Ai Đó Cứu Tui Với


Với phương thức đấu giá ở hội đấu giá Cổ Thành, thắng thua ra sao rất khó nói.

Đôi khi món quý giá nhất chưa chắc đã thắng, quan trọng là chủ nhân món hàng đấu giá càng ưng ý đồ của mình hơn.
Nhưng chung quy ai cũng thích đồ tốt cả, đồ giá trị càng cao thì càng tăng khả năng đổi.
Nam nô lệ này ngoài thể chất Thuần Linh ra thì không còn điểm gì đặc biệt, cho nên không nhiều người tranh với tôi cho lắm.

Lúc người chủ trì tuyên bố tôi đấu giá thắng, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tưởng đâu vừa mới trút được một khối đá nặng trong lòng.
"Hai người các ngươi cứ tiếp tục, ta đi đây một lát." Tôi gấp không chờ nổi, định bụng ra sau gặp nô lệ kia càng sớm càng tốt.
"Ta đi với ngươi." Lương Ân cũng đứng dậy theo.
Mộc Khải Nhân hơi xoắn xuýt.

Hẳn là xét khía cạnh lương tâm hắn cũng muốn đi theo bọn tôi, nhưng bản tính ham vui thì muốn ở lại xem tiếp.
Tôi nói: "Ngươi cứ ở lại đi.

Nói không chừng kiếm được đồ chúng ta cần."
"Được rồi." Mộc Khả Nhân không dị nghị nữa.

Lương Ân đi theo sau lưng tôi không nói lời nào.

Bọn tôi đi ra phía sau hội trường, phát hiện người nô lệ kia ngồi cùng một chỗ với các vật đấu giá khác, trông cô đơn đến kỳ lạ.

Tôi vừa lại gần quan sát kỹ hơn một chút liền biết người này không phải Mộ Quang Dao.
Mặc dù gương mặt lẫn vóc người đều có nhiều điểm giống, song ánh mắt của y càng hung dữ độc ác gấp mấy lần.


Nhìn thấy tôi tiến tới, y cụp mắt lại, quay đầu đi chỗ khác.
Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chẳng vui vẻ gì khi gặp người vừa mới mua mình đâu.
Chủ quản nói với tôi rằng trong người y đã bị hạ cổ, chỉ cần tôi còn giữ mẫu cổ thì dễ dàng điều khiển được y.

Nhưng để tránh lâu dài xảy ra chuyện, gã khuyên tôi nên ký khế ước chủ tớ.
Nhận ra người này không phải Mộ Quang Dao, sự chờ mong của tôi đã bị đánh bay sạch.

Tôi cầm mẫu cổ, hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Bọn họ gọi ta là Man Di." Nô lệ nam kia chậm rãi đáp, không nghe ra được vui buồn.

Dắt người ra khỏi hội đấu giá rồi, tôi ném mẫu cổ cho y: "Ngươi cầm đi."
"Ngươi không ký khế ước chủ tớ với ta?" Ánh mắt Man Di loé lên sự ngạc nhiên.
"Ngươi không phải người ta muốn tìm." Tôi lắc đầu, thờ thẫn quay lưng.

Rốt cuộc thì vẫn chẳng phải Mộ Quang Dao, chỉ là một người trông giống Mộ Quang Dao mà thôi.
Nào ngờ đi chưa được một bước, tà áo đã bị người nắm lấy.

Lương Ân rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm từ bao giờ đã đặt dưới cổ đối phương: "Làm càn!"
Man Di không chút nao núng nắm lấy tà áo tôi: "Không được, ngươi mua ta rồi thì ta là người của ngươi.

Bọn họ bảo ta làm lô đỉnh chỉ cần ăn rồi ngủ, phục vụ chủ nhân sung sướng là được, ta không muốn khổ cực như xưa nữa."
Lương Ân nói với tôi: "Huyên, ngươi cứ mặc kệ y.

Ngươi chuộc y ra khỏi kia đã là tận tình tận nghĩa, cần gì phải mang theo một kẻ như vậy."
Man Di nhìn Lương Ân, biếng nhác nói: "Ngươi là ai, muốn tranh chức lô đỉnh với ta sao? Nếu không vì sao cứ tìm cách đuổi ta đi vậy?"
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy có người đam mê chí lớn với việc làm lô đỉnh như vậy.

Sắc mặt Lương Ân hết đen rồi lại đỏ, lưỡi kiếm đặt trên cổ y càng một sát hơn.

Chỉ cần hơi mạnh tay một tí, đầu và thân sẽ ngay lập tức lìa nhau.

Mộng Kính lại bắt đầu hú hét, kêu gào đánh nhau đê đánh nhau đê.

Mỗi lần nó kích động sẽ xoay mòng mòng, làm mắt tôi muốn lác theo, chẳng thấy được gì sất.

Tôi phải gõ sống mũi đe doạ móc mắt ném cho chim ăn, nó mới chịu thôi.
Gây náo loạn ở đây chẳng ích gì.

Tôi đau đầu day trán: "Lương đạo hữu, ngươi thu kiếm lại đi.

Còn ngươi, đợi rời khỏi Cổ Thành ta sẽ giúp ngươi sắp xếp nơi ở ổn định, về sau ngươi là người tự do muốn làm gì thì tuỳ ý làm."
Lương Ân dẫu không vui vẫn thu kiếm lại.

Man Di cũng không vui với quyết định này, nhưng chí ít y đã thả vạt áo tôi ra.


Lúc bọn tôi quay lại hội đấu giá thì cũng đã đến hồi kết thúc.

Mộc Khải Nhân bước ra, lắc đầu chán nản: "Không có thứ chúng ta cần."
"Các ngươi cần gì thế?" Man Di nghiêng đầu hỏi, "Lúc trước ta bị nhốt chung cùng một chỗ với mấy vật đấu giá, nói không chừng có thể giúp ngươi tìm."
Tôi sợ Mộc Khải Nhân vừa nói xong thì sẽ bị Lương Ân gọt đầu, bèn tranh nói trước: "Chúng ta muốn kiêm thứ gì đó giúp vượt tình kiếp."
"Tình kiếp à..." Ánh mắt Man Di đảo qua đảo lại giữa ba người chúng tôi, cuối cùng dừng lại trên người Lương Ân.

"Còn nhìn nữa đừng trách ta móc mắt ngươi." Lương Ân lạnh lùng nói.
Khí thế của hắn quá mạnh, dẫu không nhắm vào tôi thì vẫn khiến tôi lung lay theo.

Lương Ân chắc nhận ra mình vừa rồi trấn áp không tốt, bèn thu hồi khí thế của mình.
Man Di mặt mũi trắng bệch, dáng vẻ đáng thương chạy ra sau tôi ẩn nấp: "Chủ nhân, người kia thật đáng sợ quá đi thôi."
Tôi: "..."
Không thể nào là Mộ Quang Dao được.

Tôi không tưởng tượng được cảnh Mộ Quang Dao chạy đi tìm tôi cầu cứu, nhờ tôi đứng ra bảo vệ y.

Man Di kỳ thật không nhỏ chút nào.

Lúc y đứng thẳng người còn cao hơn cả tôi, trông tôi mới càng giống người cần được cứu vớt.

Y sờ cằm: "Nói đến tình kiếp, ta có nghe qua một thứ có thể giúp các ngươi."
"Là thứ gì?" Tôi vội hỏi.
"Có một loại bí pháp tên Hoàng Lương, cho phép người sử dụng cùng tình kiếp của mình tiến vào thức hải để độ tình kiếp.

Bên trong thức hải trải qua một đời một kiếp, ngoài đời lại chỉ là vài khắc ngắn ngủi, chẳng tốn mấy công sức đã độ xong." Man Di mân mê vạt áo tôi như bị nghiện.
Lương Ân vốn mày cau mặt có, nghe y nói xong tâm trạng mới khá hơn đôi chút: "Bí pháp đó ở đâu?"
"Ta nghe ngươi ta bảo ở trong tay Độc Cuồng Ma, thực hư ra sao thì không biết." Man Di cong mắt đáp, "Chủ nhân, ta giỏi thế ngài không có khen thưởng gì sao?"
Nô lệ trắng trợn đòi quà như vậy, tôi không biết ở đây ai chủ ai tớ nữa.
Độc Cuồng Ma là một ma tu chuyên độc lai độc vãng, tu vi lẫn đấu pháp đều cường hãn vô cùng, ra tay giết chóc không biết ngại.


Người khác không biết gã tên gì, đành gọi gã là Độc Cuồng Ma.

Mộc Khải Nhân chán nản: "Tu chân giới rộng lớn như vậy, biết đi đâu để tìm Độc Cuồng Ma?"
Chúng tôi quyết định thử nghe ngóng tin tức xem sao.

Nếu may mắn kiếm được thì đi tìm, không kiếm được thì tìm biện pháp khác.

Rời khỏi Cổ Thành, bốn người chúng tôi ngụ lại một quán trọ gần đó.

Man Di sau khi tắm rửa sạch sẽ, khoác lên quần áo chỉn chu thì trông càng giống Mộ Quang Dao, khiến tôi ngẩn người đôi chút.

Nhưng giống đến đâu thì vẫn không phải cùng một người, nhìn càng lâu chỉ càng cay mắt.
"Chủ nhân, ta giống với người ngươi muốn tìm lắm ư?" Man Di sờ gương mặt của mình.
"Giống." Tôi đáp.
Y chợt mỉm cười: "Vậy ngài cứ xem ta như y là được.

Chi bằng thử kể ta nghe về y, ta sẽ cố gắng bắt chước theo."
Xem Man Di như Mộ Quang Dao?
Lúc ở trong Mộng Kính, Lương Ân nhập hẳn vào xác của Mộ Quang Dao, tôi sau khi biết chuyện còn chẳng thể xem hai người như một nữa là.
Tôi mệt mỏi đẩy y đi: "Không cần, ta cũng không định dùng ngươi làm thế thân."
Đóng cửa phòng lại, tôi hiếm khi được yên tĩnh một mình.

Nằm cuộn tròn trên giường, chăn bông quấn lấy người như vỏ ốc, tôi lại bắt đầu thấy hơi nhơ nhớ Mộ Quang Dao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận