12 Chòm Sao Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Tôi


5 sao nữ chạy như bay tới phòng tập bóng chuyền.
Sư Nhi dùng lực để mở cửa ra nhưng lại ko mở được:“ Chết tiệt, cửa bị khoá rồi!!! “Thấy vậy, Sư Tử tiến về phía xa để lấy đà, sau đó đạp mạnh cánh cửa phòng tập bóng chuyền:- RẦM!!!Chiếc cửa nhanh chóng bị gãy do cú đạp của Sư Tử, tụi nó nhanh chóng tiến vào trong.Lâm Nhuỵ nghe thấy có tiếng ồn thì giật mình quay đầu lại:- AI!?Xuất hiện từ đằng xa là 5 cái bóng quen thuộc, vừa nhìn thấy thôi Lâm Nhuỵ cũng đủ biết đó là ai rồi:“ Chết tiệt! Lại bị 5 cái con nhỏ này phá đám!!! “Song Ngư và Kim Ngưu nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Cự Giải thì hét lên:- CỰ GIẢI, CẬU CÓ LÀM SAO KO?! – Rồi liền chạy đến xô Lâm Nhuỵ ra để cởi trói cho Giải.
Cơ thể Cự Giải bây giờ rất yếu đuối, có thể ngất tại đây bất cứ lúc nào!Sư Tử ra lệnh:- Kim Ngưu, Song Ngư, hai cậu mang Cự Giải vào phòng y tế đi, ở đây cứ để tụi tớ lo cho!Ngưu và Ngư gật đầu lia lịa.

Kim Ngưu khuỵu đầu gối xuống, còn Ngư thì cẩn thận đỡ Giải lên lưng Ngưu.Sau khi Ngưu, Ngư và Giải đã rời khỏi chỗ đó, gương mắt vui vẻ tươi tắn hằng ngày của Mã Nhi bỗng trở nên sắc lạnh.
Cô chầm chậm tiến lại gần Lâm Nhuỵ, nói nhỏ:- Bạn Lâm Nhuỵ thân mến~Lúc nãy hình như bạn có tát Cự Giải đúng ko? Còn tát rất nhiều phát nữa~.
Bây giờ…đến lượt mik tát bạn!!! – Mã sau khi dứt lời thì dùng mui bàn tay tát mạnh vào gương mặt xấu xa kia, cái tát của Mã còn đau gấp vạn lần cái tát mà Lâm Nhuỵ dành cho Cự Giải.
Những ngón tai điêu luyện khép kín vào nhau, in dấu đỏ choét trên gương mặt của Lâm Nhuỵ.
Cô cứ lặp đi lặp lại cái tát khủng khiếp đó, làm cho Lâm Nhuỵ khóc thét:- Aaaaaa……đau quá!!!!Làm ơn dừng lại điiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Đôi môi xinh đẹp của Nhân Mã khẽnhếch lên một cách khinh bỉ:- Bạn Lâm Nhuỵ à, chịu khó chút đi chứ~.
Nếu ko…- Hu hu, tôi biết lỗi rồi mà, Nhân Mã, làm ơn tha cho tôi đi!!!!!! – Lâm Nhuỵ ra sức khóc lóc.Nhân Mã cười khì một cái:- Oke, vậy Nhân Mã mik đây sẽ ko hành hạ bạn Lâm Nhuỵ nữa.

Mà bây giờ…tới lượt của Sư Tử~Lâm Nhuỵ giật mình hoảng hốt, Sư Tử sao? Thôi xong rồi, trải qua nhiều lần bị hành hạ khủng khiếp dưới tay của Sư Tử, Lâm Nhuỵ nghĩ lại mà còn thấy sợ chết khiếp, huống hồ gì bây giờ Sư Tử còn đang đứng ngay trước mặt cô.Sư Tử nở một nụ cười “ hiền hậu “, rồi rút trong túi ra một chiếc kéo:- Tèn tén ten! Xin giới thiệu đây là: kéo cắt tóc! Hình như tóc của bạn Lâm Nhuỵ đây ko được tốt cho lắm nhỉ? Vậy thì để Sư Tử đây đích thân tỉa tót lại cho cậu nghen~ - Sư Nhi vừa nói vừa tiến gần về phía của Lâm Nhuỵ, cúi đầu xuống, kéo còn chưa chạm tóc mà Lâm Nhuỵ đã sợ hãi hét lên:- KO, KOOOOOO…BẠCH SƯ TỬ, ĐỪNG MÀ! XIN CÔ ĐÓ SƯ TỬ! TÔI HỨA LẦN SAU TÔI SẼ KHÔNG TÁI PHẠM NỮA ĐÂU MÀ! XIN HÃY THA CHO TÔI!!!!Sư Tử mỉm cười, một nụ cười gian xảo, trông cô lúc này giống như một chú mèo hoang nhỏ đầy tinh nghịch:- Ha…tha cho bạn Lâm Nhuỵ sao? Hình như câu xin lỗi của bạn Lâm Nhuỵ đây hồi năm lớp 10 tới giờ tôi đã nghe rất nhiều lần rồi, và lần nào tôi cũng rộng lượng tha lỗi cho cô.
Nhưng lần này thì…ĐỪNG HÒNG!!!!!Nhân Mã như một con sóc nhanh nhẹn, túm chặt lấy hai tay của Lâm Nhuỵ từ phía sau, còn Sư Tử thì dùng kéo cắt phăng mớ tóc dài mượt mà màu tím sẫm của Lâm Nhuỵ:- KOOOOO, KOOOOO, ĐỪNG…ĐỪNG MÀ!!!!Sư Tử cứ tảng lờ như ko nghe thấy, cô nhìn vào cái áo đồng phục của Lâm Nhuỵ, nói:- Wao, bạn Lâm Nhuỵ có cái áo đẹp quá ta! Nhưng mà nhà bạn giàu mà ha, chắc chẳng tiếc tiền mua cái mới đâu nhỉ!? Vậy nên…Sư Tử thô bạo cắt một đống lỗ trên áo của Lâm Nhuỵ.
Mặc cho Lâm Nhuỵ ra sức khóc thét, năn nỉ cầu xin nhưng Sư Tử vẫn làm lơ.Cắt xong đã đời, cô lùi về phía sau lấy đà, sao đó chạy lại, dùng chân đạp vào đầu Lâm Nhuỵ như nhân vật Ran Mouri trong bộ phim Conan hay dùng võ karate để đạp đầu kẻ xấu vậy!Xử Nữ chỉ biết đứng im nhìn hai cô bạn của mình đấm đánh Lâm Nhuỵ.
Cũng đúng thôi, bởi từ nhỏ tới giờ cô chưa từng động đậy chân tay với ai cả! Hơn nữa cô còn là thư ký hội học sinh, nên chỉ chú tâm vào việc học chứ mấy cái vụ đánh lộn này thì…Xử Nữ chẳng biết chút gì! ( con gái nhà lành mà



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận