Ái Tình Bán Sỉ


Edit: HiHi
"Anh đánh nhau sao?" Đổng Xán Xán lom lom nhìn Lễ Tiêu.
Lễ Tiêu ngửa đầu dựa trên sô pha, đưa mắt nhìn Đổng Xán Xán.

Đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn phòng lờ mờ vô cùng dụ người.

Hắn mím môi, cứ vậy mà nhìn Đổng Xán Xán đang mở to hai mắt lo lắng nhìn mình.
Đổng Xán Xán nghi hoặc một chút.

Một giây sau cậu lập tức ném khăn giấy trên tay đi mà ôm lấy mặt Lễ Tiêu nâng lên, thẳng eo bá vương ngạnh thượng cung* mà hôn hắn.

Lễ Tiêu cũng không ngờ Đổng Xán Xán lại cứ vậy mà lung tung hôn lên môi mình, còn có ý đồ vươn đầu lưỡi muốn chui vào miệng hắn.

Hai tay cậu lành lạnh đặt trên mặt hắn, đầu ngón tay không kìm được mà run rẩy.
*Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn".

Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian".

Lễ Tiêu cười nhẹ, kéo Đổng Xán Xán vào lòng rồi trực tiếp đè cậu lên sô pha.
Đổng Xán Xán nhè nhẹ thở dốc, ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha mà nhìn chằm chằm Lễ Tiêu đang nắm tay mình.

Ánh mắt hai người quấn quýt.

Ngay lúc Lễ Tiêu vừa cúi người thì Đổng Xán Xán mở miệng, thanh âm vừa mềm mại vừa táo bạo: "Anh nhớ phải mang bao cao su đó nha."
Lễ Tiêu sững sờ, có chút không hiểu mà nhìn Đổng Xán Xán.

Cậu chu chu môi, hít hít hai cái rồi mới nói: "Còn phải có dầu bôi trơn nữa, không thì em sẽ đau lắm á."
Trong phòng yên tĩnh vài giây, chỉ có tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ bên ngoài truyền đến.

Ánh mắt Lễ Tiêu mê man, trong đầu đột nhiên có một thanh âm tự hỏi: Mày hiện tại đang làm gì hả Lễ Tiêu?"
Vài giây sau, Lễ Tiêu buông Đổng Xán Xán ra tự mình đứng dậy.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Đổng Xán Xán đang bày ra vẻ mặt khó hiểu, trầm giọng nói: "Ngồi dậy."
Đổng Xán Xán nghi hoặc, thở dài ngồi dậy sửa sang lại quần áo xộc xệch của bản thân, lại nhìn sang Lễ Tiêu vẫn đang ngẩn ngơ đứng đó, kéo kéo tay hắn: "Ai nha, anh không định làm em sao?"
Lễ Tiêu nhìn chằm chằm nơi ngón tay hai người chạm nhau.

Mặt hắn trầm xuống như giận dỗi ai đó, nhấc chân đi về phía cửa, bỏ lại một lời cảnh cáo: "Đừng ra ngoài."
Đổng Xán Xán thấy Lễ Tiêu rời phòng lần thứ ba.

Cậu cầm lấy một miếng dưa hấu trên mâm hoa quả Lễ Tiêu vừa mang về cho mình, nhàm chán mà gặm gặm.

Lần này Lễ Tiêu đi một lúc lâu vẫn chưa quay về.

Đổng Xán Xán vừa mới ăn hơi nhiều hoa quả nên giờ có chút không nhịn được muốn đi vệ sinh.

Cậu đứng dậy đi mở cửa phòng riêng, tiếng nhạc ầm ĩ bên ngoài không còn gì cách trở mà đập vào tai cậu.
"Ồn ào quá." Đổng Xán Xán cau mày nói.

Cậu xem bảng hướng dẫn treo trên trần nhà.

Muốn đến nhà vệ sinh cần phải đi đến đầu hành lang rồi rẽ.

Đi ngang qua toàn là người lớn tuổi hơn cậu, ai cũng tò mò mà nhìn Đổng Xán Xán, người vô cùng lạc quẻ trong này.
Mùi nước sát trùng nồng nặc trong nhà vệ sinh cứ quanh quẩn chóp mũi Đổng Xán Xán.

Bên cạnh cậu là một tên mập nhìn chằm chặp cậu cười cợt.

Đổng Xán Xán thấy vậy liền hung dữ mà lườm hắn một cái.

Cậu nghĩ mình bây giờ chắc cũng khá giống Lễ Tiêu, nhìn qua hẳn không dễ chọc.
Kết quả tên mập kia lại chợt đưa tay đụng vào bộ phận đang xả nước của cậu.

Đổng Xán Xán giật mình, thoáng run rẩy khiến nước tiểu rơi ra ngoài, suýt chút nữa dây vào quần.
"Em trai mới mười lăm tuổi sao?"
Thanh âm của tên kia cũng vô cùng đáng ghét, giống như tướng mạo của hắn vậy.

Đổng Xán Xán không để ý tới hắn, kéo khóa quần lên đi đến bồn rửa tay.

Tên kia khóa quần còn chưa kéo lên đã đi theo cậu.
"Đừng động vào tôi!" Đổng Xán Xán hung tợn nói.

Tên kia con cười ha ha hai tiếng: "Chim nhỏ của em trai còn chưa trưởng thành, chú đây rất thích ăn chim nhỏ của cậu em đấy."
Đổng Xán Xán trợn mắt không tin nổi.

Vừa lúc rửa tay xong đứng cạnh vòi nước, cậu liền phun nước vào mặt hắn ta rồi chạy nhanh ra ngoài.

Vừa mới chạy ra thì va vào một lồng ngực cứng rắn, Đổng Xán Xán ngẩng đầu lên thấy Lễ Tiêu mặt đầy tức giận nhìn mình chằm chằm.
"Lễ Tiêu! Tên mập kia sờ em!"
Đổng Xán Xán mặc kệ vẻ mặt tức giận của Lễ Tiêu.

Cậu vừa tìm được chỗ dựa thì lập tức trốn ngay sau lưng Lễ Tiêu, nắm chặt vạt áo hắn không buông.


Cẩn thận mà nghe thì có thể thấy trong thanh âm của cậu mang theo nức nở cùng run rẩy.

Mặc dù tỏ ra dũng cảm nhưng đây là lần đầu cậu gặp chuyện như thế này, nói không sợ là không có khả năng.
Lễ Tiêu dừng một chút liền nhìn về phía tên mập kia.

Tên kia rụt cổ lại lộ ra hai cằm béo ú, nhìn là hay kẻ này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Hắn giả ngơ mà cười hai tiếng với Lễ Tiêu: "Đừng nghe cậu em đây nói bừa."
Lễ Tiêu không kiên nhẫn nghe hắn nói rồi nhíu mày kéo Đổng Xán Xán ra khỏi nhà vệ sinh, ra lệnh: "Đứng ở đây đừng nhúc nhích."
Nói rồi Lễ Tiêu quay vào trong nhà vệ sinh.

Đổng Xán Xán rướn rướn cổ lên nhìn vào trong cũng không nhìn thấy gì, chỉ nghe được một tiếng "A" rất nhỏ, giống như bị chặn miệng không cho hét lên.

Rất nhanh sau đó Lễ Tiêu đi ra, sắc mặt vẫn không tốt như cũ.

Đổng Xán Xán ngoan ngoãn đi theo sau hắn, cảm thấy bản thân sắp bị mắng rồi.
Quả nhiên, vừa mới vào phòng riêng, Lễ Tiêu đã đóng cửa lại, xoay người hai mắt sáng quắc mà nhìn Đổng Xán Xán: "Tôi đã nói gì rồi?"
Đổng Xán Xán bẹp miệng mếu máo: "Em muốn đi tiểu mà."
Ánh mắt Lễ Tiêu sâu thẳm.

Hắn kéo tay Đổng Xán Xán, trầm giọng nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
"Không phải nói không về sao ạ?"
Đổng Xán Xán nhỏ giọng nói, mang theo chút ý tứ ỷ lại cùng làm nũng.

Lễ Tiêu mắt điếc tai ngơ mà kéo cậu ra ngoài.

Đổng Xán Xán cũng không đọ lại được khí lực của Lễ Tiêu, đành phải hậm hực mà theo Lễ Tiêu ra ngoài bằng lối đi dành cho nhân viên.
Lễ Tiêu bước lên xe đạp, một tay tựa vào tay lái lấy thuốc là ra từ trong túi, tay còn lại châm lửa.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.

Đổng Xán Xán thấy hắn siêu ngầu nhưng hiện tại cậu không có tâm tình thưởng thức bởi vì Lễ Tiêu đang lạnh lùng mà nhìn cậu: "Lên xe đi."
Đổng Xán Xán trừng mắt nhìn, bướng bỉnh mà đứng tại chỗ.

Hai người nhìn nhau trong con hẻm đối diện quán bar.

Ánh đèn lờ mờ bao lấy hình bóng nhỏ bé của Đổng Xán Xán.

Lễ Tiêu nhả khói, hỏi Đổng Xán Xán: "Cậu có ý gì?"
Đổng Xán Xán nuốt nuốt nước miếng: "Có phải sau khi anh đưa em về sẽ không bao giờ để ý đến em nữa không?"
Lễ Tiêu nhìn cậu không nói gì.

Tàn thuốc lấp lánh ánh đỏ, khói thuốc mơ hồ như muốn che lấp khuôn mặt Lễ Tiêu.
"Anh hôm qua còn hôn em đó nha."
Không hiểu vì sao Đổng Xán Xán lại nói đến chuyện này, còn nhấn mạnh vào chữ "hôn", giống như muốn chứng minh điều gì đó.
Lễ Tiêu khinh miệt nở nụ cười: "Tôi từng hôn biết bao nhiêu người, cậu thì đáng là gì?"
Đổng Xán Xán mím chặt môi, chợt hơi ngây ra một lúc rồi mở miệng: "Vậy anh thích bọn họ sao?"
Đổng Xán Xán hai mắt ngời sáng nhìn Lễ Tiêu.

Hắn không kiên nhẫn vứt tàn thuốc xuống dùng chân giẫm giẫm: "Tùy cậu thôi, đừng quấn lấy tôi nữa."
Những lời này của Lễ Tiêu giống như không phải nói với Đổng Xán Xán, hắn từ trên xe đạp bước xuống, cúi đầu buồn bực lầm bầm.

Đổng Xán Xán ánh mắt thẳng tắp nhìn Lễ Tiêu, cố chấp hỏi: "Anh hôn bọn họ là vì yêu thích sao? Hay là chỉ muốn lên giường cùng họ? Đều giống nhau cả thôi đúng không? Nếu anh không thích em thì em cũng vẫn có thể lên giường với anh đấy."
Không nghe kỹ thì sẽ không nghe ra Đổng Xán Xán đang rất căng thẳng.

Lễ Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu một chút thì thấy đuôi mắt cậu phiếm hồng, môi cong xuống lại mím chặt lại cố gắng kìm nén.
"Rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm gì?"
Giọng nói của Lễ Tiêu nặng nề vang lên mang theo cảm giác mệt mỏi.

Thanh âm hắn khàn khàn không giống như đang hỏi mà như thể đang tự trào phúng bản thân mình.

"Chỉ cần là anh thôi."
Giọng nói của Đổng Xán Xán đã lộ ra một chút run rẩy.

Lúc này Lễ Tiêu đã đi tới trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, dùng sức mở to hai mắt muốn Lễ Tiêu nhìn thấy tình yêu chân thành trong mắt cậu.
Nhưng Lễ Tiêu chỉ nhìn cậu một giây rồi rời mắt, như thể không quan tâm.
"Không sợ lại bị sờ trứng nữa à?" Lễ Tiêu dùng giọng điệu như đang đùa bỡn.
Hắn rũ mắt nhìn Đổng Xán Xán.

Cậu khịt khịt mũi lắc đầu với hắn.

Lễ Tiêu đột nhiên đưa tay ra sau xoa xoa gáy cậu: "Không sợ cũng chẳng còn cách nào.

Tôi sắp đi lên tỉnh rồi."
Đổng Xán Xán sửng sốt, Lễ Tiêu chớp chớp mắt: "Còn nhớ lần trước gặp mẹ tôi không? Tháng sau bà ấy đưa tôi đi, cậu có thể theo tôi lên tỉnh sao?"
Đổng Xán Xán sững sờ mà lắc đầu, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Lễ Tiêu buông tay xuống, ngữ khí có phần kiên nhẫn hơn: "Vậy nên không còn cách nào khác đâu.

Đổng Xán Xán à, cậu không thể theo tôi đi tỉnh thành, vậy nên cũng đừng đến việc thích tôi nữa."
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Đổng Xán Xán cũng dần tắt: "Vậy anh...vậy anh..."
Nói xong bốn chữ, Đổng Xán Xán cũng không thốt thêm được gì, nước mắt không khống chế được mà tràn ra viền mắt.


Lễ Tiêu thản nhiên nhìn cậu, không có bất kỳ phản ứng gì.
"Đi thôi, tôi gọi xe đưa cậu về."
Lễ Tiêu ôm lấy vai cậu, đưa Đổng Xán Xán hãy còn đang ngây ngẩn ra đường cái phía sau con hẻm.

Xung quanh quán bar có rất nhiều taxi.

Lễ Tiêu gọi một xe rồi lên cùng Đổng Xán XSn.
"Đi đến khu đô thị cũ gần cầu Đinh."
Là cây cầu bên cạnh "cửa hàng bán sỉ Xán Xán" nên Lễ Tiêu nhớ rất rõ.
Đến nơi, tài xế thu hai mươi tệ rồi rời đi.

Sau khi xuống xe Đổng Xán Xán vẫn nhìn Lễ Tiêu.

Đến tận khi hắn định gõ cửa thì cậu mới hồi thần mà kéo hắn lại.
Lễ Tiêu nhìn chằm chằm Đổng Xán Xán: "Lại làm sao?"
"Em có thể đi tỉnh thành thăm anh.

Em đã từng ngồi tàu hỏa đi tỉnh thành rồi, không xa đâu."
Đáy mắt Đổng Xán Xán lộ vẻ nôn nóng xen lẫn chút đáng thương, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Tại sao anh đi tỉnh thành rồi thì em không thể thích anh nữa? Em cứ thích đấy."
Lễ Tiêu vừa chuẩn bị mở miệng thì cửa nhà lại lạch cạch bài tiếng mà mở ra.

Lễ Tiêu quay đầu liền thấy một người phụ nữ đứng tuổi mặc bộ quần áo ngủ đứng ở cửa.

Đổng Xán Xán theo bản năng hơi co người lại lùi về sau.
"Tôi còn đang nói là ai đây! Anh còn nhớ đường mà về nhà à!"
Mẹ Đổng khí thế như diều hâu bắt gà mà đi ra bắt lấy Đổng Xán Xán, lại cảnh giác mà nhìn Lễ Tiêu bên cạnh.

Lễ Tiêu thần sắc không đổi, trầm mặc mà đi về phía cây cầu.
"Không phải tôi đã nói anh không được chơi với mấy tên lưu manh như này sao? Anh nghe không lọt tai phải không?"
Thanh âm của mẹ Đổng ở phía sau không hề thu liễm chút nào.

Một cơn gió thổi qua mặt sông, Lễ Tiêu ngẩng đầu tiếp tục bước đi.

Sau tiếng đóng sầm cửa, cả con đường lại trở nên yên tĩnh, thiếu niên đang đi cũng dừng bước.
Lễ Tiêu nhếch môi nở nụ cười, trong ánh mắt có chút mờ mịt cùng lạnh lùng.

Hắn lấy chiếc điện thoại còn sót lại của cha từ trong túi áo ra xem thông báo, là tin nhắn của Lễ Nhạc Nhạc vào ba ngày trước: "Mẹ đã chuẩn bị tốt phòng ở cho con rồi.

Con đến đây lúc nào cũng được, đừng tức giận với mẹ nữa."
Phía dưới là địa chỉ phòng ở mà Lễ Nhạc Nhạc gửi tới.

Lễ Tiêu như thường lệ mà xóa tin nhắn đi.

Hắn quay đầu mượn ánh trăng nhìn cửa hàng bán sỉ, quay đầu vung tay lên, dứt khoát ném điện thoại di động trong tay xuống sông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận