Ảnh Hậu Tái Sinh

Mùa hạ trên núi, từng cơn gió trong lành mát dịu thổi tới. Sau một cơn mưa lớn, trên không vẫn còn đầy hơi nước, những giọt nước mưa tròn xoe lăn theo đường gân phiến lá rồi rơi xuống đầu khách bộ hành.

Minh Vi ôm một bó hoa bách hợp trắng muốt, đi theo sau Đường Hựu Đình lên từng bậc đá, sau đó men theo con đường nhỏ dẫn đến nghĩa trang.

Nghĩa trang vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót. Hai người lặng yên hưởng thụ sự tĩnh mịch khác biệt hẳn với chốn đô thị ồn ào, không muốn lên tiếng làm những vong linh đang chìm trong giấc ngủ dài bị giật mình.

- Đến rồi.- Đường Hựu Đình dừng lại trước một tấm bia. Trên bia mộ ghi dòng chữ “Mộ phần bà Diệp Bích Dao”. Phía trước mộ là một bó cúc trắng đã héo khô.

- Chắc là ông Lâm đã qua đây. – Đường Hựu Đình nói. Minh Vi khẽ khàng đặt bó bách hợp trên tay xuống cạnh bó cúc, sau đó cung kính cúi mình trước mộ.

- Mẹ, đây chính là Minh Vi con đã kể với mẹ, hôm nay con đưa cô ấy đến thăm mẹ. – Đường Hựu Đình vừa thắp nến vừa nói. – Thế nào hả mẹ? Cô con dâu này có xinh không? Sắp tới ông Lâm sẽ đưa mẹ sang Mỹ, sau này muốn gặp mẹ chắc khó hơn nhiều, vậy nên con đưa cô ấy đến cho mẹ xem mặt. Cô ấy rất tốt với con, con cũng sẽ đối đãi thật tốt với cô ấy. Chúng con sẽ sống bên nhau những ngày thật tươi đẹp, mẹ có thể yên tâm đi với người đó được rồi.

Minh Vi cũng quỳ xuống, giúp Hựu Đình đốt tiền vàng.

Một cơn gió thổi tới, cuốn tung tro giấy lên không trung rồi thổi bay ra tứ phía.

- Mẹ? – Đường Hựu Đình ngẩng đầu lên nhìn.


Bầu trời không đáp lại lời anh.

Minh Vi đặt tay lên vai Hựu Đình, tựa vào anh. Hai người lặng lẽ nhìn những tàn tro bay mất hút, cho tới khi ánh nắng hiện lên ở phía chân trời xua tan đi những đám mây sũng nước.

- Nhất định là dì sẽ rất vui. – Minh Vi khẽ nói.

Đường Hựu Đình mỉm cười kéo cô đứng dậy. Hai người men theo con đường ban nãy, từ từ đi xuống. Minh Vi đưa tay ra ngắt một bông quyết minh màu vàng nở bên đường, cầm trong tay nghịch nghịch. Đường Hựu Đình đi sau lưng cô, nhìn những bước chân nhẹ nhàng, thân hình duyên dáng của cô cảm thấy như một tiểu thần tiên trong núi.

- Minh Vi.

- Gì cơ?

- Chúng ta lấy nhau có được không?

Minh Vi dừng bước lại, quay đầu về phía sau, hỏi với vẻ không thể nào tin được.

- Anh cầu hôn với em trong nghĩa trang hả?

- À… – Đường Hựu Đình sực tỉnh, cũng cảm thấy không ổn. Anh đành bướng bỉnh nói tiếp. – Sống chết là chuyện luân hồi, chúng ta bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc sống, có các bậc tiền bối ở đây làm chứng cũng được mà… Cho nên, anh cảm thấy chỗ này rất đặc biệt. Cho nên… Ôi, Minh Vi, Minh Vi.

Minh Vi đã chạy biến ra xa từ bao giờ.

Đường Hựu Đình đuổi theo, lúng túng đến gần cô, ấp a ấp úng:

- Là do tình cảm nhất thời trỗi dậy, nên anh… Dù sao đời này em chỉ lấy anh, đời này anh cũng chỉ lấy em thôi. Hơn nữa quan hệ của chúng ta cũng đã được công khai, chúng ta lại không đi theo con đường làm thần tượng nữa, nên việc kết hôn cũng không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp. Anh biết anh còn rất nhiều chỗ không tốt, chỉ cần em nói anh sẽ thay đổi… Là anh nói, chúng ta đã được mặc định sẽ ở bên nhau rồi…

Minh Vi đột nhiên quay người lại, chìa tay ra.

Đường Hựu Đình không hiểu:

- Gì cơ?


- Sao hả? – Minh Vi tròn mắt nhìn anh. – Anh cầu hôn mà không chuẩn bị nhẫn cưới à?

Đường Hựu Đình kêu lên một tiếng rồi vò đầu:

- Vì đột ngột quá, anh cũng không ngờ là mình lại nói điều đó ra, cho nên…

Minh Vi xoa tay, nheo mắt cười, xem chừng cũng không phải giận:

- Chuyện cầu hôn trong nghĩa trang cho qua cũng được, nhưng đến cả nhẫn cưới cũng không có hả? Đường Hựu Đình, anh bảo em phải nói thế nào với anh bây giờ?

- Nói là em đồng ý ấy. – Đường Hựu Đình đâm lao phải theo lao, nhất quyết phải mặt dày đến cùng.

Minh Vi mím môi cười, khẽ hừ một tiếng, sau đó quay người đi. Đường Hựu Đình đi theo sau đau khổ cúi đầu. Minh Vi đột nhiên quay lại, anh lập tức trở lại bình thường, sịt sịt mũi, nhìn cô hệt như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Minh Vi cố gắng nhịn cười, không để ý đến anh, đi tiếp. Cô không để ý đến một bậc đá nông bên dưới nên sảy chân. Nếu không có Đường Hựu Đình nhanh chóng kéo lại chắc đã ngã nhào.

- Em đúng là. – Đường Hựu Đình nhìn cô trách móc. – Không sao chứ?

- Hình như giày hỏng rồi. – Minh Vi nhìn gót giày đã bung ra.

- Đúng lả đồ ngốc. – Đường Hựu Đình gõ vào trán cô. – Nếu như không có anh, em nói xem, en định làm thế nào?

Minh Vi mím môi:


- Vậy làm thế nào?

- Đúng là không biết phải làm gì với em. – Đường Hựu Đình thở dài, xoay lưng lại rồi ngồi xuống. – Lên đi.

Minh Vi nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng ngồi lên lưng Hựu Đình.

Đường Hựu Đình cõng Minh Vi men theo các bậc thang đi ra cổng nghĩa trang. Minh Vi với tay ngắt một chiếc lá trên đầu, khiến cho một loạt giọt nước mưa rơi xuống. Cả hai cùng khẽ cười.

Cô ôm cổ Hựu Đình, yên tâm tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại.

Con đường trước mắt còn dài, nhất là đối với Minh Vi, sự nghiệp của cô chỉ mới bắt đầu chạm vào đỉnh cao. Cô không biết con đường phía trước sẽ bằng phẳng hay đầy quanh co khúc khuỷu, cô cũng không biết mình có đội được vương miện của ảnh hậu như mình mơ ước hay không. Nhưng cô không sợ hãi, vẫn đủ dũng khí để đi tiếp.

Đời người là một vở diễn tươi đẹp, cô muốn nỗ lực hết mình để trở thành một ảnh hậu rực rỡ và chói lọi giữa mọi người.

Còn giờ đây, cô chỉ cần được Đường Hựu Đình cõng đi về phía trước là đủ. Bất kể anh đưa đi đâu, cô cũng đều không sợ hãi, bởi vì cô biết từ nay về sau, tất cả sẽ ngày càng tốt đẹp.

——HẾT——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận