Ám Hiệu Tình Đầu Đêm Nay Đặc Biệt Dài


Edit: Aries

Từ lúc mười giờ điện thoại của Dư Trì không ngừng có số lạ gọi tới.


Lần thứ nhất bị quấy rầy là lúc Dư Trì đang đứng ở phòng vệ sinh của KTV hút thuốc, vừa bấm nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã liên tục mắng hắn, còn nhiệt tình thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn.


Dư Trì không trả lời đối phương, bị mắng nhưng trên mặt không có chút biểu tình nào.


Bên kia mắng hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng câu: “Nếu trên mặt của Ly Ly mà lưu lại vết sẹo nào thì cậu chết chắc.”

Dư Trì cắn đầu lọc thuốc, suy đoán việc Thịnh Ly nằm viện đã bị lộ ra ngoài.


Thịnh Ly nhân khí lúc này rất tốt, đoàn phim lại nhiều người như vậy, cô nằm viện hết 3 ngày mới bị lộ ra đã tính là muộn rồi.
Tùng Sơn thành hai năm nay rất ít đoàn phim tới, mỗi lần có đoàn khai máy đều nhộn nhịp, còn có nhiều người là dân địa phương, vậy nên muốn biết nhà hàng nào cung cấp cơm cho đoàn chỉ cần hỏi vài câu là biết ngay.


Có lẽ đầu dây kia thấy đối phương bị mắng nửa ngày cũng không lên tiếng phản bác lại, liền an tĩnh hai giây, nghi ngờ hỏi: “Cậu không có gì để nói sao?”

“Mấy người……” Dư Trì dừng một chút, âm thanh cười nhạt vang lên: “Mấy tiếng trước có người nói cái mạng này của tôi đáng giá mấy trăm vạn, cậu có số tiền này không?”.


“Cái gì?!”

Người kia kêu lên sợ hãi, cho rằng tên này điên rồi.


“Không có nó tôi không chết được.”

Dư Trì cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, quay người vứt điếu thuốc vào thùng rác kế bên.
Phía sau có nam sinh vỗ vai hắn, hỏi: “Cậu vừa nói cái gì mà chết không được? Xảy ra chuyện gì sao?”

Có một điều mà Thịnh Ly nói rất đúng, Dư Trì như đang che giấu sự phản nghịch của bản thân nhưng sâu bên trong lại bất cần, chống đối đến cùng, kiểu nam sinh này rất hấp dẫn nữ sinh, nhưng nhân duyên lại không quá tốt.
Từ Dạng coi Dư Trì là bằng hữu tốt nhất ở trường học.



Hắn cũng biết Dư Trì cùng với người trong nhà quan hệ không tốt lắm, nhưng Dư Trì rất ít khi đề cập đến nên cụ thể thế nào hắn cũng không hiểu rõ.


“Không có gì.” Dư Trì không muốn nhiều lời.


Điệ thoại lại reo lên, vừa bấm nhận, lại một tàn mắng tuôn ra.Dư Trì thuận tay đem điện thoại để ra xa.


Cuộc gọi này vừa kết thúc không đến năm giây tiếng chuông lại vang lên.Từ phòng vệ sinh đến cửa phòng khách không đến một phút nhưng điện thoại vang lên tới bảy lần.
Từ Dạng không rõ tình hình, cười nói: “Ai mà cứ gọi liên tục vậy? Có phải là nữ sinh đang theo đuổi không?”

“Không phải”.
Dư Trì không muốn giải thích, dù sao đây cũng là việc liên quan đến nữ minh tinh, càng ít người biết quan hệ không mấy tốt đẹp này thì càng tốt.
Dư Trì trực tiếp tắt máy.


Từ Dạng hiểu Dư Trì, nếu đã không muốn nói thì cố hỏi tới cũng không ích gì.
Hắn liền đổi chủ đề: “Thi đại học xong thì ký túc xá trường không thể ở lại nữa, cậu có tính toán gì chưa? Nếu không biết đi đâu có thể ở nhà tôi một thời gian, nhà còn mấy phòng trống.”

“Không cần, tôi về Tùng Sơn.” Dư Trì đẩy cửa phòng vào.


Vừa mới bước vào, đã nghe tiếng một nam sinh nói: “Khốn kiếp, là ai đã hại Ly Ly nữ thần dị ứng vậy?! Nếu để tôi biết, đảm bảo sẽ đánh chết hắn.”

Dư Trì bước chân khựng lại, nhìn thoáng qua nam sinh đó.
Nam sinh kia ngồi trước hắn, là fan cuồng của Thịnh Ly, mê Thịnh Ly đến tẩu hỏa nhập ma.


Nam sinh bị chủ nhiệm đánh một cái: “Vừa thi đại học xong đã muốn gây sự? Nếu bình thường em ít xem nữ minh tinh, đọc nhiều sách một chút thì khi thi đỡ được mấy phần!”

Mọi người cười vang lên.


Dư Trì ngồi vào một góc hẻo lánh, nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt nhìn quanh phòng, xem ra số điện thoại của hắn không phải bị người trong lớp làm lộ ra.
Có một nữ sinh tới ngồi xuống cạnh hắn, trong phòng rất ồn ào, cô ghé sát tai hắn nói: “Dư Trì, cậu muốn học đại học ở đâu?”

Dư Trì lui ra sau, nhàn nhạt lên tiếng: “Còn chưa xác định.”


Nữ sinh nhìn rất xinh, cô cúi đầu che đi sự bối rối trong mắt, miễn cưỡng cười: “Mình đi Bắc Kinh, dù sao cũng là bạn cùng lớp về sau thường xuyên liên lạc nha.”

Dư Trì tựa người vào ghế, thuận miệng nói ừ.


“Mọi người chụp hình đi.” Có người tiến đến chỗ hắn, hướng mọi người lên tiếng.
“Chụp làm kỉ niệm!”

Một đám người đi qua, chen vào chỗ Dư Trì cùng với nữ sinh đó.


Sáng ngày hôm sau, Thịnh Ly vừa dậy, Viên Viên liền nói: “Ly Ly, đoàn làm phim hỏi chúng ta có muốn đổi nhà hàng không?”

Vấn đề này lúc Thịnh Ly nằm viện ngày thứ hai đạo diễn đã hỏi qua.
Việc này nhà hàng chịu trách nhiệm không sai, nhưng đoàn phim nhiều người như vậy lại chỉ có nàng bị dị ứng, cũng không thể để nhiều người bị chuyện của nàng giày vò.


Nữ minh tinh sợ nhất chính là tin đồn về thái độ, nên Dung Hoa lúc đó đã từ chối.


Xem ra hotsearch tối qua làm một bộ phận fan bình luận có chút quá khích, đoàn làm phim mới hỏi lại.


“Không cần.”

Thịnh Ly cầm di động lên, gọi cho Dung Hoa.


Lải nhải hồi lâu, mới lấy lại được mật khẩu tài khoản weibo.


Dung Hoa nói: “Trả lại tài khoản cho em, em phát một bài trấn an fan đi.” Tối hôm qua công ty đã đăng bài lên nói Thịnh Ly không có việc gì, qua mấy ngày là có thể làm việc bình thường.
Nhưng dù sao chính chủ đăng vẫn tốt hơn, fan cũng bớt lo.


Thịnh Ly sờ mặt mình, cảm giác cũng không còn dọa người nữa, lấy hết dũng khí vào phòng vệ sinh soi gương.
Quả thật khỏi không ít, cũng không còn sưng, cô đeo khẩu trang cùng mũ chỉ lộ ra đôi mắt chụp một tấm hình, phát lên weibo.



[Thịnh Ly V]: Tôi đang rất tốt.
Hai ngày nữa sẽ lộ mặt.
Còn nữa hi vọng mọi người không quấy rầy đoàn phim, cũng đừng đi trách phía nhà hàng nữa, đây cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn.
Mọi người đừng làm lớn chuyện.


Rất nhanh đã có fan bình luận: Ly Ly rốt cục cũng lộ mặt! Cho dù chỉ là đôi mắt cũng rất đẹp.


Còn có bình luận: Cuối cùng Ly Ly cũng phát weibo, tôi an tâm nhiều rồi!

Thịnh Ly lướt qua mấy bình luận, đột nhiên nhớ tới Dư Trì, liền gọi cho hắn.Vẫn như cũ không ai bắt máy.
Cô quay sang hỏi Viên Viên: “Có ai tới gây sự ở nhà hàng của Dư Trì không?”

Viên Viên đối với mấy fan lớn đều có liên hệ tốt, bình thường gió thổi cỏ lay đều biết.


“Không có, tối hôm qua chị cũng lo lắng nên có hỏi qua rồi.
Fan biết em ghét nhất mấy hành vi này, fan nhà chúng ta rất nghe lời, không có việc gì đâu.”

Thịnh Ly nhíu mày, cô còn tưởng Dư Trì bị fan quấy rối.


Năm giờ chiều, Dung Hoa từ Thượng Hải chạy tới, cô không biết việc của Dư Trì, nhìn thấy căn cước trên bàn, hỏi một hồi mới biết.
Dung Hoa nghiêm giọng:“Để cho một đứa trẻ mười mấy tuổi tới xử lý, làm cha mẹ kiểu gì vậy?”

Viên Viên yếu ớt nói: “Trong nhóm kể chuyện bát quái của mấy tỷ tỷ trong đoàn có nói, hình như người này không phải con ruột của ông chủ nhà hàng, Dư Trì cũng không gọi ông chủ đó là ba mà kêu bằng chú”.


Thịnh Ly sửng sốt: “Thật sao?”

Viên Viên gật đầu: “Mọi người xung quanh đều nói vậy nên mấy người trong đoàn mới biết.”

Ba người rơi vào trầm mặc.


Thịnh Ly mím môi suy nghĩ, đem căn cước từ tay Dung Hoa về.


“Chuyện này cứ để em xử lý đi.”

Dung Hoa nhìn cô một cái, đem công việc đã an bài nói ra một lượt, Thịnh Ly nghe đến đau cả đầu.
Do nằm viện hết mấy ngày, công việc trước đó đều bị rối lên.



Ba tháng tiếp theo, Thịnh Ly muốn có một ngày nghỉ cũng không được rồi, còn phải đối mặt với lượng lớn công việc.


“Dung tỷ, chị định nghiền nát em sao? Nếu em chịu cực khổ mà chết, chị nhất định gặp báo ứng.” Thịnh Ly cảm thấy cuộc sống này tối tăm không có ánh sáng.


Dung Hoa chỉ ôn hòa nói: “Chờ bộ này quay xong, chị sẽ sắp xếp một tuần để em nghỉ ngơi.”

Thịnh Ly cò kè mặc cả: “Hai tuần nha!”

“Được thôi, chị cho em nghỉ một năm rồi sau đó về hưu sớm một chút luôn!”

“.…..”

“Ngày mai chị sẽ nói chuyện lại với đoàn phim.” Dung Hoa làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của cô: “Chị cũng đã sắp xếp một trợ lý tới nấu cơm cho em, tránh tình trạng này lặp lại lần nữa.”

Thịnh Ly không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không cần đâu, có Viên Viên là đủ rồi.”

Viên Viên theo cô bốn năm, lại rất trung thành, chịu khó cùng lanh lợi, từ lúc xuất đạo tới nay, Viên Viên là trợ lý mà cô ưng ý nhất.


Bình thường Viên Viên nhất định sẽ phụ họa theo: “Đúng đúng đúng.”

Nhưng lúc này lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, một chữ cũng không lên tiếng.


Thịnh Ly vỗ vai cô một cái: “Làm gì vậy?”

“A không có gì.” Viên Viên đưa di động sang cho cô xem.


“Là tỷ tỷ trong nhóm bát quái nói, Dư Trì lúc học tiểu học đã làm diễn viên quần chúng để kiếm tiền rồi, hình như lúc đó cậu ấy chỉ mới 11- 12 tuổi thôi.”

Tác giả:

Dư Trì đệ đệ rất nhanh sẽ tròn 18 tuổi! Lúc đó nhất định không phải người tầm thường.


Tui trở lại rồi đây! Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ????????????


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận