Ái · Đãng Dạng FULL


Đây là lần đầu tiên hai người trở về căn hộ Tiêu Dương đã tặng cho Lâm Mộ Tình kia.

Trở về ngôi nhà thuộc về cả hai.

Căn hộ này mặc dù không ai ở, nhưng Lâm Mộ Tình rất đúng giờ mời nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp quét tước, vì thế nên vẫn luôn mới tinh, sạnh sẽ như cũ.

Ngẫu nhiên Lâm Mộ Tình cũng sẽ qua ở lại trong chốc lát, như muốn tưởng niệm lại một chút gì đó.

Cũng từng mơ mộng đến có một ngày sẽ cùng Tiêu Dương xây dựng cuộc sống trong chính ngôi nhà này, chỉ là không nghĩ đến, mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến như vậy.

Nàng suy nghĩ, ít ra cũng phải cãi vã ầm ĩ với người trong nhà, rồi khóc đến chết đi sống lại, mới có thể quay về lại với Tiêu Dương được.

Nàng đã xem nhẹ tình thương của gia đình đối với mình rồi.

Từ đầu đến cuối.

Sau khi Lâm Mộ Tình mở cửa ra, vừa bước chân vào nhà, định xoay người lại nói chuyện với Tiêu Dương, đột nhiên ngửi thấy trong không khí có hương vị gì đó không nên tồn tại trong cái nhà này.

Thừa lúc Tiêu Dương đang xoay người đóng cửa, đột nhiên Lâm Mộ Tình áp sát cô từ phía sau, cô liền đứng thẳng cái lưng mình lên, chỉ thấy Lâm Mộ Tình ghé sát vào cổ cô hít hít.

"Em nghĩ, sao lại có mùi hương quen thuộc đến như vậy cơ chứ."
"Gì chứ?" Tiêu Dương xoay người lại, hai người dựa vào nhau có chút hơi gần, nghe thấy cả nhịp hô hấp, đầu óc cô bắt đầu nóng lên, hôn một cái thôi.

Thế nhưng ngay lúc cô vừa đến gần, bởi vì quá chăm chú vào, khi Lâm Mộ Tình nhẹ nhàng né sang, suýt tí nữa là cô mất thăng bằng té xuống.

"Có phải là là Dương thừa lúc em không có ở đây mà vào qua nhà hay không?" Lâm Mộ Tình kịp lúc bắt lấy tay cô, nên cô mới không ngã nhào xuống.

Tiêu Dương chỉ cười cười mà không nói gì, ngược lại còn nương theo lực tay của Lâm Mộ Tình, ngang nhiên xông qua đòi hôn.

"Tránh ra." Lâm Mộ Tình đẩy đẩy cô, tiếp tục cuộc thẩm vấn, "Không phải là nói tặng em căn hộ này hay sao? Thế tại sao Dương vẫn còn giữ chìa khóa nhà vậy nhỉ?"
"Chẳng lẽ em không định ở cùng tôi hay sao?"
"Tại sao em lại phải ở cùng với Dương chứ? Em cũng đâu có hứa hẹn cái gì với Dương đâu."
Thấy Lâm Mộ Tình mạnh miệng đến như vậy, Tiêu Dương đành phải nhắc nhở nàng, nói: "Nghe nói là có ai kia hành lý cũng không mang, liền vội vàng bay đi tìm tôi, dáng vẻ còn vô cùng thất vọng khi không gặp được tôi nữa chứ."
"Là Tần Song nói như vậy với Dương sao? Biểu cảm của em khi ấy thất vọng lắm hay sao?" Lâm Mộ Tình sờ sờ mặt mình, cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngày đó.

Đang suy nghĩ, đột nhiên bị Tiêu Dương thành công đánh lén, mới phát hiện ra, lại bị Tiêu Dương đánh trống lảng thành công rồi, làm sao bây giờ, những lúc ở cùng với Tiêu Dương, chỉ số thông minh của bản thân thật khiến người ta phải lo lắng mà.

"Cấm hôn nữa, Dương phải trả lời câu hỏi của em trước rồi mới được." Bỗng nhiên Lâm Mộ Tình nghiêm mặt lên, tỏ vẻ như cực kỳ nghiêm túc mà ngồi xuống cái ghế salon.


"Được, em hỏi đi." Tiêu Dương cũng nghiêm túc hẳn lên, ngồi xuống cái ghế đối diện.

Những vấn đề vốn dĩ đã được Lâm Mộ Tình chuẩn bị đầy đủ, là những câu hỏi đứng đắn xác minh mối quan hệ của cả hai người.

Thế nhưng khi đột nhiên nhận được lời chúc phúc từ tỷ tỷ, nàng lại cảm thấy, khi hai người ở cùng với nhau, cũng đâu nhất định phải phân rõ ràng mọi thứ đến như vậy đâu chứ.

Chẳng hạn như ai thích ai trước thì có gì đâu, ai yêu ai nhiều hơn cũng đâu có gì quan trọng.

Mấu chốt là tình cảm giữa cả hai người, hơn nữa nếu như nguyện ý cùng nhau tiến tới, thế là đủ rồi không phải sao?
Nàng tạm thời thay đổi chủ ý.

"Sắp đến sinh nhật em rồi, có chuẩn bị quà gì cho em hay chưa?"
Đột nhiên Tiêu Dương bị hỏi về vấn đề quà sinh nhật, cũng có chút bất ngờ.

Nếu Lâm Mộ Tình đã không hỏi đến mục đích mình quay về, cũng không nhắc tới chuyện tái hợp cùng nhau.

Vậy đó không phải là minh chứng rằng cả hai đều ngầm đồng ý có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này rồi phải không, là thật?
"Điều trước tiên, không phải là em nên bù lại phần quà sinh nhật cho tôi trước hay sao?"
"Em muốn biết Dương sẽ tặng em cái gì trước, rồi sau đó mới bù cho Dương."
Tiêu Dương nghĩ nghĩ, dù sao thì sớm muộn gì Lâm Mộ Tình cũng thuộc về mình, món quà tốt nhất đương nhiên phải để dành đến cuối cùng rồi.

"Được rồi, phần quà tôi dành cho em, ở ngay trong nhà, em tìm được liền thuộc về em, tìm không ra thì thôi, tôi cũng hết cách rồi." Tiêu Dương nói.

Lâm Mộ Tình nhìn trái nhìn phải, trong phòng khách, cũng không có gì thay đổi từ lúc nàng rời, ngoại trừ......!có thêm một Tiêu Dương.

"Dương đừng nói, quà sinh nhật, chính là Dương đó chứ?"
"Là tôi thì không được hay sao?"
"Dương vốn chính là của em, còn cần phải tặng hay sao?" Lâm Mộ Tình nhướng mày, sắp xù lông lên mất rồi.

Tiêu Dương bị nàng chọc cười, tại sao khi em ấy nói những lời này lại dễ thương đến thế cơ chứ?
"Tôi nói rồi, quà nằm ngay trong nhà, có điều nó không phải là tôi.

Tìm được thì chính là của em, tìm không ra thì tôi vẫn có quyền đòi lại phần quà của mình, đúng chứ?"
Lâm Mộ Tình cực kỳ muốn nói không đúng.

Thế nhưng đã đi đến bước này rồi, còn ngạo kiều cái gì nữa chứ.

Tiêu Dương không chịu đưa gợi ý cho nàng, nên Lâm Mộ Tình đành phải tự lực cánh sinh mà thôi, lá thư trước đó đã khiến người ta cảm động phát khóc lên rồi, Lâm Mộ Tình thật không biết tiếp theo sau đó Tiêu Dương sẽ lại tạo bất ngờ gì cho mình nữa đây.


Một người không có thói quen bày tỏ tình yêu trong con người mình, cuối cùng thì phải có bao nhiêu quyết tâm mới viết ra được môt lá thư như thế chứ.

Đến lúc Lâm Mộ Tình phát hiện ra món quà nằm ngay dưới tấm chăn trong phòng ngủ, Tiêu Dương đã đứng ở cửa phòng, dựa lên tường nhìn nàng, chờ mong phản ứng của nàng.

Lâm Mộ Tình nhấc một góc chăn lên, từ từ kéo ra, liền nhìn thấy một cái bình thủy tinh ngũ giác trong suốt nằm dưới lớp chăn mền.

Trong bình chứa đầy từng cuộn, từng cuộn giấy màu vàng nhạt, được cột lại bởi các sợi dây nhỏ.

Nàng ngồi lên giường, mở cái nút bần gỗ ra, đổ từng cuộn giấy nhỏ ở bên trong ra.

Tùy ý mở một cuộn ra xem, giấy trắng.

Lại mở thêm một cuộn, vẫn là giấy trắng.

Vốn nàng còn tưởng rằng trong đó sẽ ghi một vài lời ngon tiếng ngọt từ Tiêu Dương, kết quả lại trái ngược hẳn khi nàng đã mở liên tiếp mấy cuộn, toàn bộ đều là giấy trắng không một nét chữ, gì cũng không có.

"Tại sao lại là giấy trắng?"
"Bởi vì đó là quà sinh nhật mà."
"Sao? Em không hiểu cho lắm......" Lâm Mộ Tình bây giờ giống hệt như học sinh gặp phải câu hỏi hóc búa vậy, đang đợi Tiêu Dương lão sư đến giải đáp thật tỉ mỉ.

Tiêu Dương đón lấy cái bình thủy tinh trong tay nàng, rút một cuộn giấy từ bên trong ra, "Đem mọi ước nguyện trong ngày sinh nhật của em viết hết vào đây, chỉ cần có thể làm được, đều sẽ giúp em thực hiện hết tất cả.

Đây chính là món quà sinh nhật mà tôi tặng cho em." Tiêu Dương biết, yêu một người, không thể chỉ dựa vào cái miệng bên ngoài nói đơn giản đến như vậy, đến cùng vẫn phải có hành động cụ thể.

Lúc trước mọi người luôn nói cô không chút gì chứng tỏ là mình có yêu Lâm Mộ Tình, thế nhưng lúc này, với cách truyền đạt như vậy, hẳn là Lâm Mộ Tình có thể cảm nhận được đi chăng?
Lâm Mộ Tình còn có thể nói thêm được lời nào nữa chứ......!Nếu nói trong tình yêu, tất cả đều phải luôn thiên hồi bách chuyển[1], cuối cùng vẫn phải luôn cần có một người đặt cái kết xuống.

Thời điểm lúc đầu gặp được Tiêu Dương, đã cải biến nhân sinh của nàng, ngay cả chính bản thân nàng cũng không dám tin tưởng, thì còn muốn đòi hỏi thêm gì nữa chứ? Tại sao mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng như vậy được nhỉ? Thế nhưng, nó chính là đã diễn ra như vậy.

[1] Thiên hồi bách chuyển: Suy nghĩ, thay đổi trăm nghìn lần
Ngay bây giờ, nàng đang nắm giữ lấy phần trân quý nhất, phần lễ vật tràn đầy tình yêu, sâu trong trái tim mình nàng suy nghĩ, cứ như vậy mà yêu lấy phần tình cảm này, đặt trọn vào tim, dù cho có hóa thành tro tàn, cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

"Được thôi......!em đây sẽ ước nguyện vọng đầu tiên......!Tiêu Dương, Dương múa thoát y cho em xem đi." Lâm Mộ Tình tà ác nhìn về phía Tiêu Dương.

"Không phải chứ......"
"Làm không được sao? Còn nói là quà sinh nhật, hừ!" Nàng tiếp tục ghẹo Tiêu Dương.


Tiêu Dương âm thầm cắn chặt răng hối hận, làm sao lại quên mất cái tính háo sắc trên người Lâm Mộ Tình cơ chứ.

Phóng lao thì phải theo lao à?
Đang lúc Tiêu Dương định hạ quyết tâm đồng ý, giữa màn đêm yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng thét thảm thiết.

Cả Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương đều giật mình một phen, lập tức cảnh giác, chắc là tiếng của Vương Thiến Thiến ở sát vách vọng ra rồi đây.

Bởi vì cái thanh âm kia cũng quá xuyên thấu người nghe rồi.

"Tối trời tĩnh lặng, Dương nói xem hai người họ đang làm gì vậy nhỉ?" Lâm Mộ Tình hỏi.

"Đại khái là......!làm một số ít chuyện yêu đương đi." Tiêu Dương mừng thầm vì Vương Thiến Thiến thét lên đúng lúc thật.

Vì thế nên cái tính nhiều chuyện của Lâm Mộ Tình liền lôi kéo Tiêu Dương áp sát vào vách tường để nghe, phòng ngủ chính (Master Room) giữa nhà các nàng cùng bên Vương Thiến Thiến chỉ cách nhau có một lớp tường, buổi tối nếu nói chuyện lớn tiếng, vẫn có thể bị hàng xóm nghe được.

Lúc này chợt nghe Vương Thiến Thiến kêu réo om sòm, "Chị đè lên tóc em rồi!"
Khi nãy rõ ràng là thiếu chút nữa thì Tiêu Dương đã đi vào khuôn khổ rồi, lại đột ngột bị Vương Thiến Thiến phá vỡ hưng trí.

Vương Thiến Thiến ồn ào quá đi......!Lâm Mộ Tình liền nhấc tay gõ gõ lên tường, dùng hành động này để biểu thị cho sự bất mãn của nàng.

Sau đó, kế bên quả nhiên im lặng xuống hẳn.

Chỉ là chưa được vài giây, bên đối diện cũng truyền đến hai tiếng gõ gõ lên mặt tường.

Đến đây Lâm Mộ Tình liền cáu kỉnh, nghĩ thầm rằng thế mà cũng dám hoàn thủ à? Vì thế liền phản kích qua lại ngay, Vương Thiến Thiến kế bên cũng không yếu thế......!một tiếng đập mạnh mẽ lên tường, đau tay quá!
Hai người khác ở hai bên bức tường, là Tiêu Dương cùng Hướng Nghiên, đồng thời đều thở dài một hơi, "Ấu trĩ thật......"
Một đêm tốt đẹp như vậy liền trôi qua như thế này hay sao? Đương nhiên là không rồi.

"Quà sinh nhật em cũng nhận xong rồi, giờ đến phiên tôi." Đột nhiên Tiêu Dương chồm qua ôm lấy Lâm Mộ Tình, thuận thế cường hôn.

"Em còn chưa nói......" Lâm Mộ Tình chưa kịp nói xong, đã bị Tiêu Dương hôn đến trời đất lẫn lộn.

Tiêu Dương vừa hôn, vừa bắt đầu cởi bỏ quần áo của chính mình, cũng như đang đáp lại với lời thỉnh cầu múa thoát y khi nãy.

Lâm Mộ Tình nhìn nhìn một chút, rồi cũng động tình, "Dương đây là đang câu dẫn em hay sao? Cẩn thận không em cường – bạo Dương đó."
Tiêu Dương cười cười, thân thể ngửa ra sau đổ xuống trên giường, "Được, welcome." Cô đem cả người mình mở thành hình chữ 'đại - 大', cảnh xuân nhìn không sót một điểm nào.

Cuối cùng Lâm Mộ Tình cũng nhịn không được mà bắt đầu cởi áo quần mình xuống, sau đó từ từ áp sát vào, triền miên hôn Tiêu Dương, hai tay không an phận mà vuốt ve toàn bộ thân thể cô hết một vòng.

Ngay lúc Tiêu Dương đã sắp bắt đầu chờ mong cho cái thời khắc kích tình, đột nhiên Lâm Mộ Tình liền dừng động tác của mình lại, xoay người chui vào trong chăn, cố tình giở trò, nói: "Mệt quá à, ngủ đi, ngủ ngon."
Tiêu Dương tuyệt đối không tức giận, không thèm chấp nhặt với nàng, cho dù nàng có đưa lưng về phía mình, cũng không thể ngăn cản cái quyết tâm phải nhận được quà sinh nhật kia.

"Món quà mà mình muốn, phải tự tay động thủ mới được." Tiêu Dương vừa nói xong liền bắt đầu hôn phần lưng của Lâm Mộ Tình, tay cũng bắt đầu không chịu thua kém.

Lâm Mộ Tình nhu nhược phản kháng vài cái, cũng thấy không cách nào kháng cự được nữa.


Thân thể được lấp đầy, những câu cú không liền mạch tràn ra từ trong vòm họng, vang vọng khắp phòng.

Ở tường bên kia, Vương Thiến Thiến vừa bị Hướng Nghiên giáo huấn hết cả buổi trời cũng không thấy Lâm Mộ Tình đáp trả, liền cũng áp sát tường để nghe lén.

Không nghĩ tới, vừa áp vào liền nghe thấy cái bản hòa tấu vô cùng quen thuộc kia, liền vội vàng bay nhanh đi tìm cái di động rồi lên Weibo gửi một tin nhắn ------ hai người bọn họ lăn lên giường rồi!
Quần chúng im lặng lập tức bùng nổ.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, Lâm Mộ Tình lặng lẽ đứng dậy, lấy lá thư mà Tiêu Dương viết cho mình kia ra xem.

Khóc đến mất cả hình tượng.

Quyết một lòng yêu một người, trong tim, trong mắt, tất cả chỉ có em.

Vì em mà sống, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nếu không có em.

Khoảng thời gian chôn sâu trong đáy lòng bắt đầu gợn sóng, gặp em, tựa như một đóa hoa khô héo, bỗng chốc liền bung tỏa.

- ---- em có từng thử thích qua một người, yêu thích đến mức trong mắt không chứa nổi một ai khác, yêu thích đến mức người ấy như chính là không khí khi hít thở vào vậy?
Tôi có, và người đó, chính là em.

......!
Suy nghĩ của tác giả: Đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã không chê tác giả, không bỏ tác giả, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ tác giả viết hoàn tất bộ truyện này.

Lúc viết chương này, luôn nghe đúng một bài 'Highway don't care'.

Trong đầu chỉ có một câu: I can't live without you.

Đấy cũng chính là tiếng lòng của cả Lâm Mộ Tình lẫn Tiêu Dương.

Tôi không cần một ai khác, tôi chỉ cần không mất đi em.

Người khác không cần có em, nhưng tôi cần, I do
Xin hãy để thời gian vĩnh viễn dừng lại ngay giờ phút này đi.

Trích từ lá thư Tiêu Dương gửi cho Lâm Mộ Tình
- --------------
Madpuff: Vậy là kết thúc bộ truyện này, đây là bộ đầu tiên mình edit nên sai sót nhất định là không thể tránh khỏi.

Lúc đầu cứ tưởng sẽ hoàn bộ này sớm mà không ngờ kéo...!dài đến 2 năm trời...!chời...!
Bộ tiếp theo có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để mình edit một mớ trong tay trước...!Trong khoảng thời gian đó mình sẽ đăng vài bộ QT để mọi người đọc chơi, cũng khá dễ đọc...!ngọt...!ngọt...!ngọt...!
Cảm ơn mọi người đã theo dõi, yêu thích, comments bộ truyện này, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ khi mình come back! ✧٩(•́⌄•́๑)
- --------------
Toàn văn hoàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận