Tình Yêu Và Hận Thù


“Anh không.” Anh lại giở trò lưu manh giống như một đứa trẻ con, “Vợ à, kệ nó đi, cứ để nó ngoài đây, lúc này anh cần em nhất.”
“Mau đứng dậy, một lát nữa con sẽ tè ra quần.” Đỗ Thanh Vy cười nói.
"Không, không muốn..." Anh cứ lắc đầu giữ lấy cô khiến cô không ngồi dậy nổi.

Cậu bé ở ngoài lại hét lên: "Mẹ ơi, con muốn tè."
“Thằng khốn này, dám tranh giành nữ nhân với tôi, xem tôi đối phó với hắn như thế nào.” Chu Đình Nam bất đắc dĩ đứng dậy, giúp cô mặc quần áo.
Đỗ Thanh Vy vội vàng mở cửa và thấy con trai mình đang đứng ở cửa với vẻ mặt chán nản.
“Bảo bối, con…” Cô nhìn thấy trên mặt đất đã thấy có một vũng nước.
“Mẹ, ướt rồi.” Cậu bé bĩu môi, đáng thương nói.
Cô quay lại nhìn Chu Đình Nam đang đứng phía sau mình phàn nàn: "Tại anh đấy, xem đi con tè ra quần rồi."
Nhìn khuôn mặt nhăn nheo của con trai, Chu Đình Nam không thể nhịn cười.

Cô bế con trai vào phòng tắm cởi chiếc quần ướt của con ra rồi nói với Chu Đình Nam : “Đi lấy quần cho con đi.” Chu Đình Nam cũng ngoan ngoãn xoay người đi lấy quần cho con trai.
“Con không biết xấu hổ sao, mấy tuổi rồi mà còn tè ra quần.” Cô cười âu yếm với con trai.
“Con có gọi mẹ rồi nhưng mẹ không nghe.” Cậu bé dấm rức nói.
Chu Đình Nam cầm quần đi vào, cười nói: " Chu Đình Bắc là đàn ông mà còn tè ra quần xấu hổ chết mất thôi ha ha." Nói xong anh còn giả vờ ôm bụng cười.
“Là mẹ không để ý đến con.” cậu bé Chu Đình Bắc giống như bị tổn thương lòng tự trọng hét lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất cùng tức giận.
“Ha ha được rồi, được rồi là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ, lỗi của mẹ ha ha.” Đến cả Đỗ Thanh Vy cũng không nhịn được cười, cô đem con trai tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc quần áo sạch cho cậu bé.
“Con trai, sau này con cứ đi tè trong nhà vệ sinh đi không cần phải gọi mẹ nữa.” Chu Đình Nam giả vờ nghiêm túc nói.
Cậu bé Chu Đình Bắc nhăn mặt, mím miệng nhìn anh chằm chằm.
Đỗ Thanh Vy trợn mắt nhìn Chu Đình Nam: “Anh định làm cái gì, con trai anh mới bao tuổi?”
“ Đây không phải chuyện nhỏ, nửa đêm như thế này con cứ gõ cửa làm bố xuýt ngạt chết rồi.” Chu Đình Nam nghiêm túc nói.
Cô tức giận đến không nhịn được cười nữa: “Anh ăn nói nghiêm túc chút đi.”
Đứa nhỏ vòng tay qua cổ cô mặc cho cô dỗ thế nào cậu bé vẫn nũng nịu không chịu buông.
Chu Đình Nam khom người xuống nói với cậu bé:"Con trai, mẹ con là người phụ nữ của bố, con không thể tiếp tục tranh giành mẹ với bố, con biết không?"
Chu Đình Bắc nhìn anh với mắt như nhìn một người xa lạ càng ôm Đỗ Thanh Vy chặt hơn.
Chu Đình Nam:“-.-”
Cô đứng dậy đẩy Chu Đình Nam ra: “Đi, tránh sang một bên, đừng làm con trai em sợ.” Nói xong cô ôm con trai cười tủm tỉm trở về phòng.
Chu Đình Nam đi theo phía sau, vẻ mặt cay đắng nói: " Bà xã, anh cũng muốn ôm em."
Cậu bé Chu Đình Bắc bất ngờ hét lên: “Mẹ ôm con đừng có ôm bố”.
Nghe lời nói của con Đỗ Thanh Vy cười phá lên.
Chu Đình Nam nhìn chằm chằm vào con trai mình với ánh mắt bất lực.


Anh hơi hối hận rồi nhẽ ra phải vài năm nữa mới cho thằng nhóc thối này ra đời.
Sau bữa tối, hai người cùng con đến bệnh viện để thăm Bạch Dương
" Đức Kiên, tôi cũng không muốn dội gáo nước lạnh vào cậu đâu.

Nhưng nếu cậu mà có con trai thì vợ cũng không phải của riêng cậu nữa đâu.

Cậu cứ chuẩn bị tâm lý trước đi.” Đột nhiên thấy anh phàn nàn như vậy nên Bạch Dương và Đức Kiên có chút khó hiểu.
Cô đánh nhẹ vào người anh một cái rồi cười nói: “Anh còn như thế được sao, có ai lại đi ăn dấm của con mình chứ.”
Cậu bé Chu Đình Bắc như cố tình thách thức bố mình, cậu bé níu chặt lấy tay áo cô không chịu buông.
Mặt Chu Đình Nam tối sầm lại khiến cho Đức Kiên và Bạch Dương cười đến chảy cả nước mắt.
Khi về đến nhà thì đã rất muộn, cậu bé Chu Đình Bắc đã ngủ quên trên đường về.

Chu Đình Nam bế con nhẹ nhàng đặt lên giường.

Cô cũng đi lấy nước, lau tay chân cho con rồi đắp chăn cho con.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của con trai, lòng cô trào dâng niềm hạnh phúc.
Lúc này Chu Đình Nam tiến tới bế bổng cô lên“Lần này đến lượt anh rồi vợ.” Anh nói với một nụ cười xấu xa.
Cô nép nhẹ vào vòng tay anh và mỉm cười xấu hổ.
Sáng hôm sau, trước bình minh Đức Kiên gọi điện báo rằng Bạch Dương đã sinh.

Hai người vội vã đến bệnh viện biết được sáng nay cô ấy bị đau bụng liền sinh.
“Bạch Dương lúc nào cũng hấp tấp, không ngờ em lại sinh nhanh như vậy.” Cô dựa vào vai Chu Đình Nam cười nói.
“Ha ha, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy.” Đức Kiên cười đến không ngậm được miệng, nhìn đứa nhỏ muốn ôm lại không dám ôm, muốn ôm cũng không biết ôm kiểu gì
“ Em đã nói không cần lo lắng, lại còn bắt em đến bệnh viện nằm sớm, buồn chán mấy ngày.” Bạch Dương mới sinh nhưng đã có thể ngồi ở trên giường nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra, nếu mọi người không ngăn cản thì cô ấy đã đòi chạy đi mua đồ ăn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận