Abo Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao


Đồng Miên nói: "Dù sao......!Có qua có lại.

Chúng ta kết hôn cũng là vì giúp đỡ nhau trị liệu.

"
Omega này thật đúng là không sợ chết.
Cảm giác đầu tiên của Đoạn Việt Chinh chính là như vậy.
Niên kỷ Đồng Miên quá nhỏ, chưa nhận biết, không biết chứng hỗn loạn kích ứng cộng với kỳ mẫn cảm có ý nghĩa gì đối với Alpha, Omega phù hợp hoàn hảo đối với Alpha có ý nghĩa như thế nào.
Đoạn Việt Chinh từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng "Ồ?." Thấp giọng hỏi: "Có qua có lại có đúng không? "
Đồng Miên khẩn trương trả lời: "Anh không được dọa em"
Đoạn Việt Chinh cũng không nói chuyện.

Đồng Miên vốn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, bỗng nhiên bị người ôm đứng dậy.
Cậu bị khiêng đặt ở trên cửa sổ, Đoạn Việt Chinh rũ mi nói: "Cúi đầu."
Đồng Miên vội vàng quay đầu nhìn hắn, lại không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên.

Hình dáng khuôn mặt Đoạn Việt Chinh có chút sắc bén, thời điểm không cười, đặc biệt có tính công kích.
Ánh mắt bối rối của Đồng Miên va vào ánh mắt hắn, cậu nhanh chóng né tránh, chậm rãi vịn kính cửa sổ, cúi đầu xuống.
Lộ ra chiếc gáy trắng ngần, thẳng tắp.

Một đoạn xương cột sống gầy gò, nối với xương bả vai, có hình dáng rất xinh đẹp.
Cậu cảm nhận được ai đó dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve trên gáy, khẽ cắn môi, nhịn xuống cảm giác khẩn trương cùng bối rối.
Bỗng nhiên, phần gáy dường như bị liếm.
Ẩm ướt cùng ấm áp.
Đồng Miên kêu lên một tiếng rên rỉ.
Lần đánh dấu lần trước không tỉnh táo lắm, cậu thậm chí không nhớ rõ quá trình diễn ra như thế nào.

Bởi vì tình huống khẩn cấp, cậu chỉ biết mình bị cắn một ngụm.
Mà lần này......
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác ẩm ướt khi hơi thở của Đoạn Việt Chinh phả vào gáy cậu.

Cảm giác được bị nhẹ nhàng chạm vào, bị liếm láp, cảm giác tê ngứa như bị kiến cắn, nhất là khiến người khẩn trương.

Đồng Miên không nhịn được dùng năm ngón tay siết chặt ly thủy tinh, thế nhưng thủy tinh quá trơn bóng, cậu không cầm được thứ gì, bàn tay trượt xuống, trán cũng bị đập vào mặt kính lạnh lẽo.
Một giây sau, bàn tay người nào đó nhẹ nhàng đệm lên trán cậu.
Một cái tay khác của đối phương chế trụ cằm cậu, ngăn cản cậu giãy dụa.
Sau đó, tuyến thể ở gáy bị cắn phá, tin tức tố lăn lộn sôi trào được rót vào, Đồng Miên bị kích thích nặng nề, nhất thời không nhịn được bắn lên, ngửa cổ, toàn thân run rẩy.
Tiếp theo trong chớp mắt toàn thân lập tức nhũn ra, không thể duy trì động tác, bị người cưỡng chế đè lại cúi đầu, mãi cho đến hoàn thành toàn bộ quá trình đánh dấu.
Tin tức tố phù hợp giao hòa lẫn nhau mang tới khoái cảm, để cậu từng trận co rút.
Đồng Miên gần như thoát lực, rốt cuộc nhịn không được, cả người mềm thành một đoàn, được Đoạn Việt Chinh ôm vào trong ngực.

Hắn thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
Đồng Miên chỉ có thể mềm nhũn hỏi lại: "Cái gì thế nào?"
Đoạn Việt Chinh thở dài: "Đánh dấu tạm thời đều mềm thành như vậy......!"
Đồng Miên không nói lời nào, qua một hồi lâu, mới phản ứng được: "Anh nghĩ, anh muốn làm gì?"
Nghĩ đánh dấu vĩnh viễn.
Nghĩ ǥɨếт ᘓჩếⲧ em.
Đoạn Việt Chinh nhắm mắt lại.

Tin tức tố đánh dấu tạm thời làm chứng hỗn loạn kích ứng của hắn thuyên giảm một chút.

Lần này chứng hỗn loạn kích ứng không đánh thức thời kỳ mẫn cảm, cho nên tuy rằng nghiêm trọng, nhưng hắn cũng không hoàn toàn mất đi lý trí.

Được hương thơm dịu mát của hoa nhài làm an ủi, dường như hắn mở được một bình thủy tinh khiến hắn không thở nổi, hạn hán đã lâu được cơn mưa xoa dịu, cuối cùng, hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Đồng Miên không nhận được câu trả lời của Đoạn Việt Chinh, xoắn xuýt hai giây, ngửa đầu nhìn xem vẻ mặt của hắn.

Thấy môi hắn mím chặt, vẻ mặt có chút mệt mỏi, vùng vẫy một hồi, hỏi: "Đoạn Việt Chinh, đánh dấu xong rồi?"
Đoạn Việt Chinh đem cậu ôm vào trong lòng, siết chặt.

Đồng Miên cảm giác được rung động trong ngực hắn, nghe hắn thấp giọng nói: "Ôm một chút."
Sau khi yên lặng ôm một hồi, Đoạn Việt Chinh cuối cùng cũng buông ra, hôn Đồng Miên.

Đồng Miên thở phào nhẹ nhõm.
Nụ hôn này khác với lần trước.

Đoạn Việt Chinh đã tỉnh táo lại.
Đồng Miên rốt cuộc không còn sợ hãi, đứng dậy, nhìn Đoạn Việt Chinh hỏi: "Anh còn khó chịu sao?"
Đoạn Việt Chinh đứng lên, cao hơn cậu nửa cái đầu, nhịn không được xoa đầu cậu một cái: "Đi tắm rửa."
Đồng Miên biết hắn không sao, cuối cùng cũng không còn sợ, đi tìm dép lê khắp nơi.

Vừa rồi cậu được Đoạn Việt Chinh bế vào, cũng không biết giày đã bị ném đi đâu.

Đoạn Việt Chinh thấy cậu đi chân trần chạy loạn, ấn ấn thái dương, gọi cậu: "Đồng Miên."
Đồng Miên quay đầu.
Đoạn Việt Chinh bước tới hai bước ôm lấy cậu, sau đó đi tới phòng khách tìm cho cậu đôi dép lê trước khi lên lầu, vỗ nhẹ lên má cậu: "Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này.

"
Đồng Miên khẩn trương: "Không được, nhưng mà......!"
Đoạn Việt Chinh hạ mắt, hỏi: "Em không phải nói, chúng ta kết hôn chính là vì hỗ trợ nhau trị liệu sao? Em không sợ anh đột nhiên lại phát tác sao? "
Đồng Miên cắn môi, ngẫm lại cũng đúng.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Đoạn Việt Chinh hôn lên mắt cậu, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Đồng Miên nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, ngồi ở trên giường, đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động của Đoạn Việt Chinh sáng lên.
Hình như là thư ký Chu gửi tin nhắn.
Do dự một lúc rồi bấm mở, thư ký Chu hỏi: Đoạn tổng lần này tỉnh lại, có phát tác kỳ mẫn cảm không, cần đến bệnh viện cách ly hay chứ.
Đồng Miên gọi Đoạn Việt Chinh, nhưng có lẽ tiếng nước trong phòng tắm quá lớn, Đoạn Việt Chinh không nghe thấy nên không đáp lại Đồng Miên.
Không cần.
Lại thuận tay bổ sung, không cần đến bệnh viện, cảm ơn.
Thư ký Chu cầm điện thoại đối diện, ngập ngừng hỏi:
- Là Đọan tổng thật sao?
Đồng Miên: "..."
Cái này cũng có thể nhận ra không phải thật?
Đồng Miên nói:
- Tôi là Đồng Miên;
Thư ký Chu:
- Là bà chủ a?
Đồng Miên đỏ mặt, lập tức đặt điện thoại xuống, không dám xem tiếp theo anh sẽ nói cái gì.
Mặc dù đúng là quan hệ của hôn nhân, nhưng nói như vậy vẫn thấy ngượng ngùng.

Vừa mới đánh dấu tạm thời, cậu không muốn cùng Đoạn Việt Chinh tách ra, nhảy xuống giường, ngồi xổm xuống ở cửa phòng tắm chờ hắn, gọi Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng."
"Học trưởng, có nghe thấy không?"
Đoạn Việt Chinh không có trả lời, nhưng hơi nước mịt mờ mang theo hương bạc hà từ trong phòng tắm tuôn ra, rất nồng nặc.

Mới vừa rồi tin tức tố rõ ràng đã nhạt đi, tại sao lại đột nhiên trở nên đặc quánh? Trong lòng Đồng Miên bất an, bất giác cao giọng: "Học trưởng?"
Không có ai trả lời.
Đồng Miên cả kinh, đứng dậy vặn khóa cửa.
Cửa không đóng chặt từ bên trong, cậu liền mở ra, thuận thế đẩy cửa ra.
Phòng tắm rất lớn, vòi sen cùng bồn tắm đều ở tầng trong cùng.

Đồng Miên ngẩng đầu nhìn vào bên trong, cách một mảnh ướt nóng sương mù cùng kính gian tắm rửa, cậu trông thấy Đoạn Việt Chinh chống đỡ lấy vách tường nửa tựa ở bên tường, cúi thấp đầu, không biết làm cái gì.
Mặt đỏ Đồng Miên nháy mắt đỏ bừng, cắn môi, nhưng thay vì đóng cửa đi ra ngoài ngay lập tức, lại hô lên một tiếng: "Học trưởng."
Đoạn Việt Chinh quay đầu lại nhìn cậu, tóc ướt đẫm, thân thể có chút đỏ lên vì nhiệt, đồng tử có chút buông lỏng.
Trong không khí có mùi bạc hà khiến người ta choáng váng như rượu, Đồng Miên lui về phía sau một bước, nhưng thân thể không nghe lời, cũng không biết đóng cửa phòng tắm như thế nào.
Một giây tiếp theo, Đoạn Việt Chinh đẩy cửa kính của phòng tắm, gật đầu với cậy, bình tĩnh gọi: "Lại đây."
Đồng Miên nhìn thấy thứ mà cô không nên nhìn, cậu không biết nên để mắt vào đâu, ngẩn ngơ.

Đoạn Việt Chinh thấp giọng gọi cậu: "Lại đây, Bảo Bảo."
Đồng Miên choáng váng, bất giác đi về phía Đoạn Việt Chinh.

Đi được nửa đường, cậu chợt tỉnh táo, khựng lại.

Đoạn Việt Chinh bước ra khỏi vòi hoa sen hai ba bước, nắm lấy cổ tay Đồng Miên.
Cổ tay Đồng Miên bị hắn kéo xuống dò xét.

Hai mắt Đồng Miên nhắm chặt, tay chân không tự chủ được bị hắn dẫn dắt đến thăm dò địa phương Alpha cùng Omega khác nhau.
Đoạn Việt Chinh bình thường biểu hiện ở trước mặt cậu quá tốt quá ôn nhu, dẫn đến Đồng Miên không chút nào cảnh giác.

Mặc dù đã ý thức được sau đó phải phát sinh cái gì, thế nhưng cả người choáng váng trong hải dương bạc hà, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cậu chỉ có thể liều mạng chớp đôi mắt to, sóng nước lấp loáng, hơi thở gấp rút, quay mặt ra chỗ khác không dám hạ mắt nhìn, muốn kháng cự lại không thể kháng cự.
Một người tắm trở thành hai người.
Sau khi tắm rửa một hồi lâu, Đoạn Việt Chinh mới đưa Đồng Miên ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường.

Đánh dấu tạm thời đối với bản thân Omega có tác dụng phụ, thể chất Omega không tố rất dễ có cảm giác mỏi mệt mệt nhọc, Đồng Miên ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, gương mặt ửng đỏ, những sợi lông tơ tinh tế dưới ánh sáng ấm áp chiếu ra một tầng ánh sáng rực rỡ.

Đoạn Việt Chinh hất tóc của cậu ra, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng đem ngoài ôm vào ngực, nhắm mắt lại.
Trời vừa sáng hôm sau, Đồng Miên bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, tám giờ, còn chưa tới giờ đi làm.

Nhưng đây là đi công tác, cậu vội vàng cầm điện thoại lên xem.

Trên điện thoại mới vang lên một lời nhắc nhở, Đoạn Việt Chinh gửi một tin nhắn cho nhóm nói rằng lịch trình đã bị hủy vào sáng nay.

Nhưng không nói tại sao.
Đến trưa, Đồng Miên lẻn xuống lầu về phòng thay quần áo.

Vào buổi chiều, cậu theo những người khác trong nhóm đến công ty mục tiêu một lần nữa để nghiên cứu.

Trong cuộc điều tra ngày hôm qua, Đoạn Việt Chinh, thư ký cùng các giám đốc điều hành cấp cao khác đã có mặt cuộc họp với các giám đốc điều hành của công ty mục tiêu, Lương Tâm Khiết đưa các nhân viên cấp dưới đi thực hiện các cuộc điều tra khác, nhưng họ không đi cùng nhau.

Hôm nay, bọn cậu cùng nhau đến phòng họp của công ty kia, hai thực tập sinh Đồng Miên và Trác Thần được sắp xếp để lập biên bản cuộc họp.
Một cuộc họp dài, hơn ba giờ.
Đoạn Việt Chinh ngồi ở ghế chính cách xa cái bàn nhỏ sắp xếp thực tập sinh, Đồng Miên không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ là có cảm giác, mặc dù hắn biểu hiện tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng kỳ thật rất buồn ngủ.
Cụ thể là hiện tại, trong phòng họp mùi tin tức tố hắn nhàn nhạt, không vui mừng.
Nói chung, những Alpha không trong thời kỳ phát tình hoặc mẫn cảm sẽ không dễ ngửi thấy được tin tức tố.
Ngoại lệ là mức độ phù hợp cao, cho dù Đoạn Việt Chinh đang ở trong hoàn cảnh nào, Đồng Miên đều có thể cảm nhận được cảm xúc trong tin tức tố của hắn.

Đại đa số thời gian là ôn nhu sáng tỏ, ngẫu nhiên lại là bạc hà xanh như mưa biển, cảm xúc này ở trước mặt cậu bị nhìn thấu không sót lại gì.
Đồng Miên xuất thần viết biên bản, nghĩ chuyện tối ngày hôm qua.
Làm sao lại nhanh như vậy liền......!Đánh dấu nữa?
Cậu không nghĩ tới tiến độ lại nhanh như vậy, nhưng lại sớm có một loại dự cảm trong cõi u minh.

Dù sao, đoạn hôn nhân này của bọn họ, ban đầu không phải là vì độ xứng đôi tin tức tố giúp đỡ nhau trị liệu mà tồn tại sao?
Cuộc họp rất nhanh liền kết thúc,
giám đốc điều hành của công ty mục tiêu cùng Đoạn Việt Chinh di chuyển đến phòng họp nhỏ, tiếp tục tán gẫu về một số nội dung mật.

Đồng Miên rời đi thu dọn tài liệu, buộc lại một số tài liệu giấy đã dùng, nhân tiện sắp xếp biên bản cuộc họp.

Khi chuẩn bị kết thúc, trong túi điện thoại của cậu rung lên.
Cậu hạ mắt xem xét.
【 Học trưởng: Đến phòng vệ sinh 】
【 Học trưởng: Đồng Đồng, chứng kích ứng của anh lại phát tác.】
Đồng Miên biến sắc, tranh thủ thời gian ôm đống vật liệu vội vã ra phòng họp.
Có một biển báo "Đang được bảo trì" trên cửa của phòng vệ sinh.
Đồng Miên ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha nồng nặc.

Cậu bỏ qua biển cảnh báo, đẩy cửa phòng phòng vệ sinh ra bước vào, Đoạn Việt Chinh đang dựa vào bồn rửa mặt, nhìn xuống điện thoại di động, ánh sáng cùng đánh vào trên mặt hắn, là một mảnh thần thái khó lường.
Đồng Miên đứng tại chỗ, còn chưa kịp nói chuyện, Đoạn Việt Chinh đã ngẩng đầu lên tiếng, rất ôn nhu: "Lại đây, Đồng Miên."
Đồng Miên siết chặt ngón tay đi tới, mấy bước đầu còn chần chờ, càng về sau càng bước nhanh hơn, không hề cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại bị một loại cảm giác thúc giục mau nhanh đến trấn Alpha trước mặt này, cảm giác cấp bách cùng chiếm giữ.
Khi đi đến trước mặt Đoạn Việt Chinh, cậu lập tức duỗi tay ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào trong ngực, trầm giọng hỏi: "Học trưởng, anh không thoải mái sao?"
Ngón tay của Đoạn Việt Chinh đặt ở tuyến sau gáy cậu, nhẹ nhàng dùng sức: "Để cho anh hít hai cái.

"
“Em cũng không phải mèo.


” Cậu hơi vặn vẹo.
“Đồng Đồng.” Đoạn Việt Chinh thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích ”.
Đồng Miên bị hắn ôm một hồi.
Những người khác ở công ty trong phòng vệ sinh, không thích hợp làm loại chuyện đánh dấu này.

Đoạn Việt Chinh sờ lên gương mặt Đồng Miên, thấp giọng nói: "Trở về rồi hãy nói."
Đôi mắt to Đồng Miên lóe lên: "Anh có khỏe không?"
"Đi thôi."
Họ lần lượt bước ra khỏi vệ sinh.
Đoạn Việt Chinh đã nói trước với cấp dưới của mình họ có thể rời đi trước, sau khi tan sở, họ trực tiếp đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Tự giác ngồi vào trong xe, ý thức được Đoạn Việt Chinh chuẩn bị xuất phát, Đồng Miên đột nhiên nắm tay, ngẩng mặt lên hỏi: "Học trưởng, hiện tại anh có cảm thấy khó chịu không?"
Đoạn Việt Chinh nhìn cậu một cái.

Một giây sau, cảm giác được có một thứ gì đó mềm mại, ấm áp dán trên má mình, hắn bị ai đó lề mề hôn một cái.

Hôn xong, Đồng Miên vui vẻ nói: "Đi thôi —— "
Đoạn Việt Chinh sờ má, lại đưa tay sờ sờ tóc của cậu.
——
Chuyến công tác này không có gì nặng nhọc, những ngày còn lại đều ở khách sạn.
Sau khi đi công tác trở về, Đoạn Việt Chinh lập tức đến bệnh viện kiểm tra vấn đề hỗn loạn kích ứng, kịp thời được tin tức tố Omega ức chế, chứng hỗn loạn tin tức tố không nặng thêm mà còn được kiểm soát tốt.

Hắn gửi tờ giấy kiểm định cho Đồng Miên xem.
Ở nhà, Đồng Miên đang ở trong nhà bếp chăm chỉ cùng camera, cùng phòng bếp, sau khi nhận được giấy kiểm tra từ hắn, cậu nghĩ ngợi, rồi cúi đầu gõ chữ.
【Là có ý gì? Em không hiểu.


【Học trưởng: Lần trước đánh dấu rất kịp thời.】
【Học trưởng: Bác sĩ đề nghị chúng ta nên tiến hành giao lưu dịch thể nhiều hơn.】
Gương mặt Đồng Miên lập tức đỏ lên, vội tắt màn hình điện thoại.
Đoạn Việt Chinh làm sao nói ngay thẳng như vậy!
Nhưng Đồng Miên cũng không phải nghĩ những thứ này.
Cậu dễ dàng bị Đoạn Việt Chinh bắt lấy như vậy sao? Không phải.
Khi tan tầm trở về, không nhìn thấy Đồng Miên ở trong phòng khách.
Hãy lắng nghe cẩn thận tiếng nước trong phòng tắm của phòng ngủ chính.

Treo áo khoác xong, xắn tay áo, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, trong phòng tắm có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Hương hoa nhài nồng nặc, có thể ngưng tụ thành sương nước rồi nhỏ xuống, thấm ra từ khe hở.

Đoạn Việt Chinh lập tức bị trêu chọc, hắn gõ cửa: "Đồng Đồng? Em ở bên trong sao?"
Giọng Đồng Miên vẫn bình tĩnh: "Em ở."
Đoạn Việt Chinh xác nhận cậu không có việc gì, hầu kết nhấp nhô, tạm ngừng nói: "Sao lại đi tắm vào lúc này?"
Giọng nói Đồng Miên mơ mơ hồ hồ: “Bởi vì em nóng.” Giọng Đồng Miên nhẹ nhàng: “Học trưởng, anh có thể đưa cho em một chiếc khăn mặt được không.

"
Đoạn Việt Chinh lần này không biết cậu là có ý gì.
Là cố ý gọi hắn đi vào sao?
Hắn cầm một chiếc khăn mặt, kéo căng gương mặt, đẩy ra cửa phòng tắm.

Cả người Đồng Miên trong một mảnh sương mù, vẫy tay với hắn, cười lên, ngọt ngào nói: "Học trưởng."
Hương hoa nhài trong không khí càng lúc càng nồng nặc, khơi gợi cảm xúc của con người.

Một trận nóng bỏng xông lên hai má Đoạn Việt Chinh, lúc này cũng không rõ Đồng Miên muốn cái gì, liền đưa khăn tắm cho cậu, đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn: "Anh nghĩ muốn làm gì?"
Đồng Miên trực tiếp kéo hắn đến trước mặt.
Nước nóng bắn xuống làm ướt áo sơ mi trắng của Đoạn Việt Chinh.
Trong tiếng nước, giọng nói Đồng Miên trầm thấp như tức giận, mang theo một ít buồn cười: "Học trưởng...!Ý bác sĩ nói là, gì?"
Một đêm lũ lụt đầm đìa.
——
Ngày hôm sau, Đồng Miên giữa buổi trưa mới tỉnh dậy.
Cơ thể có chút bủn rủn khó chịu, nhưng toàn thân khô thoáng, có lẽ đã được lau sạch.
Cậu đã từng học nghiêm túc "AO kết thành" trong sách giáo khoa, sau nửa đêm, thế giới như bị đảo lộn, giống như chìm vào một giấc mộng.

Nhưng lại không đáng sợ như trong tưởng tượng, thay vào đó, nó dần dần leo lên tận trời, hoa mắt chóng mặt.
Một đóa hoa nhài chập chờn trong mộng, từ đông sang tây.
Cậu híp mắt ngồi dậy, mơ hồ nghe thấy Đoạn Việt Chinh bên ngoài nói chuyện điện thoại bàn về công việc, trong lúc nhất của cảm thấy mấy năm nay phá lệ yên tĩnh.
Tiện tay nhấc điện thoại lên xem thì đã khuya, trang chủ nhắc nhở cậu nhận được hơn 99+ tin nhắn WeChat.
Wechat bạo mãn, chưa từng xuất hiện qua loại tình huống này.

Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, ghé vào trên gối đầu ấn mở xem xét, phổ thông nhất là do bạn cùng phòng Từ Giai Thần gửi tới.


Giai Thần gửi cho cậu một liên kết đến diễn đàn lúc đầu, kết nối, phía bên dưới đang hỏi:
Đồng Đồng có người bịa ra tin đồn nói xấu bôi đen cậu!
Đồng Miên cau mày bấm vào xem xét, chỉ thấy đó là một bài viết đang hot từ trên diễn đàn đã lên men rất lợi hại.

Lầu một đăng hai tấm ảnh có lẽ là chụp lén, hình như là tấm lúc đi công tác cậu cùng Đoạn Việt Chinh thân mật với nhau trong nhà xe.

Phía dưới ngay sau đó là nói, cậu là một Omega vô kỷ luật, thân là thực tập sinh lại câu dẫn Alpha lão đại người đã kết hôn.

Đạo đức bại hoại! Nhân xấu kém! đề nghị trường đại học được đuổi học ngay lập tức.
Đồng Miên: "..."
Người có thể chụp lén hình này, người mà cậu nghĩ tới
Chỉ có một người duy nhất.
Bên trong Wechat tất cả mọi người đều là hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong bài đăng đó có phải là cậu không.
Trước đêm qua, Đồng Miên có khả năng sẽ còn do dự xoắn xuýt một chút không biết trả lời thế nào.

Nhưng vào giờ khắc này, cậu hoàn toàn không cần nghĩ tới.

Cậu nằm trên gối lười biếng chơi điện thoại một lúc, đợi đến khi Đoạn Việt Chinh đẩy cửa bước vào, bỗng nhiên gọi hắn: "Học trưởng."
Đoạn Việt Chinh cầm lấy đôi dép lê hôm qua hắn đá rơi xuống, cúi đầu đặt ở bên cạnh giường, ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Dậy từ khi nào? Có đói bụng không?"
Đồng Miên nói: "Em không đói."
Cậu loay hoay điện thoại di động, đột nhiên đưa cho hắn xem, hai mắt lấp lánh, đáng thương hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Đoạn Việt Chinh nhanh chóng lướt xuống, cau mày.

Sau khi đọc xong, hắn đứng dậy định gọi điện thoại, Đồng Miên cầm điện thoại đột nhiên bật cười: “Thật ra không có chuyện gì.” Cậu cắn chặt môi, nhỏ giọng nói: “Em đã nghĩ tới, tất cả là do chúng ta không công khai.

"
Đoạn Việt Chinh nghiêng đầu nhìn cậu.
Đồng Miên nói: "Cho nên......!Không phải công khai sẽ tốt sao? "
Đoạn Việt Chinh hỏi: "Em đột nhiên nguyện ý? "
“Tối hôm qua… liền, nghĩ kỹ.” Đồng Miên vươn cằm, có chút ngại ngùng, ánh mắt lóe lên, đột nhiên nhỏ giọng hô: “Lão công.”
Đoạn Việt Chinh: "..."
Đoạn Việt Chinh không có đáp lại.
Đồng Miên ngượng ngùng ngước mắt lên nhìn hắn, lại phát hiện cả người hắn giống như đang ngây ngẩn, số điện thoại đã gọi rồi, nhưng hắn đơ ra tại chỗ, một lúc sau như từ trong mộng tỉnh dậy.
Hắn nhẹ nhàng xoa mặt Đồng Miên, vội vã xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.

Trong vòng ba mươi giây, hắn trở lại phòng ngủ.

Đồng Miên không biết hắn muốn cái gì, có hơi lo lắng co người lại, nhưng lại bị hắn hạ thấp xuống, cẩn thận nhéo cằm hôn một cái.
Hôn đến cậu vừa ngứa, vừa ấm áp, lại vui vẻ hoà thuận.
Đồng Miên xuống giường đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, Đồng Miên nhận được một tin nhắn.
Từ Trác Thần.
Anh ta nói, "Bài đăng ở diễn đàn không phải tôi gửi!"
【Quá ỷ thế hiếp người, liền xem như tôi đăng cậu dựa vào cái gì khuyên tôi rút lui? 】
Đồng Miên: 【.】;
Cậu đem người này kéo vào sổ đen ấn xóa bỏ, quay người tìm cuốn sổ nhỏ, giấy chứng nhận kết hôn của cậu cùng Đoạn Việt Chinh.
Răng rắc.

Chụp ảnh.
Tải lên.
Đăng lên vòng bạn bè, tâm tình của cậu kỳ thật không tệ.
Cậu không cố làm rõ, chỉ là đụng phải tin đồn nhảm mà thôi.

Ý định của cậu là công khai.
Đăng xong, cậu đi chân trần chạy vào thư phòng.

Đoạn Việt Chinh đang họp trong thư phòng, vừa nhìn thấy cậu bước vào, lập tức tạm dừng cuộc họp, tắt camera.
Đồng Miên bổ nhào đến ôm lấy hắn, hôn lên cằm của hắn.
Mềm mại ngọt ngào: "Học trưởng, em bỗng nhiên phát hiện, em rất thích anh.

"
Đoạn Việt Chinh sờ lên gương mặt cậu, vén tóc rối sau tai, nhìn vào mắt cậu, thấp giọng hỏi: "Em vừa gọi anh là gì?"
"Học trưởng."
"Không phải."
"Lãnh đạo."
"Không phải."
"Lão sư?"
"Đổi một chữ."
Đồng Miên ngửa cổ, hàm hàm hồ hồ ngậm lấy môi hắn, giọng nói ở giữa răng môi ma sát: "Lão công."
Thu hoạch được một nụ hôn sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận