Ẩn Long


Nhìn thấy Tiêu Hân Hân từ đầu đến cuối đều không đả động gì tới mình, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng tức giận.

Anh chạy đuổi theo phía sau lưng của cô, sau đó leo lên trên xe, dùng lấy thái độ cực kỳ bất mãn nhìn lấy cô.

“Cô làm như vậy là có ý gì? Tôi với cô còn chưa có chính thức ly hôn, vậy mà cô dám ở sau lưng tôi, lén lút hẹn hò với người đàn ông khác.

Thường ngày, ở trước mặt tôi cô giả vờ ngây thơ, chính là không thể chờ đợi được để lên giường ngủ với hắn ta có phải không? Cô đúng là kẻ xảo trá!”
Vốn không muốn phản ứng lại với Trần Viễn, nhưng bản thân bị anh mắng như vậy, rốt cuộc Tiêu Hân Hân cũng nhịn không được, gắt lên.

“Anh nói ai là kẻ xảo trá? Anh chẳng qua chỉ là một kẻ được tôi dùng tiền để mua về, làm vật thế thân mà thôi.

Anh có tư cách gì để mắng tôi.

Hơn nữa, anh nhìn lạ bộ dáng của chính mình đi.

Nếu như không phải là là thứ đồ phế vật, vô dụng.

Tôi còn cần phải ra ngoài để tìm người đàn ông khác hay sao?”
“Cô…”
Bị Tiêu Hân Hân nói đến nghiến răng nghiến lợi, hai nắm tay của Trần Viễn lúc này không khỏi nắm chặt lại với nhau, phát ra âm thanh răng rắc.

Trong lòng anh lúc này cực kỳ khó chịu, nhưng anh lại chẳng có cách nào để phản bác được lời nói của Tiêu Hân Hân.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh, cả hai đều không ai nói chuyện với ai, trong đầu không ngừng theo đuổi lý suy nghĩ của mỗi người.

Sau một hồi, thái độ của Tiêu Hân Hân cũng bắt đầu nguội xuống.

Kỳ thật, chuyện này cũng không thể nào đổ lỗi hoàn toàn cho Trần Viễn.

Dù sao, cả hai chưa từng có tình cảm gì với nhau.

Anh và cô chẳng qua chỉ là một hồi thỏa thuận, giao ước mà thôi.


“Được rồi, tôi cũng không muốn phải tiếp tục đôi co với anh nữa.

Bây giờ, chúng ta ly hôn đi.

Sau khi ly hôn, tôi sẽ cho anh thêm một ít tiền, xem như là tiền bồi thường hợp đồng mà tôi đã hứa với anh.”
Nói ra lời này, không biết vì sao trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Chỉ có điều, Trần Viễn lại dứt khoát lắc đầu, đáp lại.

“Không được, chuyện này tôi sẽ không đồng ý!”
Nếu như lời này được Tiêu Hân Hân nói ra cách đây vài hôm, Trần Viễn nhất định sẽ không do dự đồng ý.

Nhưng chứng kiến được những gì vừa mới xảy ra, anh cảm thấy mình giống như đang bị sỉ nhục.

Để cho vợ mình ngoại tình, sau đó còn đòi ly hôn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được?
Thấy Trần Viễn cố chấp, không muốn ly hôn với mình.

Trong lòng Tiêu Hân Hân tuy rằng bất mãn, nhưng cô cũng không tiếp tục đưa ra điều kiện với anh.

Mà lúc này, Tiêu Lộ Lộ cũng đã đi tới.

Sau khi biết được Trần Viễn không chịu đồng ý ly hôn với chị mình, cô ta liền tức giận mắng ầm lên.

“Anh ta là cái thá gì? Lại dám không chịu đồng ý ly hôn với chị hai? Chị hai, nếu như chị đã quyết định ly hôn với anh ta, vậy thì hãy để cho em.

Em nhất định sẽ khiến cho anh ta chấp nhận, đồng ý ly hôn với chị.”
Nói xong lời này, bên trong ánh mắt của Tiêu Lộ Lộ hiện ra dáng vẻ âm độc, đắc ý.

Mà trong lòng Tiêu Hân Hân cũng đang suy nghĩ, cô nhất định sẽ chứng minh cho Trần Viễn thấy.

Cô ly hôn với anh, không phải vì cô ngoại tình, mà vì Trần Viễn chỉ là một tên phế vật, không hề xứng đáng với cô mà thôi.


Rời khỏi chiếc xe ô tô của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn lúc này mới nhớ đến, mình vẫn còn chưa làm xong công việc.

Ngay sau đó, anh liền trở lại quán cà phê lúc trước, tìm lấy cô gái trẻ đi cùng với mình.

Lúc này, Trịnh Thiếu Kiệt vẫn còn ở bên trong.

Sau khi chạm mặt với hắn ta, Trần Viễn cũng đã làm ra quyết định.

Anh đi tới trước mặt của Trịnh Thiếu Kiệt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói ra.

“Xin tự giới thiệu một chút, tôi chính là chồng của Tiêu Hân Hân, người phụ nữ mà anh vừa mới hẹn uống cà phê khi nãy.

Sau này, tôi hy vọng là anh, không nên đến tìm phiền vợ tôi như thế nữa!”
Đột nhiên thấy Trần Viễn xuất hiện ở trước mặt mình, còn nói ra những lời nói như vậy.

Nhất thời, trên khuôn mặt của Trịnh Thiếu Kiệt hơi có vẻ kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền nhịn không được, cười to một tiếng.

“Đồ thứ vô dụng, hèn yếu như anh, cũng xứng làm chồng của Hân Hân sao? Tôi còn nghe nói, cô ấy còn dùng tiền để mua anh về, làm chồng hờ của cô ấy, có đúng hay không?”
Trước những lời mỉa mai, châm chọc của Trịnh Thiếu Kiệt, sắc mặt của Trần Viễn bỗng dung trở nên cứng đờ.

Anh quả thật là không có cách nào phản bác được câu nói của Trịnh Thiếu Kiệt.

Bởi vì, tất cả những gì anh ta nói, đều là sự thật.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cảm giác bản thân thật sự thất bại.

Trong lòng chán nản, anh cũng không biết mình đã rời khỏi cái quán cà phê đó bằng cách nào.


Sau khi hết giờ làm việc, trở về phòng ngủ của mình.

Trần Viễn thấy được bên trong căn phòng làm việc của Tiêu Hân Hân vẫn còn để đèn sáng trưng.

Ban đầu, anh cũng không có dự định đi vào.

Nhưng hơi nhìn vào bên trong một chút, thấy Tiêu Hân Hân không ở trong phòng.

Hơn nữa, trên bàn còn bầy ra rất nhiều mảnh giấy, phía trên viết lên rất nhiều hàng chữ chi chít.

Nhất thời, trong lòng không nhịn được tò mò, thế nên Trần Viễn mới bước vào, đem những mảnh giấy này cầm lên đọc.

Khi nhìn thấy rõ, phía trên là hàng loạt liệt kê mà Tiêu Hân Hân dùng để so sánh giữa anh và người đàn ông tên Trịnh Thiếu Kiệt kia.

Hơn nữa, tất cả những so sánh này, anh đều không thể nào bằng người ta.

Tức thì, trong lòng của Trần Viễn không khỏi sinh ra rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Cả đêm hôm đó, anh không cách nào có thể chợp mắt được.

Nằm ở trong phòng, Tiêu Hân Hân lúc này cũng hơi khó ngủ.

Cô bắt đầu suy nghĩ lại tất cả những gì xảy ra giữa mình và Trần Viễn.

Nhớ tới hình ảnh Trần Viễn giúp cô thoát khỏi Lý Tiến.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Rõ ràng, Trần Viễn cũng không tệ như cô nghĩ.

Thật ra, anh ta cũng là một người rất có năng lực.

Chỉ có điều, bởi vì thái độ của cô đã khiến cho bản thân cô và những người quanh cô, đều cho rằng anh là người bất tài, vô dụng.

Chình vì thế, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy em gái của mình đang mắng chửi Trần Viễn là tên phế vật.

Lúc này, Tiêu Hân Hân không khỏi lại gần, nhìn lấy em gái trách mắng.


“Lộ Lộ, ai cho phép em chửi anh rể của mình như vậy? Lần sau, em không được dùng thái độ như vậy để cư xử với anh rể, biết chưa?”
Đột nhiên thấy chị gái mình đứng ra bênh vực cho Trần Viễn, trong lòng Tiêu Lộ Lộ không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Cô dùng lấy ánh mắt hết sức kỳ quái, đưa tay lên trán của chị gái mình, sờ thử một chút.

“Chị hai, hôm nay không phải là chị đang bị ấm đầu đấy chứ? Làm sao chị lại muốn bênh anh ta?”
Nhưng mà, Tiêu Hân Hân đã đem tay của em gái của mình gạt ra.

Sau đó, cô dùng thái độ hết sức trịnh trọng, nói với Tiêu Lộ Lộ.

“Không cần phải kiểm tra, chỉ vẫn đang rất bình thường.

Chị chỉ không muốn, nhìn thấy những điều tương tự diễn ra ở trong nhà mà thôi!”
Nhìn thấy bóng lưng của chị gái mình rời đi.

Lúc này, Tiêu Lộ Lộ đột nhiên nói ra.

“Chị hai, có phải chị muốn ly hôn với anh ta đúng không? Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ khiến cho anh ta đồng ý ly hôn với chị.”
Nghe được lời này, Tiêu Hân Hân cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Cô chỉ cho rằng, Tiêu Lộ Lộ đang nói đùa với mình mà thôi.

Sau khi đến chỗ làm việc, Trần Viễn đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Hân Hân.

Cô nói có một người bạn đang bị say rượu, cần phải được chở về nhà.

Đối với chuyện này, Trần Viễn hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào.

Anh nhanh chóng theo số địa chỉ mà Tiêu Hân Hân báo với mình, tìm vào bên trong một phòng của khách sạn.

Thế nhưng, ngay khi Trần Viễn vừa mới đẩy cửa bước vào.

Thì lúc này, một người phụ nữ trần truồng, trên người không có bất kỳ một mảnh quần áo, đột nhiên lao tới, lôi kéo lấy anh lên giường.

Ngay sau đó, Tiêu Lộ Lộ từ trong phòng tắm bước ra, dùng lấy máy ảnh chụp lại hình ảnh của hai người liên tục, không ngừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận