Ai Đó Cứu Tui Với


Đêm hôm qua tôi và Lương Ân đã bàn bạc xong về việc của Độc Cuồng Ma.

Bọn tôi đều thống nhất rằng cứ đánh nâng cấp từ từ chẳng biết bao giờ mới gặp nhau, mà Cổ Thành qua một khoảng thời gian nhất định sẽ đóng cửa, không thể bỏ lỡ cơ hội quý báu này được.
Vì thế biện pháp nhanh gọn lẹ nhất chính là trực tiếp tìm tới gã.

Đấu trường sinh tử được xây dựng như một toà tháp đi vào lòng đất.

Tầng trên cùng dành cho Bạch Kim và lễ tân, cứ xuống mỗi tầng lại tăng một hạng đấu.

Xuống tới tầng năm chính là sàn đấu của Hắc Kim.

Ngày hôm nay Độc Cuồng Ma có một trận đấu Hắc Kim, rất đông người mua vé đi xem, Lương Ân nhờ vào uy áp Nguyên Anh hậu kỳ của mình cũng giật được hai tấm.

Đợi sau khi trận đấu kết thúc, bọn tôi sẽ lẻn đi theo sau gã tìm cơ hội đơn độc nói chuyện.
Hai tấm vé này đương nhiên dành cho Lương Ân và tôi.

Mộc Khải Nhân chịu trách nhiệm truy tìm vị sư huynh đệ bỏ trốn kia cùng ma tu ám hại hai người, tạm thời không can dự.

Về phần Man Di...
Nói thật tôi có cảm giác Lương Ân có thể lấy được ba tấm, nhưng mà hắn không ưa Man Di, không muốn y đi theo.


Có điều này cũng vừa vặn hợp ý tôi.

Tu vi Man Di quá yếu, theo cũng không giúp được gì còn vướng tay vướng chân.
Ngộ nhỡ y bị kẻ địch bắt làm con tin, dùng gương mặt giống Mộ Quang Dao kia ra đe doạ, tôi sẽ lại quỳ gối nhận thua nữa mất.

May mà Man Di đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, ngoan ngoãn ở nhà không kỳ kèo gì cả.

Đôi lúc tôi cảm giác mình như một tên lăng nhăng, trái ôm phải ấp, thế nhưng trong tim thì cứ mãi nhung nhớ hình bóng người yêu cũ.

Cho dù là Lương Ân hay Man Di thì bọn họ cũng đều xứng đáng ở bên cạnh người tốt hơn tôi.
Sàn đấu Hắc Kim giới hạn số lượng khách, khán đài nhỏ hơn nhưng phạm vi thi đấu lại to hơn, số tiền đặt cược càng thêm khủng khiếp.

Thấy tôi cứ vuốt ve nhẫn trữ vật, Lương Ân đoán ý mà hỏi: "Ngươi muốn đặt?"
Tôi nhìn bảng đặt cược của hai bên, phần thắng nghiêng về Độc Cuồng Ma hơn, vì vậy hơi lắc đầu: "Đặt cho người kia thì thua, đặt cho gã lại chẳng thắng được nhiêu, không đáng."
Không hiểu sao trực giác trong tôi nói rằng Độc Cuồng Ma rất mạnh, cho dù tôi chưa từng gặp qua gã thì tôi vẫn không loại bỏ được suy nghĩ đó.

"Nếu ta và Độc Cuồng Ma gặp nhau trên sàn đấu, Huyên sẽ đặt cho ai?" Lương Ân chợt hỏi câu khó.
Tu vi Lương Ân ra sao tôi đại khái đã nắm được, còn tu vi của Độc Cuồng Ma vẫn còn là ẩn số.

Vì thế nếu phải so sánh thì hơi khó khăn.

Cũng may đây không phải là bài toán tìm đáp án đúng, mà là bài toán tìm ra đáp án làm hài lòng người ra đề nhất.
Tôi chắc như đinh đóng cột phán: "Đương nhiên sẽ đặt cho Lương đạo hữu."
Nghe tôi nói xong, Lương Ân lại cười.
Chao ôi, sao hắn cười lên tôi lại cứ nghĩ tới Mộ Quang Dao.

Chẳng lẽ dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, tôi thật sự dần biến thành tên phóng đãng bắt cá nhiều tay rồi sao?
Mộ Quang Dao bình thường hay nghiêm mặt, nhưng chỉ cần là lời tôi nói, dù nhạt nhẽo đến đâu mắt vẫn sẽ sáng môi vẫn sẽ cười.

Tôi nghĩ đây là một trong những nguyên nhân chính vì sao tôi đổ y đứ đừ.

Các sư huynh Huyền phong lẫn sư phụ đều quan tâm tôi, nhưng thật sự rất khó để kiếm được ai chịu tập trung nghe tôi kể chuyện cả.

"Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, là vì trên mặt ta có gì sao?" Thanh âm của Lương Ân đánh thức tôi, "Hay là vì nhìn mặt nhớ người?"
"Xin lỗi Lương đạo hữu, ta không nên làm vậy." Nhận ra đây là hành vi vô lễ cỡ nào, tôi xấu hổ quay đi.
Lương Ân thở dài, không nghe ra được vui giận.
Đầu ngón tay hắn xoa chuôi kiếm, thấp giọng nói: "Ta không sợ Huyên xem ta như người khác, chỉ sợ Huyên không nhìn về phía ta."
"Tội tình gì phải vậy." Tôi cúi mặt, "Ngươi cứ là chính mình, không cần phải trở thành ai cả."
Đương lúc tôi bối rối, trận đấu cấp bậc Hắc Kim rốt cuộc cũng bắt đầu.

Độc Cuồng Ma bước ra từ cánh phải, toàn thân khoác áo choàng đen, đầu mang mặt nạ, không tài nào nhìn ra được người bên dưới là ai.


Đối thủ của gã là một ma tu mặt mũi quái dị, trên mặt che mặt nạ, cánh tay bên dưới vải vóc lại gầy khô như que củi.

Hồi trước ở Thanh Sơn phái, các sư bá giảng bài về ma tu bảo rằng bọn họ gây thù chuốc oán quá nhiều, thậm chí là giữa ma tu với nhau còn gay gắt hơn ma đạo với chính đạo, cho nên chỉ đành nguỵ trang như vậy để tránh phiền hà.

Về lâu dài lại trở thành xu hướng thời trang của giới ma tu, trông phải ngầu ngầu thần bí thì mới xem là hợp lệ.

Hai bên lần lượt tung chiêu, tốc độ càng lúc càng nhanh, tôi ngồi nhìn hoa hết cả mắt không thấy được gì.

Cuối cùng tôi đành chấp nhận tu vi mình chưa đủ trình để theo dõi trận đấu này, chỉ bắt kịp nổi tàn ảnh giữa hai ma tu để lại khi đấu pháp mà thôi.
Có điều nhìn sơ tôi cũng biết Độc Cuồng Ma đang chiếm thế thượng phong.

Không tới một khắc, gã đã thành công đâm lưỡi giáo qua bả vai ma tu kia, đối phương phun ra một búng máu thật lớn.
"Độc Cuồng Ma! Độc Cuồng Ma!" Khán giả xung quanh hào hứng hét to cổ vũ.
Độc Cuồng Ma lại cứ như không nghe không thấy, rút lưỡi giáo ra lau máu phía trên, nhảy người xuống khỏi sàn đấu sau tuyên bố chiến thắng.
"Đi." Lương Ân truyền âm cho tôi.
Tôi gật đầu, cùng hắn chen người qua khỏi đám đông đang điên cuồng bàn tán một màn trình diễn vừa rồi.

Đợi tới nơi vắng vẻ một chút, tôi triệu ra trận pháp tàng hình mình vẽ tối qua, bao phủ lên hai người chúng tôi.
Lương Ân dắt tôi đi vào cửa cánh phải, phía trong là đường hầm tối đen như mực.

Cũng may tôi quen đi trong tối rồi, trái lại càng có cảm giác thân thuộc hơn.
Đi đến cuối đường hầm chính là phòng chờ của mỗi đấu sĩ trước khi lên sàn.


Độc Cuồng Ma muốn rời đi bắt buộc cũng phải thông qua đây.

Tôi đặt tay lên cánh cửa, vẽ một trận pháp Phá nho nhỏ, khung cửa liền bật tung ra.

Độc Cuồng Ma ngồi trong phòng, dáng vẻ chẳng mảy may lay động, giống như gã đã chờ chúng tôi từ lâu.
Lương Ân đưa tay chặn tôi lại, chỉ tháo lớp nguỵ trang tàng hình của mình xuống, cất giọng: "Nghe danh đã lâu, nay mới có dịp diện kiến người thật, phong thái của ng..."
"Nói ít lại, vào trọng tâm." Độc Cuồng Ma khàn khàn lên tiếng.
Lưỡi giáo trên tay gã loé sáng, có điệu bộ sẽ xiên Lương Ân ngay lập tức nếu hắn dám nói nhiều.
Lương Ân âm thầm đánh giá sức mạnh của người trước mắt, bình tĩnh giữ thái độ thản nhiên: "Hôm nay ta đến đây là vì bí pháp Hoàng Lương."
Bên dưới mặt nạ, đôi mắt đen bạc khẽ lay động: "Luật của Cổ Thành, phải dùng vật đổi vật."
"Chỉ cần là thứ Lương mỗ có thể đưa cho ngài, nhất định sẽ cố gắng hết sức." Lương Ân đáp.
Ngón tay bọc trong giáp sắt của Độc Cuồng Ma giơ lên, chỉ vào góc phòng trống rỗng: "Hắn."
Trong nháy mắt, tươi cươi trên miệng Lương Ân đông lại, ánh mắt cũng sa sầm.

Tôi nhận ra mình đã bị lộ tẩy, cũng thôi không giấu nữa bước ra ngoài: "Độc Cuồng Ma đúng là danh bất hư truyền, vãn bối xin bái phục."
Độc Cuồng Ma nhìn chằm chằm về phía tôi, nhưng từ đầu tới cuối lại chỉ nói chuyện với Lương Ân: "Ta muốn hắn."
"Hắn là người, không phải vật." Lương Ân đã triệu kiếm ra trên tay, "Mong ngài suy xét lại."
"Thứ ta muốn, người hay vật đều không quan trọng." Độc Cuồng Ma loé lên một tia huyết tinh, "Đổi hay không cũng không do ngươi quyết định."
Trong chớp mắt, một kiếm một giáo lao vào nhau, tia lửa va chạm bắn ra rực rỡ! Thân thủ hai người còn nhanh hơn cả khi Độc Cuồng Ma tấn công trên sàn đấu, chứng tỏ khi ấy gã còn chẳng thèm dùng hết sức lực.

Hoá ra đây chính là trận đấu giữa những cường giả thực thụ.

Uy lực này dù chỉ đứng từ xa cảm nhận thôi cũng đủ chấn động tâm can rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận