu anh! Chàng Ác ma đáng ghét ạ! – Nó khẽ thì thầm rồi bình yên mang nụ cười hạnh phúc đi vào trong giấc ngủ.
Nó hoàn toàn không biết rằng, chỉ cách Nó một đoạn không xa, trên chiếc giường phủ vải trắng tinh, có một người đàn ông đang dịu dàng nhìn Nó bằng đôi mắt màu mật ong với những hạt ánh sáng lóng lánh như thủy tinh và những lọn tóc đen dài buông xuống tự do vẫn không thể nào che đi một gương mặt tuấn tú đang ngời lên vẻ hạnh phúc bởi nụ cười rực rỡ trên đôi môi quyến rũ.
Bằng một chuyển động hết sức nhẹ nhàng, Mr P khẽ rướn thân hình về phía người con gái đang chìm trong giấc ngủ kia rồi lặng lẽ giữ nguyên tư thế từ trên cao mà quan sát gương mặt ấy.
Cô bé đang ngủ say!
Vâng! Rất say!
Dáng vẻ bướng bỉnh hàng ngày và những nỗi muộn phiền dường như biến đi đâu mất hết…Chỉ còn một sự bình yên.. Khiến cho khuôn mặt trở nên đáng yêu hết sức!
- Giá như lúc nào em cũng hiền dịu thế này… Có phải là.. Sẽ dễ thương hơn không! Cô bé ngốc! – Mr P khẽ thì thầm rồi đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt người con gái ấy.
Này là đôi mắt dài khi thì thể hiện nét trẻ con lúc lại toát ra nỗi buồn khiến cho trái tim Ngài cũng vì thế mà có những khoảnh khắc ngập tràn niềm vui nhưng cũng có lắm khi đau đến mức tưởng như không sống nổi..
Này là cái miệng luôn nói những câu chống đối nhưng đôi lúc lại rất ngọt ngào….

Này là cái má bánh bao.. Khiến người ta nhìn vào chỉ muốn… Cắn..
Và còn nhiều, rất nhiều những cái khác nữa khiến cho trái tim tưởng như đã băng giá của Ngài phải liêu xiêu…
Dường như bao nhiêu cảm xúc vỡ òa trong phút chốc đã thôi thúc Ngài nhẹ nhàng cúi xuống, đặt vào đôi môi người con gái đang say ngủ kia một nụ hôn thật dài….
Em đem tình yêu gửi gắm ở tương lai
Chờ đợi ngày mai.. Một chàng trai sẽ tới..
Hôn lên môi em một nụ hôn nóng hổi
Để trái tim chúng mình được ghép trọn một đôi….
Vậy là, giống như nàng công chúa được đánh thức bằng nụ hôn của chàng Hoàng tử trong truyện cổ tích xa xưa, Nó choàng mở mắt rồi thấy mình như tan ra trong màu mật ong sóng sánh, hạnh phúc lâng lâng khiến Nó có cảm giác cả tâm hồn và thể xác phút chốc lơ lửng trôi bồng bềnh trong không trung, văng vẳng bên tai là lời thì thầm của “Ai đó”:
- Anh cũng yêu em! Cô bé một mét bốn lăm ngốc nghếch ạ!
Khẽ mỉm cười…..
Hai bàn tay siết chặt vào nhau như chẳng muốn buông rời…
Và trái tim của hai con người… Dường như đã hòa chung thành một…
Ừ thì….
Mỗi con người sinh ra trong cuộc đời này đều là những món quà của Thượng Đế dẫu rằng chúng có thể không hoàn hảo nhưng đó lại là những – sự – không – hoàn – hảo – độc – nhất trên thế giới.
Vì thế hãy cứ cố gắng đối xử thật tốt và trân trọng chính mình bởi làm sao có thể mong chờ một người nào đó thật lòng chấp nhận con người ta khi mà ta còn chẳng coi trọng chính bản thân ta?”
Dẫu rằng chúng ta chỉ là một hạt cát bình thường chứ không phải là viên trân châu quý báu nhưng chúng ta hoàn toàn có thể xuất chúng hơn người nếu trước tiên, ta tự biến mình trở thành một viên trân châu lấp lánh.
Bởi vì hạnh phúc và thành công sẽ đến với bất kỳ ai có đủ tự tin để nắm lấy.
Vậy nên hãy cứ luôn nỗ lực hết mình để chứng minh rằng mình xứng đáng rồi mỉm cười chờ đợi vào một ngày tươi sáng sẽ có một người đến bên và trao trọn cho mình tinh khiết một trái tim.
Như Nó đã từng tin….
Ngoài kia, Mặt trời tươi cười đem nắng về và vẽ lên khung cửa những sắc màu rực rỡ như muốn nhắn nhủ:
“Hạnh phúc sẽ luôn gõ cửa những trái tim đủ dũng cảm để yêu thương!”
Ừ thì.. Hãy cứ tin..!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận