Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh


Cao Khang Hạo cười hậm hực, nhìn ông chủ nhà mình đào hố, cẩn thận trồng gốc lan vào trong đất, lại rắc một ít đất lên, sau đó phủi sạch bùn đất trên lá cây.

Mỗi một bước anh đều tiến hành nghiêm túc có trình tự, hoàn toàn không giống như đang trồng hoa mà giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật phức tạp.Trở lại trong đất một lần nữa, Xu Mạn vươn rễ, cắm sâu vào lớp đất giàu chất khoáng kia.Người đàn ông đang nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đất trên lá cây, ánh mắt anh mang theo ý cười, giống như rơi vào ngân hà, rực rỡ lung linh.


Xét thấy anh thành tâm như vậy, Xu Mạn tha thứ cho anh vì đã vô tâm làm vỡ chậu hoa của cô, khẽ rung lá, chạm vào ngón tay anh, thể hiện sự thân thiện.Đương nhiên là tình cảm thân thiện này đối phương không cảm nhận được.Thẩm Thanh Yến đứng dậy, đặt cô về lại tủ thấp, thu dọn bùn đất và mảnh vỡ chậu hoa ở trên mặt đất.

Sau đó anh mới đi rửa tay, cùng Cao Khang Hạo ra phòng khách bàn chuyện.Xu Mạn câu được câu không nghe cuộc trò chuyện của hai người từ phòng khách truyền vào, không có gì khác ngoài lịch trình của người đàn ông, toàn bộ sự việc ở biệt thự Cẩm Tú.Cô chẳng hứng thú lắm với những chuyện này nên tập trung hút chất dinh dưỡng từ trong đất, để bản thân mình có thể thích nghi nhanh hơn với chậu đất này.Cũng không biết bao lâu sau, người đàn ông mới tiễn người đại diện của anh đi, tắt đèn về phòng ngủ.Anh cởi quần áo, lúc chuẩn bị thay áo choàng ngủ thì hơi khựng lại một chút, áo choàng ngủ trên đầu giường được để rất tùy tiện, không bình thường chút nào.

Quần áo của anh nếu không treo ở trong tủ quần áo thì đều sẽ được gấp gọn gàng.Nếu như hôm nay trong phòng không xảy ra quá nhiều điều bất thường, có lẽ anh sẽ cho rằng bản thân mình bất cẩn, nhưng rõ ràng không phải là anh bất cẩn mà là có người đã đụng vào quần áo của anh.Thẩm Thanh Yến cầm áo ngủ của mình lật qua lật lại kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện ra có gì khác thường, chỉ là có mồi mùi hương nhàn nhạt.Mà mùi hương này...!hình như có chút quen thuộc, anh cố gắng nhớ lại, quay đầu nhìn vào chậu lan để trên tủ thấp.Xu Mạn đang tò mò liệu anh sẽ có phản ứng gì, không ngờ người đàn ông bỗng quay đầu lại, đôi mắt như hổ phách nhìn chằm chằm vào cô.

Bị anh nhìn như vậy, Xu Mạn không khỏi có chút hoảng loạn.Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi đi về phía cô, Xu Mạn không tự chủ được nắm chặt lấy đất ở phần rễ - anh ta đang nghi ngờ mình sao?Người đàn ông bước từng bước đến trước mặt cô, hơi nghiêng người, ghé vào trước nụ hoa ngửi thử.Hơi thở nóng rực của anh phả lên cánh hoa của cô khiến Xu Mạn ngứa ngáy, khoảng cách như này quá gần rồi, gần đến mức khiến cô cảm thấy nguy hiểm.


Cô kéo căng từng chiếc lá, từng gốc rễ.Vào lúc cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, người đàn ông cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô.Đúng, chính là mùi hương này, trên áo ngủ của anh còn vương mùi hoa lan.

Thẩm Thanh Yến cụp mắt xuống, lại ngửi áo của mình một lần nữa, xác nhận rằng mình không ngửi nhầm.Anh mím môi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Thảo nào có câu thơ “Ngồi lâu không biết hương trong phòng, mở cửa có bươm bướm bay đến”, để một chậu hoa ở trong phòng, ngay cả áo choàng ngủ của mình cũng nhiễm mùi hương hoa lan rồi.Đúng lúc Xu Mạn đang căng thẳng, lại thấy người đàn ông cười một mình, cảm thấy vô cùng khó hiểu.


Nhưng điều này tốt hơn bị bắt nhiều, Xu Mạn nhìn anh ném áo choàng ngủ sang một bên, đi vào phòng quần áo tìm một chiếc áo ngủ sạch sẽ khác mặc vào.Người đàn ông đặt báo thức, tắt đèn đi ngủ, màn đêm lại yên tĩnh trở lại.Chẳng bao lâu sau, từ trên giường truyền đến tiếng hô hấp đều đều.

Xu Mạn lai vươn cánh hoa của mình ra, để lộ nhụy hoa; cùng với ánh sáng xung quanh cánh hoa chuyển động, mùi hương âm thầm bay lên, tản vào màn đêm.Sương mù giăng bốn phía, Thẩm Thanh Yến không biết mình đang ở đâu, anh nhìn đâu cũng thấy toàn là sương mù, thậm chí cả chân cũng không nhìn rõ.Xung quanh yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, sương mù khiến anh cảm thấy mờ mịt, anh đứng yên tại chỗ nhìn bốn phía, ngửi được trong gió có thoảng mùi hoa lan.Anh nhìn về phía mùi hương bay tới, mơ hồ nhìn thấy một người con gái dáng người uyển chuyển chậm rãi đi tới trước mặt mình.Cô càng ngày càng tiến lại gần, mùi hoa lan quen thuộc cũng ngày càng nồng.Cô có một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt trong veo, nhìn anh với ánh mắt tò mò.Thẩm Thanh Yến khẽ giật mình, sau đó lại nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi cô: “Cô là?”Lần này đến lượt cô gái kinh ngạc, cô mở to mắt, đôi con ngươi đen như ngọc linh động khó tả: “Anh có thể nhìn thấy tôi sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận