11 Âm Binh

Cường trở về phòng, những gì cậu cần làm bây giờ là nhanh chóng cải thiện đạo pháp, chỉ trong một ngày mà muốn nâng cao được khả năng này là bất khả thi. Pháp lực của cậu đang trong trạng thái ngủ đông, nếu đột ngột đẩy mạnh nó lên tới cực hạn, có thể gây nguy hiểm cho bản thân, nhưng chỉ bằng cách này, Cường mới có cơ hội thắng.
Đẩy mạnh bằng cách nào? Không phải là liên tục sự dụng các bộ pháp, điều đó chỉ càng khiến cho thể lực của Cường nhanh chóng tiêu hao. Cách tốt nhất bây giờ, chính là ngồi thiền. Căn nguyên của đạo pháp bắt nguồn từ tâm, bộ pháp có linh hoạt, quyền thuật có vững vàng hay không, đều xuất phát từ trong tâm tưởng.
Ví như một người có ý định làm một việc gì đó, ban đầu chỉ là suy nghĩ hời hợt, có thể tới cùng công việc đó không hoàn thành được, hoặc nếu hoàn thành thì cũng chỉ ở mức độ trung bình. Nhưng một khi người đó đã chuyên tâm vào công việc, bỏ hết muội phiền toàn tính lại phía sau, trong suy nghĩ lúc nào cũng hướng về việc đó, vậy tới khi kết thúc, thành quả nhận lại sẽ rất mĩ mãn.
Đó là khởi nguồn của mọi chân lý. Đạo pháp cũng không phải ngoại lệ, thiền tịnh giúp cho tâm thần thư thái, trí não khai thông, khí huyết tuần hoàn, có như vậy cơ thể mới vận hành được linh hoạt. Thiền tịnh cũng rất tốt cho tâm trạng, muốn pháp lực đạt được hiệu quả tối ưu nhất, thầy trừ tà phải thật bình tĩnh, tập trung. Dù tình thế cấp bách ra sao, chỉ cần giữ được một cái đầu lạnh, chắc chắn vẫn nghĩ được ra cách thoát thân an toàn.
Nhưng không phải nói thiền là ngồi lì một chỗ từ sáng tới tối. Thiền Mật Tông bao gồm rất nhiều tư thế, tùy vào cơ địa mà có thể phát huy tác dụng tốt nhất. Một trong số đó, phải kể đến tư thế nhất trụ, tức là dùng chân trái làm trụ, chân phải bắt chéo lên đùi chân trái, từ từ khụy chân trái xuống, giống như đang ngồi trên một cái ghế vô hình vậy. Hai bàn tay úp ngược chiều nhau, đặt trước bụng, đó là để điều hòa khí lực trong người.
Cường dùng tư thế nhất trụ để làm phương pháp đả thông pháp lực. Giữ nguyên tư thế trong vòng ba tiếng, người bình thường khi thực hiện tư thế này, chỉ qua năm phút chân trụ sẽ mỏi nhừ, vì trọng lượng toàn thân sẽ dồn lên bàn chân đó. Nhưng khi đã luyện tới cảnh giới nhập tịnh, khí lực sẽ lưu thông đồng đều khắp cơ thể. Áp lực không còn dồn lên chân trụ, dù giữ nguyên tư thế trong bao lâu, cơ thể cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Sau ba tiếng, Cường đứng lên thả lỏng toàn thân, cơ thể cậu bây giờ mang đầy thương tích, thiền tịnh xong những vết thương lại thi nhau nhói lên, khiến cho cậu phải nhíu mày. Tới mai cũng không thể khỏi nhanh như vậy, phải có cách nào đó, nếu không đây sẽ trở thành trở ngại lớn cho cậu.
Sáng hôm sau, Cường tới viện, cậu hỏi bác sĩ xem ở đây có loại thuốc nào giảm đau có tác dụng lâu dài không. Các bác sĩ chỉ đưa cho cậu hai vỉ Panadol, cái này dùng cũng vô hiệu, cậu hoạt động mạnh thì đau vẫn hoàn đau. Ra tới hiệu thuốc ngoài, Cường lại hỏi dược sĩ ở đó, vì biết trong bệnh viện bán thuốc theo đơn là chủ yếu, ra ngoài thì mới có thuốc lẻ. Dược sĩ hỏi dùng viên uống hay tiêm. So với uống thì tiêm tác dụng nhanh hơn. Thế là Cường lấy hai liều thuốc tiêm.
Gần hai ngày, 12 tiếng ngồi thiền và hai liều tiêm giảm đau, đó là những gì Cường kịp chuẩn bị trước khi lên đường tới nhà Quân. Phải tiêm thuốc trước khi đi để thời gian thuốc có tác dụng kéo dài cho tới hết ngày hôm nay. Tới nơi, Quân đã đứng đợi cậu sẵn, hai người lập tức tới điểm hẹn.
Đó là một nhà kho rộng rãi đã được dọn dẹp gọn gàng, có thể thấy nơi này vừa mới được quét tước lại, và có lẽ người làm điều đó là tên Quân kia. Hắn đã kê sẵn ba cái bàn, một cái thẳng hướng cửa vào, hai cái hai bên, để ra một khoảng trống rất lớn ở giữa, đó là nơi duy nhất được bóng đèn điện chiếu tới. Nhìn qua rất giống một đấu trường.
Quân nhìn đồng hồ, sau đó quay ra nói với Cường:
- Thành viên trong tổ chức sẽ tới đây bây giờ, từ từ mà quan sát thôi.

Vừa dứt lời, từ bên ngoài có người mở cửa bước vào. Người kia là một cô gái, dáng người cân đối, mặc một thân váy áo thướt tha, khuôn mặt có nhiều nét đẹp hiện đại, đặc biệt trên tay còn ôm theo một con manocanh nam, không biết để làm gì. Vào tới nơi, cô gái lập tức thốt lên:
- Nhớ anh quá, lại đây cho người ta hôn cái nào.
Từ "nào" lập tức bị chặt đứt khi cô gái thấy Cường, hai mắt cô ta sáng rực lên, cô nhìn Quân hỏi:
- Anh giai nào kia, nhìn cũng ngon lành quá.
Quân không cười, mặt hắn lạnh băng, hắn đáp:
- Về chỗ đi, nhiều lời quá.
Bị Quân thẳng thừng từ chối, cô gái tỏ ra thất vọng, nhưng sau đó cô ta nhanh chóng ôm con manocanh nam kia ngồi sang bên bàn trái, có vẻ cô gái này đã quen với thái độ ấy của Quân. Ngay khi cô ấy vừa đi, Quân nghiêng người nói nhỏ với Cường:
- Thằng ấy như vậy lâu rồi, lúc đầu tao cũng tưởng nó là nữ, tới lúc check hàng thì mới biết, kệ nó.
"Thằng"? Vậy ra đó là con trai, Cường nhìn cô gái, vẻ ngoài như vậy sao có thể là trai được? Đúng lúc ấy, cô gái cũng liếc sang Cường, còn tình tứ nháy mắt với cậu, trong bóng tối, tự nhiên Cường thấy khuôn mặt cô ta thay đổi. Cằm vuông, má cao, trán rộng, đặc biệt là còn có râu. Công nghệ gì mà ra sáng thì đẹp, vào tối là lộ nguyên hình như vậy.
Đang nghĩ bỗng bên ngoài lại có người bước vào. Người kia là nam, dáng vẻ cùng khổ, tuy còn trẻ nhưng mặt mũi hốc hác, không khác gì một bệnh nhân ho lao.
- Khục! Khục! Khục! Sao tự nhiên chuyển địa điểm, có biết tao tìm, Khục, Khục, Khục...

Không nói được hoàn thiện một câu, người kia ôm ngực ho rũ rượi, tưởng như sắp thổ huyết đến nơi. Ho từ lúc bước vào tới lúc ngồi xuống bàn, dứt cơn thì người đó ngửa cổ thở hồng hộc. Quân vừa nói vừa cười:
- Không kiếm được em nào để ăn sao, nhìn mày sắp kiệt sức đến nơi rồi đấy.
Sau đó lại quay sang nói nhỏ với Cường:
- Hắn chỉ thích đàn bà thôi, bình thường nhìn như con gà hen, nhưng gái vào là cường tráng lắm. Mày đừng lo, hãy lo thằng bên kia kìa.
Nói rồi lại chỉ vào cô gái đang ngồi ôm manocanh, có vẻ như từ nãy tới giờ cô ấy nhìn về phía Cường không rời mắt. Cậu tự hỏi đây là tổ chức vớ vẩn gì vậy?
Theo sau là một người nữa bước vào, người này trông có vẻ bình thường, là nam, tuổi tầm 26, mặc quần tây áo sơ mi, nhìn rất quen mắt. Cường đột nhiên nhìn Quân, hắn cũng mặc một bộ y chang người kia, hai người bọn họ trông như anh em sinh đôi vậy.
- Mày thôi đi được rồi đấy - Quân cười khẩy nói.
Người kia cũng cười, nhưng không đáp, chỉ nhẹ nhàng đặt một tay lên vai phải, từ từ cúi người xuống. Tư thế giống như cúi chào, Cường không hiểu lắm, nhưng khi người kia ngẩng lên, trang phục trên người đã thay đổi, từ sơ mi quần tây chuyển sang áo phông quần bò. Lần này thì giống đồ cậu mặc trên người, giống tới từng họa tiết, kia có phải là một ảo thuật gia.
Bên ngoài lại có người đi vào, vẫn là nam, người đó cao lớn, thân hình cường tráng, bắp tay to gấp đôi bắp tay Cường. Tuổi cũng không nhỏ, có lẽ cậu gọi là chú thì vừa, người đó tiến tới bắt tay vỗ vai Quân, trông hắn ta cau mày sau mỗi cái vỗ vai kia là biết, sức lực người đó phải không phải bình thường.
- Mày có đã cảm thấy sự xuất hiện của tên đeo mặt nạ gần đây không? - Quân vừa xoa xoa vai vừa hỏi.
Cường lắc đầu, có thể cảm nhận được sự xuất hiện của kẻ đó, bằng cách nào? Bỗng nhiên mũi cậu ngửi thấy một mùi gì rất thơm, ai đó dùng nước hoa ở đây, thơm tới ngây ngất. Nhìn ra cửa, có một cô gái đang đứng tạo dáng ở đó, chiếc váy trễ sâu kéo ánh nhìn của mọi người vào khoảng trống mênh mông trước ngực, váy ngắn trên đùi non khoe ra cặp chân thẳng tắp. Quả là một kỳ quan của tạo hóa, Cường ở trên núi nhiều, đây là lần đầu cậu thấy một cô gái gợi cảm như vậy.

Đến cả Quân còn phải nhìn bằng ánh mắt thích thú, khi hắn thấy Cường chăm chú quan sát cô gái đó, hắn liền nói nhỏ:
- Nhà cô ấy ở Phạm Văn Đồng, cần địa chỉ không tao cho.
Cường chớp mắt, vừa rồi là gì vậy, cậu bị cô ấy mê hoặc phải không? Tự nhiên đầu óc trống rỗng, cảm giác như một đoạn ký ức vừa bị xóa đi, nhưng trong lòng lại thấy rất dễ chịu. Cô gái kia ngồi xuống cạnh cô gái ôm manocanh, hai người nhìn nhau như kẻ thù, nhưng có vẻ họ chỉ quen ngồi cạnh nhau, nên cũng không ai chịu đổi chỗ.
Đợi một lát, Quân liên tiếp nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn 6h30, mới có năm người tới, tổ chức có mười một người, tính cả Quân thì còn năm người chưa tới. Nhìn mấy người ở đây, Cường nghĩ những kẻ còn lại sẽ trông như thế nào, chắc cũng không thể giống người thường.
Rầm!
Cánh cửa đột nhiên bị đạp tung, một gã đàn ông to béo bước vào. Gã bước ruỳnh ruỳnh tới trước mặt Quân, tên kia vẫn thản nhiên nhìn người mới vào, từ người gã bốc ra một thứ mùi gây gây, giống như mùi trong lò mổ. Gã mặc một chiếc tạp giề màu cháo lòng, bên trên vẫn còn dính đầy máu, khô tươi lẫn lộn, chắc vừa mổ xong con lợn thì bị gọi tới đây.
Gã đàn ông rút từ phía sau ra một con dao bầu, Cường giật mình, mắt thấy bàn tay cầm dao xoay mấy vòng rất điệu nghệ, đột nhiên, gã phi con dao tới. Mũi dao cắp phập xuống ngay mặt bàn nơi Quân đứng, Cường thấy một giọt mồ hôi chảy ra từ trán tên kia, tuy hắn vẫn bình tĩnh, nhưng có vẻ tình hình rất căng thẳng.
- Muahahahah.
Gã đàn ông cười váng lên, sau đó rút con dao bầu ra, vừa cười vừa nghiên ngả bước đi. Mãi sau, Quân mới nhỏ giọng nói:
- Đó là con quỷ sống duy nhất mà tao muốn giết, thằng đồ tể.
Đây là cuộc họp định kỳ hàng tháng mà hắn nói, vậy là tháng nào hắn cũng phải gặp tên đồ tể này, rồi bị gã cầm dao dọa cho sợ toát mồ hôi. Thần kinh tên này công nhận tốt, tuy là không rõ vì sao hắn lại để yên cho người ta trêu đùa mình như vậy.
Chờ thêm vài phút, bên ngoài xuất hiện một người, là nam, mặt mũi ưa nhìn, cao ráo, quần áo đầu tóc gọn gàng, nhìn qua giống người bình thường. Quân lập tức lên tiếng:
- Đại ca, lâu rồi không gặp. Đi du học về sao không báo một tiếng.

Cường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người kia, đi du học về mà làm nghề này, không phải quá phí phạm tài năng sao. Người kia chỉ cười, vẻ ngoài điềm đạm cùng với phong thái lịch sự đó, thật không thể tin nổi.
Khúc khích...
Trong bóng tôi ngoài cửa bỗng có tiếng trẻ con cười. Tim Cường cũng nhảy lỗi một nhịp. Có phải hắn đang tới, hắn có đem Bông theo không.
Khúc khích...
Cánh cửa lại mở ra. Một người đàn ông bước vào, trên đầu người đó đeo một chiếc mặt nạ, mắt to miệng rộng, chính là tên đeo mặt nạ trẻ con. Hắn đứng nhìn quanh phòng một lát, giống như đứa trẻ lần đầu vào lớp, ngơ ngác quan sát mọi người. Sau đó mới chậm dãi bước vào, mỗi lần hắn di chuyển, có một tiếng leng keng rất nhẹ vang lên.
Xoạt.
Cường nghiến răng, tại sao hắn chỉ đi một mình, Bông đâu, hắn đã giấu con bé đâu rồi. Cậu đã định đạp bàn lao lên, nhưng Quân giơ tay chắn lại. Hắn liếc mắt nhìn mọi người trong phòng, sau đó bắt đầu nói:
- Kính thưa quý vị, thay vì ngồi họp như bình thường, hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến một trận huyết chiến. Anh bạn đứng sau lưng tôi đây muốn được thượng đài với Ông ba bị. Chắc mọi người sẽ không phải đối chứ.
- KHÔNG!
Tiếng hô đồng thanh vang lên. Những người có mặt trong phòng bắt đầu reo hò nhiệt liệt.
- Trước khi bắt đầu. Tôi muốn mọi người cùng tham gia một trò chơi nho nhỏ. Tất cả mọi người hãy cùng đặt cược, xem ai sẽ là người thắng trong trận này. Tôi xin được bắt đầu trước.
Tôi đặt cho anh bạn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận