Ẩn Long


“Thằng khốn, chẳng phải vừa rồi mày phách lối lắm sao? Hôm nay, tao muốn nhìn xem mày còn có thể phách lối được đến bao lâu?!”
Nhìn thấy Trần Viễn đi theo phái sau nhân viên của khách sạn, đến chỗ đất trống đã được chọn sẵn từ trước, trên mặt của người quản lý tức thì lộ ra một nụ cười cực kỳ đắc ý, trong miệng thì không ngừng phát ra âm thanh chửi mắng.

Thế nhưng, bộ dáng của Trần Viễn lại cực kỳ bình tĩnh.

Anh dùng ánh mắt hờ hững, nhìn lấy đám người xung quanh.

“Chỉ có từng này thôi sao?”
Nghe được lời này của anh, tức thì sắc mặt của người quản lý không khỏi cứng đờ lại.

Nhưng ngay sau đó, mấy nhân viên của khách sạn cũng bị lời nói của Trần Viễn chọc giân.

Có người nhịn không được, quát lên một tiếng.

“Người mới, cậu cũng chớ nên phách lối như vậy.”
Sau đó, người này liền lao lên phía trước.

Đồng thời, mấy người còn lại cũng nhào tới bủa vậy.

Nhưng mà, ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người, Trần Viễn vẫn cứ đứng im không hề nhúc nhích chút nào.

“Mày dám xem thường tao?”
Thấy Trần Viễn không tránh không né, đứng ngây ra tại chỗ đón lấy cú đấm của mình, gã nhân viên khách sạn càng thêm phẫn nộ.

Thế nhưng, ngay khi nắm đấm của gã đánh lên trên bụng của Trần Viễn, thì thân hình của anh lúc này đã chuyện động.

Đồng thời, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần thất vọng.


“Các người chỉ có một chút thực lực này thôi sao?”
“Mày…”
Lời của gã nhân viên khách sạn còn chưa nói hết, cổ tay của hắn đã bị Trần Viễn bẽ gập ra phía sau.

Sau đó một tiếng răng rắc vang lên, để cho hắn nhịn không được phát ra một tiếng đau đớn, chói tai.

“A… đau quá, mau thả tay ra…”
Dứt lời, thân hình của gã này bị Trần Viễn vứt sang một bên.

Ngay sau đó, ba bốn người còn lại cũng bị anh dùng một chiêu chế trụ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng nào.

Đến cuối cùng, khi thấy bước chân của Trần Viễn hướng về phía mình đi tới, sắc mặt của người quản lý không khỏi biến đến trắng bệch.

Ông ta tỏ ra cực kỳ sợ hãi, hai chân run lên lẩy bẩy nói ra.

“Cậu… cậu muốn làm gì? Nơi… nơi này là khách sạn… nếu… nếu như… khặc… ặc…”
Còn không đợi người quản lý nói hết câu, cổ họng của ông ta đã bị Trần Viễn siết chặt.

Sau đó, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, nhìn lấy ông ta.

“Ông nên may mắn, vì đây là khách sạn của vợ tôi.

Nếu không, kết cục của ông không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”
Đem quản lý ném sang một bên, ánh mắt của Trần Viễn khẽ đảo qua xung qunah.

Lúc này, mấy người bọn họ bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, tức thì hoảng sợ, vội vàng cúi đầu tránh đi.

Mà Trần Viễn cũng không thèm để ý đến thái độ của những người này, anh cất tiếng hừ lạnh một cái.


Sau đó, anh vô cùng thản nhiên đi về phía chỗ ngồi ban đầu của mình.

Nhìn bóng lưng của Trần Viễn rời đi, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu.

Nhưng người quản lý lúc này cũng không dám tiếp tục gây khó dễ gì cho anh nữa.

Chỉ có điều, bắt đầu từ bây giờ trở đi Trần Viễn chính thức bị tất cả những người còn lại ở trong khách sạn cô lập.

Tất nhiên, chuyện này đối với Trần Viễn cũng không gây ra chút ảnh hưởng nào.

Dù sao, hiện tại anh cũng không muốn tiếp xúc, nói chuyện với bọn họ quá nhiều.

Mười giờ tối, Trần Viễn nhận được điện thoại, anh cần phải chở một vị khách nữ trẻ tuổi trở về trong tình trạng say rượu.

Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng không cảm thấy có gì bất tiện.

Anh nhanh chóng đi đến chỗ dừng xe, sau đó lái xe đưa người phụ nữ trẻ tuổi về nhà.

Nhưng hai người chỉ mới đi được nửa đường, người phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên tỉnh lại.

Ngay sau đó, cô dùng ánh mắt mơ hồ nhìn lấy anh.

Sau đó, cô gái này đưa tay đập mạnh lên trên thành ghế, quát khẽ.

“Dừng… dừng xe…”
Nghe được vị khách nữ này yêu cầu, Trần Viễn cũng không có cách nào từ chối, đành cho xe dừng lại, tập vào bên trong lề đường.


“Tôi… tôi không muốn về nhà.

Anh… anh đưa tôi đến khách sạn, được không?”
Lần này, hai đầu lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại một cái.

Nhưng ngay sau đó, anh cũng không có tiếp tục nghĩ ngợi gì nữa, trực tiếp lái xe đưa cô gái trẻ đến một chỗ khách sạn ở gần đó.

Đúng lúc chiếc xe của hai người đi đến một quán cà phê ở gần khách sạn, âm thanh gấp gáp cùng với tiếng đập cửa xe của cô gái trẻ không ngừng vang lên.

“Dừng lại, dừng lại! Tôi muốn xuống xe, anh hãy dừng lại nhanh lên!”
Đột nhiên thấy vị khách nữ của mình trở nên kích động như vậy, Trần Viễn không khỏi phanh gấp chiếc xe.

Ngay sau đó, từ bên trong kính chiếu hậu, anh thấy được Tiêu Hân Hân đang ngồi trò chuyện với một người đàn ông hết sức lạ mặt.

Hơn nữa, hôm nay cô còn đặc biệt trang điểm cực kỳ xinh đẹp.

Nhất thời, lông mày của Trần Viễn không khỏi dựng ngược.

Trong khi đó, cô gái trẻ đã từ trên xe lao xuống, dự định xông vào bên trong quán cà phê trước mặt.

Thế nhưng, ngay lúc cô gái trẻ này nhảy xuống xe, đột nhiên em gái của Tiêu Hân Hân, là Tiêu Lộ Lộ bất ngờ xông ra chắn ngang.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lại chú ý đến bộ dáng thân mật của Tiêu Hân Hân cùng với người đàn ông lạ mặt đang ngồi nói chuyện ở trong quán cà phê, trong đầu Trần Viễn không khỏi liên tưởng đến cuộc nói chuyện của hai chị em bọn họ vào tối hôm qua.

Rốt cuộc, cho đến lúc này Trần Viễn mới hiểu ra được.

Vị khách nữ trong xe của mình là đến tìm người đàn ông lạ mặt kia, còn Tiêu Lộ Lộ vì muốn để cho Tiêu Hân Hân cùng gã đàn ông kia hẹn hò một cách thuận lợi, nên đã đứng đợi ở phía ngoài từ trước, nhầm ngăn cản người đến để phá rối.

Trong lòng nghĩ thông suốt hết tất cả mọi thứ, Trần Viễn lúc này cũng không thể nào ngồi yên trong xe, nhìn lấy hai chị em nhà họ Tiêu sắp đặt, còn lén lút ở sau lưng của anh, đi hẹn hò với một gã đàn ông khác.

Chẳng lẽ, cô ta thèm đàn ông đến mức, không nhịn được chờ ly hôn với anh hay sao?
“Anh muốn làm gì? Ai cho anh xen vào chuyện của chị hai tôi?”
Đột nhiên bị Trần Viễn đẩy ra ngoài, Tiêu Lộ Lộ không khỏi tức giận quát lên.


Nhưng lúc này, Trần Viễn đã kéo theo tay của cô gái trẻ, đi về phía hai người Tiêu Hân Hân.

Nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân hoàn toàn không có lộ ra bất kỳ biểu lộ gì.

Chỉ có cô gái trẻ là tỏ ra cực kỳ kích động, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện của Tiêu Hân Hân, khóc rống lên.

“Anh Thiếu Kiệt, vì sao, vì sao anh lại muốn chia tay với em? Là cô ta? Có phải bởi vì cô ta, nên anh mới không chịu về ở chung với em có đúng không? Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh có biết là, em đã yêu anh nhiều đến như thế nào hay không?”
Nhìn bộ dáng kích động của cô, nụ cười trên mặt của Tiêu Hân Hân đã tắt ngấm từ lâu.

Thay vào đó, nét mắt của cô đã trở nên cực kỳ khó chịu.

Nhưng cũng không thấy cô tỏ ra thái độ gì, mà chỉ yên lặng nhìn lấy mọi thứ diễn ra ở trước mặt mình.

Lúc này, người đàn ông tên Trịnh Thiếu Kiệt cũng đứng bật dậy, dùng lấy thái độ cực kỳ chán ghét, đẩy ra đôi tay của cô gái trẻ.

Sau đó, anh ta lạnh lùng cảnh cáo.

“Tôi với cô hoàn toàn không có bất kỳ một chút quan hệ nào.

Cô tốt nhất là đừng bao giờ đến để tìm tôi nữa.”
Nói xong, anh ta dùng lấy ánh mắt tràn đầy áy náy, nhìn sang Tiêu Hân Hân.

“Hân Hân, xin lỗi, anh đã để em bị làm phiền.”
“Không có việc gì, dù sao chúng ta cũng lâu rồi mới gặp lại nhau.

Hôm nay, tạm thời chia tay ở đây.

Khi nào có thời gian, em sẽ hẹn gặp anh sau.”
Nói xong, Tiêu Hân Hân cũng tự mình rời đi.

Mà từ đầu cho đến cuối, cô đều chưa từng nhìn lấy Trần Viễn một lần nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận